Chương 150

Thế giới 11: Giáo chủ ác quỷ 1

Tấm gương trong phòng vệ sinh khu vực VIP của sân bay soi một gương mặt hơi chán chường, tóc mái hơi dài rối tung gần như sắp che khuất hàng mi dài. Một đôi mắt phượng hơi rũ xuống, cánh môi đỏ chập trùng tự nhiên trên khuôn mặt tái nhợt khẽ mím lại. Nốt ruồi son đỏ tươi bên dưới đuôi mắt trái điểm thêm chút sức sống cho gương mặt u buồn chán nản đó.

Nhạc Thiên: “Tao vui quá đi, tao đẹp trai quá luôn nè…”

Hệ thống: “Cậu vui là được rồi.” Chả quan trọng.

Nhạc Thiên: “Thân phận của người này là gì, nhìn có vẻ như là làm nghệ thuật.”

Hệ thống: “Gần như vậy, chơi game.”

Nhạc Thiên: …

Doãn Nhạc Thiên, cựu tuyển thủ SOL chuyên nghiệp, tám năm trước xuất ngũ đổi nghề làm huấn luyện viên vào độ tuổi vàng nhất của game thủ, đến Bắc Mỹ dạy học. Năm nay nhận được lời mới của bạn bè, về nước huấn luyện cho một đội ngũ mới vừa thành lập được hai năm, tên là KW.

Nhạc Thiên: “Nữ chính là ai vậy?”

Hệ thống: “Tôi tưởng cậu sẽ không bao giờ quan tâm nữ chính chứ.”

Nhạc Thiên: “…cái đó thì cũng không phải, tao vẫn còn tình thương của cha mà!”

Hệ thống: “Hừm, vì để bày ra tình thương của cha của cậu, thì chúc mừng cậu, thế giới này cậu có con trai.”

Nhạc Thiên phút chốc sợ chết khiếp, “Con trai?! Ruột?!”

Hệ thống: “Nghĩ gì thế, cậu xứng à?”

Nhạc Thiên: …

Nữ chính là Từ Tĩnh, từng là bạn gái của đồng đội của Doãn Nhạc Thiên – Đới Đãng Vân. Do Đới Đãng Vân gặp tai nạn giao thông bất ngờ qua đời, Từ Tĩnh lúc đó đã mang thai bảy tháng, gần như là không có khả năng phá, nhưng vì Đới Đãng Vân là tuyển thủ chuyên nghiệp, vẫn luôn hẹn hò bí mật với Từ Tĩnh, chỉ có Doãn Nhạc Thiên biết chuyện. Từ Tĩnh tứ cố vô thân, cô muốn sinh ra đứa bé đó, nhưng cha mẹ Đới Đãng Vân chỉ là gia đình nông thôn rất bình thường, Từ Tĩnh càng ngay cả mặt cha mẹ Đới Đãng Vân cũng chưa được thấy.

Doãn Nhạc Thiên gánh quả mìn đó, tuyên bố với bên ngoài bạn gái là của hắn, con cũng là hắn.

Nhạc Thiên: “Thì ra là hiệp sĩ đổ vỏ, thế thì không sao rồi.” Rất phù hợp với định vị nhất quán của cậu.

Hệ thống: “Đới Đãng Vân với cậu ngồi chung một chiếc xe, lúc tai nạn xảy ra cậu ta che chắn cho cậu, nên cậu không chết.”

Nhạc Thiên: “Thảo nào.”

Đồng đội của mình vì cứu mình mà chết, Doãn Nhạc Thiên có thể không đứng ra cáng đáng sao? Qua nhiều năm như thế, tiền kiềm được hơn nửa đều cung cấp cho sinh hoạt ở nước ngoài của nữ chính và con trai.

Chuyện kết hôn thì tất nhiên là không thể rồi, giả thiết nhân vật của cậu không có khả năng thật sự được có quan hệ hôn nhân thực chất của nữ chính. Nhạc Thiên giơ tay lên, phát hiện tay trái mình còn đeo cái nhẫn cưới đơn giản, chắc cũng là để làm dáng tí thôi.

Điện thoại trong túi reo lên ong ong, Nhạc Thiên vừa lấy ra nhìn, nhận ra là một tin nhắn wechat, bảo là người đón đến rồi.

Nhạc Thiên để điện thoại xuống, đột nhiên cảm giác thấy mũi hơi ngứa, theo bản năng móc túi áo châm điếu thuốc, động tác làm liền một mạch. Đến khi cậu kịp phản ứng lại, thì đã hít vào một hơi thuốc là thật sâu, mùi vị của nicotin phút chốc mịt mờ trong khoang miệng, cậu thích ý thở ra một làn khói.

Doãn Nhạc Thiên bị nghiện thuốc lá, hơn nữa còn rất nặng.

Nhạc Thiên hút xong một điếu thuốc, ném tàn thuốc vào trong gạt tàn thuốc, mới kéo quai balo trên quai lại rồi đi ra ngoài.

Ngoài sân bây, có một thiếu niên thấp đang giơ bảng “Hoan nghênh huấn luyện viên Doãn” chờ người. Người đứng bên cạnh cậu ta mặt áo hoodie màu đen với quần thể thao, vóc dáng cao ráo, một đút túi quần, một tay cầm điện thoại chơi. Gương mặt đẹp trai lại mang vẻ rất lạnh lùng, dáng diệu như chẳng có gì liên quan đến mình cả.

Tống Hòa giơ mỏi, cơ thể cậu ta hơi mũm mĩm, mặt tròn tròn tóc ngắn ngắn, thịt hai bên má như bánh bao nhồi nhân, “Bao giờ thì huấn luyện Doãn mới đi ra đây.”

“Sắp đến rồi, cũng gần tới giờ rồi, người ta cũng chẳng biết bay.” Phương Chẩm Lưu một tay chơi game offline thật nhanh, ngón tay gần như muốn tại trên bàn gõ bay lên.

Tống Hòa dứt khoát ôm tấm bảng to vào lòng, nói với Phương Chẩm Lưu: “Phương ca, anh nói xem vì sao câu lạc bộ lại phải mời Doãn Nhạc Thiên chứ, thành tích đội ngũ bên Bắc Mỹ của anh ta đâu phải là tốt.”

Phương Chẩm Lưu còn chẳng buồn ngẩng đầu lên đáp: “Câu lạc bộ dư tiền quá không có chỗ tiêu.”

Tống Hòa chậc một tiếng, “Nhiều tiền như thế sao không thêm cho hộp cơm của em cái đùi gà?”

Phương Chẩm Lưu phì cười một tiếng, “Thêm cho cậu cái con khỉ khô, thể trọng vượt chỉ tiêu, hiệu suất tháng này bị trừ tiền.”

Vẻ mặt Tống Hòa phút chốc tuyệt vọng, cùng là ngày ngày ngồi huấn luyện trước máy tính, vì cớ làm sao mà dáng người của Phương Chẩm Lưu lại đẹp như thế. Đứng đó thôi đã như người mẫu rồi, không giống cậu ta vừa nhìn là biết ngay thiếu niên nghiện game.

Màn hình điện thoại hiện lên chữ “Game Over”, Phương Chẩm Lưu tùy ý ngẩng đầu, liếc mắt lập tức nhìn thấy Doãn Nhạc Thiên đang cúi đầu chậm rãi đi tới giữa đám đông như hạc đứng trong bầy gà. Tuy cậu đang cúi đầu, nhưng Phương Chẩm Lưu chắc chắn mình sẽ không nhận sai.

Phương Chẩm Lưu mất kiên nhẫn gãi đầu, “Đến rồi.”

“Hả? Đến rồi?” Tống Hòa lập tức ra sức giơ bảng lên, “Huấn luyện viên Doãn! Huấn luyện viên Doãn nhìn đấy này!”

Nhạc Thiên theo tiếng nhìn sang, nhìn thấy một thằng nhóc mũm mĩm đang giơ cái bảng rõ như ban ngày, bên trên viết hàng chữ “Hoan nghênh huấn luyện viên Doãn” thô sơ. Dường như người viết rất không có kiên nhẫn, nét chữ rồng bay phượng múa chẳng có gì là tôn kính.

Nhạc Thiên: “Bên cạnh thằng nhóc ú ù có một anh chàng đẹp trai…”

Hệ thống: …mắt cũng tinh đấy.

Phương Chẩm Lưu thực sự quá chói mắt, người cao chừng 1m85, ngũ quan sâu sắc, dáng vẻ hờ hững cúi đầu tràn ngập sự ương bướng và nhiệt huyết của thiếu niên. Tỉ lệ cơ thể cũng đẹp, eo nhỏ chân dài, đứng ở đó cứ như người mẫu bước ra từ trong tấm poster.

Nhạc Thiên: “Hệ thống, xin nhờ mày nhất định phải nói cho tao biết đây là nam chính!”

Hệ thống: “…đúng rồi.” Phiền quá đi mất, thật lòng chẳng muốn nói.

Tính cách Doãn Nhạc Thiên u ám không nhiều lời, thế là mặc dù Nhạc Thiên nhìn thấy tấm bảng đang được giơ lên, vẫn dựa theo bước tiến của mình như trước chậm rãi đến gần, “Là câu lạc bộ KW sao?”

Tống Hòa cố sức gật đầu, “Đúng đúng, chào thầy, huấn luyện viên Doãn, em là Tống Hòa, vị trí của em cũng là Hỗ trợ, em là fan của thầy đó.”

Phương Chẩm Lưu lập tức bật cười trào phúng.

Tống Hòa chỉ chỉ sang người bên cạnh, “Cậu ấy là Phương Chẩm Lưu, là Đi rừng trong đội của chúng ta.”

Doãn Nhạc Thiên gật gật đầu, uể oải nói: “Đi thôi.”

Trông điệu bộ của người này mệt mỏi quá nhỉ, Tống Hòa nghĩ bụng, nhìn qua Phương Chẩm Lưu, Phương Chẩm Lưu một câu nói cũng chưa nói đi thẳng ra ngoài.

Tống Hòa cố gắng làm sinh động bầu không khí, giới thiệu tình hình của team bọn họ cho Doãn Nhạc Thiên nghe. Doãn Nhạc Thiên gần như là không nói một lời, ngẫu nhiên gật đầu hoặc là “ừm” một cái đáp lại, Tống Hòa cũng lúng túng nói không ra lời.

Ba người đi ra ngoài sân bay, Phương Chẩm Lưu đã đặt xe trước.

Khi Tống Hòa còn chưa biết nên phân chia chỗ ngồi như thế nào, thì Doãn Nhạc Thiên đã ra ghế sau ngồi xuống, cậu từng bị tai nạn xe, nên rất nhạy cảm với vị trí ngồi. Phương Chẩm Lưu cũng ngồi xuống theo.

Tấm bảng quá lớn, cốp sau xe nhét không vừa, rốt cuộc Phương Chẩm Lưu cũng nói câu đầu tiên từ khi gặp mặt đến giờ —— “Vứt đi.”

Tống Hòa hơi ngần ngại nhìn về phía Doãn Nhạc Thiên, dù sao cũng là tấm bảng chào đón cậu.

Nhạc Thiên gật đầu.

Nhạc Thiên: “Sao coi điệu bộ cái tên nam chính này hình như ghét tao lắm ấy, bọn tao chắc hẳn lần đầu tiên gặp mặt mà?” Mắt còn chẳng buồn liếc nhìn mình một cái.

Hệ thống: “Cậu là fan của Đới Đãng Vân.”

Nhạc Thiên: “…”

Hệ thống: “Đừng hiểu lầm, lúc Đới Đãng Vân chưa chết, cậu ta đã ghét cậu lắm rồi.”

Khi Đới Đãng Vân debut là thiên tài ADC (AD carry), Doãn Nhạc Thiên thân là Hỗ trợ của hắn phải gánh chịu áp lực to lớn. Chỉ hơi có chút lỗi lầm là sẽ bị fans dùng ngòi bút làm vũ khí, cho rằng Doãn Nhạc Thiên kéo chân sau của Đới Đãng Vân, cho dù có lúc hắn thể hiện xuất sắc, cũng sẽ bị nói là chuyện tất nhiên. Đới Đãng Vân là hạt nhân của toàn bộ team bọn họ, độ nổi tiếng cũng vượt xa các đội viên khác, Doãn Nhạc Thiên là người cùng đi Đường dưới với hắn nên hiển nhiên phải chịu càng nhiều soi mói đến từ fan.

Có một vài lần, Doãn Nhạc Thiên đã muốn rời khỏi đội ngũ, là do Đới Đãng Vân cố gắng khuyên hắn ở lại, “Cậu là Hỗ trợ của tôi, cậu lo người ta nói gì được à? Tôi cảm thấy cậu chả có vấn đề.”

Đáng tiếc là Doãn Nhạc Thiên kiên quyết ở hai năm, cuối cùng cũng chỉ cùng Đới Đãng Vân giành được một giải Á quân. Hôm đó sau khi cuộc tranh tài kết thúc, hắn thực sự không thể kiên trì nổi nữa, nói giải thể với Đới Đãng Vân.

Đới Đãng Vân cũng là một thanh niên tướng tá cao gầy anh tuấn, hắn và Doãn Nhạc Thiên từng được gọi là tổ hợp Đường dưới có nhan sắc cao nhất. Lúc đó Đới Đãng Vân rất bất đắc dĩ, “Nhạc Thiên, cậu suy nghĩ thêm một chút nữa được không? Tôi cảm thấy phối hợp giữa hai người chúng ta thật sự không có vấn đề.”

Thái độ của Doãn Nhạc Thiên rất kiên quyết, Đới Đãng Vân đành phải dời lại sau này hẹn riêng hắn ra ngoài nói chuyện. Cũng chính là lần đó, trên đường đi xảy ra tai nạn, rồi Doãn Nhạc Thiên gánh quả mìn Từ Tĩnh, càng bị các fan chỉ trích không cố gắng tập trung vào chơi game, tuổi trẻ đã làm con gái nhà người ta to bụng.

Từ đó, mỗi một fan của Đới Đãng Vân fan thậm chí fan của cả team bọn họ cũng thành anti-fan của Doãn Nhạc Thiên, đến nỗi có rất nhiều anti-fan nhắn vào tài khoản của Doãn Nhạc Thiên —— vì sao người chết không phải là mày?

Tính cách của Doãn Nhạc Thiên vốn dĩ đã trầm lặng hướng nỗi, người đồng đội duy nhất ủng hộ hắn đã đi rồi, mất hết tên tuổi. Sau này còn nghiện thuốc nghiêm trọng, Đới Đãng Vân chết chưa đến ba tháng, Doãn Nhạc Thiên đã lặng yên không một tiếng động giải ngũ, không có làm nghi thức xuất ngũ, chỉ đổi mới tư liệu của mình.

Doãn Nhạc Thiên: Tuyển thủ sol chuyên nghiệp

Vị trí: Hỗ trợ

Quốc tịch: Trung Quốc

Kinh nghiệm: Từng thi đấu cho câu lạc bộ GJK hai năm

Thành tích: Á quân giải sol quốc tế

Trạng thái: Xuất ngũ

Bên dưới thẻ tuyển thủ chuyên nghiệp của hắn, comment được nhiều like nhất của fan —— mong cho Thiên Đường không có Doãn Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên: “…tao quá là thê con mẹ nó thảm!”

Hệ thống: “Không phải cậu nói đẹp trai là được à?”

Nhạc Thiên: …đẹp trai cũng không bì được sự quá đáng này.

Nhạc Thiên mờ mịt nghiêng đầu liếc nhìn Phương Chẩm Lưu một cái. Sống mũi cao phân cách khuôn mặt đường nét rõ ràng của hắn, khóe miệng hơi trĩu xuống, hai tay khoanh lại, dáng vẻ xa cách người ngoài ngàn dặm.

Nhạc Thiên: “Tao nghi là cậu ta sẽ âm thầm lặng lẽ dùng clone lên diễn đàn chửi tao.”

Hệ thống: “Cả nghĩ quá rồi, cậu ta thích dùng acc chính chửi cậu.”

Nhạc Thiên: “…” Mình khổ quá mà.

Tình hình rất không ổn đó là câu lạc bộ KW cách sân bay rất xa, xe chạy khoảng chừng nửa tiếng rồi mà còn đang trên đường cao tốc, Nhạc Thiên lại lên cơn nghiện thuốc lá, vẻ mặt hiện lên từng chút buồn bực. Ngón tay không tự chủ lần về phía túi áo, cậu chỉ kiên định được ba giây đồng hồ, tức thì đã rút ra một điếu thuốc nhanh tay châm lửa.

Phương Chẩm Lưu liếc cậu một cái. Người đàn ông với khuôn mặt nhợt nhạt lại có đôi môi đỏ quá đáng, cũng mỏng quá đáng, ngậm làn khói trắng tinh, hàm răng hơi cắn lại, đẹp trai một cách chán chường. Phương Chẩm Lưu căm ghét nhắm mắt lại, không tiếng động mở cửa sổ xe ra.

Tống Hòa cũng nghe thấy mùi khói thuốc, quay đầu nói: “Huấn luyện viên, thầy hút thuốc sao, vậy thầy nhớ là tuyệt đối đừng hút thuốc trong cơ sở nha, cơ sở của bọn em hút thuốc sẽ bị phạt tiền.”

Nhạc Thiên “ừm” một tiếng, cầm điếu thuốc lại hút một hơi.

Gió rót vào bên trong xe, trái lại còn thổi mùi thuốc lá lan tỏa ra khắp nơi, Phương Chẩm Lưu không vui nói: “Nhất định phải hút trên xe sao?” Giọng nói của hắn mang theo sự trầm thấp đặc hữu của thiếu niên.

Nhạc Thiên hoảng rồi, “Cậu ta bao nhiêu?”

Hệ thống: “Mười chín.”

Nhạc Thiên: “Vẫn ổn vẫn ổn.”

Hệ thống: …nó sẽ không hỏi vẫn ổn gì đâu, khỏi tự làm mình khó chịu.

Nhạc Thiên ngậm thuốc lá liếc nhẹ Phương Chẩm Lưu một cái, quanh năm hút thuốc đã phá hỏng cổ họng của cậu phần nhiều, nốt ruồi giọt lệ bên mắt trái hơi nhếch lên, nhả điếu thuốc ra, nói giọng khàn khàn: “Xin lỗi.”

Phương Chẩm Lưu quay đầu, dùng tư thế nghiêng người đối mặt với Doãn Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên bình tĩnh thở ra một làn khói, hừm, thằng nhóc này chảnh gì với anh đây hả.

Cơ sở của KW nằm trong một khu biệt thự nhỏ ngoài trung tâm thành phố, Tống Hòa quét thẻ gác cổng, ba người im lặng đi vào trong cơ sở.

Dọc đường đi Nhạc Thiên lại châm một điếu thuốc, Tống Hòa không khỏi nhìn Doãn Nhạc Thiên nhiều thêm vài lần. Bụng bảo huấn luyện viên không nghiện thuốc lá đó chứ? Rất tuyển thủ chuyên nghiệp bây giờ đều vô cùng kỷ luật tự giá, không hút thuốc lá không uống rượu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu của họ, thường thì các tuyển thủ nghiện những thứ như vậy sẽ bị xem thường.

Tống Hòa lại nghĩ lại, huấn luyện viên cũng không phải tuyển thủ, thôi kệ đi.

Quản lý của KW nhiệt liệt hoan nghênh Doãn Nhạc Thiên, hắn và Doãn Nhạc Thiên biết nhau từ trước. Trước khi Doãn Nhạc Thiên thi đấu cho GJK, thì từng chơi trong một câu lạc bộ trong một khoảng thời gian ngắn, khi đó quản lý của KW cũng ở trong câu lạc bộ đó, nên hai người có thể xem như là bạn cũ.

“Doãn Nhạc Thiên, đậu má, sao cậu vẫn còn đẹp trai thế? Ăn chất bảo quản hả?” Quản lý nhiệt tình ôm cậu.

Nhạc Thiên giơ tay vỗ nhè nhẹ vào lưng của hắn, “Hôm nay có đấu tập không?”

Quản lý nói: “Gấp vậy sao?”

Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Nhận tiền thì nên làm việc.”

Quản lý tán thưởng nói: “Thái độ làm việc của cậu không có lúc nào mà chê được.”

Phương Chẩm Lưu đứng bên cạnh nghe mà khịt mũi coi thường.

Giờ cũng vừa đến, vốn tính là đi ra ngoài dùng bữa trưa đón gió cho Doãn Nhạc Thiên, Doãn Nhạc Thiên từ chối, ăn cơm trong cơ sở xong còn khen không tệ. Hai giờ chiều còn một trận đấu tập, đối thủ còn là GJK – chủ cũ của Doãn Nhạc Thiên năm đó.

Doãn Nhạc Thiên ngồi trước máy tính lớn phía sau năm người nhìn bọn họ đánh đấu tập. Trong phòng tập toàn là tiếng kêu gào của các đội viên, Nhạc Thiên xem trong chốc lát lại châm điếu thuốc, quản lý đứng bên nhìn thấy định nói gì đó, nhưng vẫn kiềm được, tính chờ sau này rồi nói.

Đấu tập liên tục hai trận, hai trận đều thắng, một trận bốn mươi phút, một trận ba mươi lăm phút, chiến tích cũng coi như là đẹp. Nhất là Phương Chẩm Lưu, hai trận đều là MVP, là người chơi tốt nhất.

“Xong rồi?” Nhạc Thiên nói giọng khàn khàn.

Quản lý gật đầu, trong phòng tập toàn là mùi thuốc, sắc mặt các đội viên đã có phần không tốt. Danh tiếng của Doãn Nhạc Thiên vốn dĩ đã bình thường, nên họ không quá hài lòng với vị huấn luyện viên này.

Nhạc Thiên dập tắt điếu thuốc trên tay, ngón tay cậu thon dài, móng tay màu hồng nhạt được cắt dũa mượt mà không có dư thừa. Các thành viên trong đội thấy cậu dập thuốc, thở phào nhẹ nhõm trong lòng, mặt Phương Chẩm Lưu vẫn không có vẻ gì, nhưng nhìn kỹ thì vẫn ẩn chứa nét xem thường.

Nhạc Thiên uống một hớp nước, hắng giọng một cái, chậm rãi nói: “Các cậu thật sự là tuyển thủ chuyên nghiệp? Nhóm Đương dưới đánh không ra sát thương, bắn mà con mẹ nó như cạo gió, sát thương còn phải nhờ đến Đi rừng, ăn hại? Đường trên Đường giữa tàng hình hả, các cậu ăn đường lính làm gì? Treo máy về nhà tiết kiệm thêm ít tiền cho đồng đội chẳng phải thắng nhanh hơn à?”

Bốn thành viên bị mắng choáng váng.

Mặt mũi Doãn Nhạc Thiên mang vẻ u buồn thờ ơ, há mồm ra lại là một tên độc miệng, đây là tính cách nhất quán của cậu. Bình thường còn tạm, nhắc đến game, thì lập tức hóa thân thành kẻ săn mẹ (1) nóng nảy.

“Còn Đi rừng,” Cuối cùng Nhạc Thiên cũng chuyển mắt sang Phương Chẩm Lưu, Phương Chẩm Lưu lạnh lùng nhìn lại cậu, Nhạc Thiên cười lạnh một tiếng nói, “Trong năm đứa thì đứa ngu ngốc thuần chủng nhất là cậu đấy, thiếu dạy.”

__

(1) kẻ săn mẹ: 猎妈人. Đề cập đến những thánh chửi trên mạng mồm miệng thường xuyên nhả hương đòi thăm hỏi mẹ người ta.

Nguồn: jikipedia.com

__

Lần đầu tiên edit esport nên có gì không đúng mọi người cứ thoải mái chỉnh sửa nhé. Mà gọi là câu lạc bộ có đúng không nhỉ 🤔🤔🤔 btw, mới đầu tác giả để sol làm đi search thấy mẹ =)))) hóa ra là bả chế lại tên.

Ém bộ này đến mùng 1 mới mở bát, mong cho giờ này ngày này sang năm truyện đã end =))))


151: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 2



Mỗi một câu lạc bộ đều sẽ có một đến hai tuyển thủ hạt nhân, hoặc là thực lực mạnh mẽ hoặc là độ nổi tiếng rất cap.

Phương Chẩm Lưu thuộc về kiểu có cả hai, hắn đã giành được giải tân binh Đi rừng xuất sắc nhất năm ngay trong năm đầu tiên ra mắt.
Đội có thể giữ được thành tích trung bình và trên rất nhiều khác hơn phân nửa đều quy công cho sự thể hiện xuất hiện của Phương Chẩm Lưu, cộng với vẻ bề ngoài anh tuấn của hắn, kỹ thuật chơi cấp tiến, hút cả một đống fan nam fan.
Tuy câu lạc bộ không có đối xử khác biệt quá rõ ràng, nhưng trong lòng mọi người đều ngầm hiểu, Phương Chẩm Lưu chính là tuyển thủ hạt nhân có giá trị nhất trong KW hiện nay.

Giống như Đới Đãng Vân năm đó vậy, có một tiếng nói nhất định trong câu lạc bộ.
Năm nay KW hợp lại team năm người, chỉ có Phương Chẩm Lưu là vẫn luôn chơi cho KW liên tục trong hai năm nay, nói là nền tảng để gầy dựng team cũng không phải là quá đáng.

Huấn luyện viên cũ mặc dù cũng dạy bảo người khác, nhưng đối với Phương Chẩm Lưu tuyệt đối có thể gọi là thiên vị, mà hắn quả thật cũng có cơ sở để cho người ta thiên vị.
Doãn Nhạc Thiên vừa dứt lời, trong phòng tập hoàn toàn lặng xuống, cả mọi người không tự chủ được nhìn về phía Phương Chẩm Lưu.
Phương Chẩm Lưu không tránh không né đối mặt với Doãn Nhạc Thiên, khóe miệng hơi nhếch lên, con ngươi đen láy sâu thẳm, chậm rãi nói: “Ồ? Thật sao? Vậy kính xin huấn luyện viên dạy dỗ nhiều thêm.”
Tống Hòa là bạn cùng phòng với Phương Chẩm Lưu, tương đối hiểu tính cách của Phương Chẩm Lưu, biết Phương Chẩm Lưu nói lời đó ra không có nghĩa là chịu thua, mà là muốn đối đầu với huấn luyện viên.
Sau khi nghỉ ngơi, rồi đánh thêm bốn trận đấu tập nữa, thêm vào nghỉ giữa giờ xem lại trận đầu và thời gian ăn cơm nữa, xong xuôi hết cũng đã chín giờ rưỡi tối, các thành viên đều đã có hơi mệt mỏi.
Nhạc Thiên ngoại trừ trước đó mắng một hồi, bốn trận đấu tập sau đó cậu chẳng nói một lời nào, ngay cả khi xem lại trận đấu cũng là để cho các thành viên tự do thảo luận.

Nhưng cứ hết điếu này đến điếu kia hút không ít thuốc.
Trong bốn trận đó Phương Chẩm Lưu vẫn thể hiện xuất sắc như cũ, thậm chí còn xuất sắc hơn hai trận đầu nữa, trong đó có một trận có thể gọi là tàn sát, một mình xuyên qua rừng của đối phương dọn sạch.
Vẻ mặt của Nhạc Thiên vẫn nhàn nhạt như vậy, môi hơi mím xuống, tâm trạng không hiện ra vẻ hài lòng.
Sau khi kết thúc, Phương Chẩm Lưu đứng dậy đầu tiên, hai tay đút trong túi áo Hoodie chẳng thèm bắt chuyện với ai đi thẳng ra ngoài luôn.

Ánh mắt của Nhạc Thiên đi theo hắn mãi cho đến cửa, rồi tức thì nhìn về phía quản lý.
Quản lý nói: “Ngày nào huấn luyện xong Phương Chẩm Lưu cũng phải đi ra ngoài chạy bộ.”
Nhạc Thiên nói với hệ thống: “Ú òa, ngày nào cũng chạy bộ, thế thì cơ bắp chẳng phải sẽ nai xừ lắm sao, cảm ơn liên minh nhé hú hú, tao còn tưởng là làm Esport phúc lợi sẽ bị tụt chứ, cảm ơn cảm ơn.”
Hệ thống: …có chuẩn bị cho cậu đâu a a a!
Nhạc Thiên nhìn lướt qua những người ở lại, hít một hơi thuốc lá nói: “Giải tán.”
Tống Hòa nghe vào cứ như là “cút đi”, không khỏi rụt cổ một cái, huấn luyện viên này xem ra rất khó chọc.
Dì bắt đầu làm bữa ăn khuya, đám tuyển thủ huấn luyện xong xuôi, nghỉ ngơi một lúc mỗi người lại phải tiếp tục đánh xếp hạng.

Tống Hòa thích phát trực tiếp, đã mở phòng livestream bắt đầu chào hỏi cùng khán giả.

“Hello! Chào cả nhà!”
Tính cách của Tống Hòa hoạt bát, là nhân vật hạt dẻ cười (1) trong team cũ, fan trong  phòng livestream không hề ít, vừa mở live là đã có rất nhiều fan spam.
Trong đó không ít fan đang hỏi —— “Nghe nói Doãn ung thư đến vào đội có thật không?”
Nụ cười trên mặt Tống Hòa hơi cứng lại, làm bộ như tín hiệu không tốt rớt mạng dứt khoát đóng live, mở weibo ra, lúc này mới phát hiện ra pm của mình đã nổ tung.
Hôm nay cậu ta và Phương Chẩm Lưu đến sân bay đón người đã fan chụp lại đang lên trên mạng.

Quyết định thuê Doãn Nhạc Thiên của KW vẫn chưa chính thức công bố, nhưng trước đó đã có tin đồn nói Doãn Nhạc Thiên sắp về nước làm huấn luyện viên.
Nhiều fan trong nước đều đang suy đoán xem là cái đội ngu ngốc nào sẽ cho loại cặn bã mất hết tên tuổi danh tiếng tan nát như Doãn Nhạc Thiên làm huấn luyện viên.
Từ sau khi Đới Đãng Vân ngoài ý muốn qua đời, team của GJK tan rã, sau này gầy dựng lại thành tích vẫn luôn không tốt, fan cũng giảm đi không ít.

Nhưng bất kể là đã từng fan của GJK hay là sau này đã thoát thì tất cả họ đều một lòng căm ghét Doãn Nhạc Thiên, “hại chết đồng đội” “tim thủy tinh” “giả bộ âu sầu” “trừ mặt ra chẳng còn gì cả” “trùm phá team” “chưa cưới mà có con” “kiếm tiền bẩn ở Bắc Mỹ” đủ loại nhãn mác tệ hại dán đầy cả người Doãn Nhạc Thiên.
Có thể nói là tất cả fan của sol đều kéo nhau coi Doãn Nhạc Thiên là u ác tính.
Tống Hòa có chút hoảng, thật ra cậu ta cũng không hiểu vì sao câu lạc bộ lại cố tình mời Doãn Nhạc Thiên trở về huấn luyện.

Tuy ngoài miệng cậu ta nói là fan của Doãn Nhạc Thiên, nhưng thật ra chỉ là khách sáo mà thôi.
“Tắt live rồi?” ADC Thường Văn Nguyệt liếc nhìn Tống Hòa đang lướt điện thoại một cái, khẽ cười nói, “Đừng xem, xem rồi một lát nữa cười thành tiếng phải làm sao đây?”
Tống Hòa hoảng hốt nói: “Rất nhiều fan nói muốn chuyển thành anti.”
Phần lớn fan pm cho cậu ta đều không đồng ý việc Doãn Nhạc Thiên đến câu lạc bộ KW, hy vọng là tin giả, bảo câu lạc bộ nhanh chóng bác bỏ tin đồn, nếu như là sự thật, thì họ sẽ từ fan chuyển thành anti.
“Cậu đừng nói đến fan, đến cả tôi con mẹ nó cũng muốn thành anti.” Đường trên Dư Phi Tường tính khí nóng nảy, đã không nhịn được muốn chửi, “Cậu xem anh ta nói chuyện cái kiểu như thế, đậu má xem thường ai đấy, còn nói tôi tàng hình, căng hết cỡ cũng chỉ là Á quân Hỗ trợ, còn má nó ôm đùi đồng đội, Đới Đãng Vân chết thật quá là oan.”
Đường giữa Trần Tuyết Thanh bình tĩnh nhất, điều khiển nhân vật trong game nhẹ nhàng tránh công kích của đối phương, “Bữa ăn khuya tối nay ăn gì? Tôi muốn đặt đồ ăn ngoài.”
Tống Hòa mắt sáng rực lên, “Gà rán được không?”
“Được được được.” Thường Văn Nguyệt là người đầu tiên hưởng ứng, hắn là bạn nối khố với Tống Hòa, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã cùng thích đồ ăn béo ngậy, nhưng trời sinh gầy trơ xương, có ăn thế nào cũng không mập.
Mắt Dư Phi Tường dõi theo màn hình, điên cuồng gõ bàn phím, chẳng thèm quay đầu lại nói: “Tính luôn cả tôi! Không muốn ngồi phát ốm với tên dở người.”
Bữa ăn khuya là cơm rang Dương Châu đã làm xong, Nhạc Thiên ngồi xuống bàn, phát hiện chỉ có một mình mình.

Tống Hòa vội vội vàng vàng chạy ra, chào hỏi với cậu: “Chào huấn luyện viên ạ.”
Sau trận đấu Nhạc Thiên lại khôi phục dáng vẻ u buồn chán chường, liếc cậu ta một cái nhàn nhạt, tự mình múc một muỗng cơm rang.
Tống Hòa nhận đồ ăn ngoài như ăn trộm, giấu trong ngực chạy lên lầu như một làn khói.
Nhạc Thiên ưu buồn nhìn bóng lưng hí ha hí hửng chạy đi của Tống Hòa, “Tao ngửi được mùi gà rán.”
Hệ thống: “…”

Nhạc Thiên: “Hu hu tao cũng muốn ăn gà rán.”
Hệ thống: “Mặt của cậu không hợp ăn gà rán.”
Nhạc Thiên: “Vậy chả nhẽ mặt tao hợp ăn cơm Dương Châu à?”
Hệ thống: “Có sao nói vậy, ai bảo cậu lòi ra cái mặt thích tự sát.”
Nhạc Thiên: “Tao thấy mày đang muốn tao chết thì có.”
Hệ thống: “Ha.”
Nhạc Thiên tiếp tục ưu buồn ăn một miếng cơm rang, quá là thanh đạm, muốn hút thuốc.
Chưa ăn được hai muỗng, Phương Chẩm Lưu đẩy cửa đi vào, đầu đầy mồ hôi, tóc mái ướt nhẹp dán vào băng đô màu đen, trên gương mặt đẹp trai do vận động hơi ửng hồng, lau mặt không buồn nhìn Doãn Nhạc Thiên lấy một cái đã đi thẳng lên lầu luôn.
Nhạc Thiên tức anh ách, “Cậu ta vận động lâu như vậy là để lên lầu ăn gà rán sao? Không cần cơ bắp nữa?!”
Hệ thống: “…” Vậy mà tức chuyện đó.
Phương Chẩm Lưu lên lầu, các thành viên đang khí thế ngất trời mà ăn gà rán uống coca mắng huấn luyện viên.

Dư Phi Tường cắn đùi gà một cái, thấy Phương Chẩm Lưu từ cầu thang đi đến, nói với hắn: “Về rồi à, có ăn không?”
“Không ăn, không đói bụng.” Phương Chẩm Lưu đáp ngắn gọn, sau đó lên luôn lầu ba.
Dư Phi Tường cũng quen với tính không hòa hợp với mọi người của Phương Chẩm Lưu rồi.

Tính cách và cách chơi của Phương Chẩm Lưu đều rất độc lập, trước đây khi hắn còn chưa đến KW đã nghe nói Phương Chẩm Lưu chẳng mấy thích quan tâm người khác.

Cũng không sao cả, năm người bọn họ nói cho dễ nghe thì kêu đồng đội, khó nghe chút thì đồng nghiệp, được ngày nào hay ngày nấy cũng dễ hiểu thôi.
Chỉ cần không làm người ta ghét giống như Doãn Nhạc Thiên là được, Dư Phi Tường lại hung tợn cắn đùi ngập miệng, cứ như thứ đang cắn trong miệng là thịt của Doãn Nhạc Thiên vậy.
Nhạc Thiên ăn một mình, tắm rửa xong thì quản lý đến đón cậu ăn cơm cùng, bàn việc với cậu.
Đối với phong cách của Doãn Nhạc Thiên, quản lý nắm rõ nhất, không đề cập với cậu chuyện đã mắng người khác, “Nhạc Thiên, dạo này cậu nghiện thuốc nặng hơn trước nữa.”
Nhạc Thiên ăn mà không biết mùi vị, gật đầu, “Ừm.”
“Cơ sở của chúng ta khó lắm đấy, hút thuốc sẽ bị trừ chuyên cần, mấy đứa nhóc đó cũng đều không hút thuốc lá.” Quản lý uyển chuyển nói.
Nhạc Thiên nói: “Tôi đang cố gắng không hút thuốc trong phòng tập, chuyên cần muốn trừ thì cứ trừ thôi.”
Quản lý thở dài, năm đó khi Doãn Nhạc Thiên mới vừa tham gia vào giới này, là một đứa trẻ kỷ luật đến thế nào cơ chứ, đừng nói hút thuốc uống rượu, đồ ăn hơi có tí k1ch thích tí cũng sẽ không ăn, chỉ lo ảnh hưởng phản ứng, tiếc là sau này lại xảy ra chuyện.
Quản lý nói: “Không riêng gì chuyện chuyên cần, chính cậu cũng phải chú ý sức khỏe một chút.”
Nhạc Thiên: “Biết rồi, cảm ơn cậu.”
Doãn Nhạc Thiên sau trận rất ôn hòa, quản lý lại giới thiệu sơ sơ về tình hình của nhân viên trong đội, năm đội viên, hai trợ giảng, bốn người phân tích.

Nhạc Thiên để đũa xuống, cậu không ăn nổi, gá rán với coca cứ ngập trong đầu, cậu rút tờ khăn giấy chậm rãi lau miệng, lạnh nhạt nói: “Không có dự bị thay thế?”
Quản lý nói: “Nếu như nói đến đội hai, không phải cậu đến rồi sao, xem rồiphân tích thử.”
Nhạc Thiên nói: “Không cần chọn, để Đi rừng của đội hai lên dự bị.”
Quản lý: “…”
Sắc mặt quản lý thoáng có chút xấu hổ, “Hình như cậu rất không thích Phương Chẩm Lưu?”
Nhạc Thiên gật đầu, “Đúng là một thằng nhóc làm người ta không ưa được.”
Quản lý khó nhọc nói: “Phương Chẩm Lưu chưa từng có dự bị, tính thằng bé kiêu lắm.”
“Tính tình kiêu căng thì mới cần mài dũa.” Nhạc Thiên đứng lên, nói với quản lý, “Ngày mai nói.”
Quản lý cũng hết cách rồi, chỉ đành gật đầu, thấy Nhạc Thiên xoay người, vội gọi cậu lại, “Phòng của cậu ở lầu ba, chung phòng với tôi.”
Biệt thự này có tổng cộng ba tầng, lầu một là chỗ ở của nhân viên, phòng ăn và kho đựng đồ lặt vặt, lầu hai là phòng tập và phòng của một vài đội viên và trợ giảng, lầu ba thì Tống Hòa, Phương Chẩm Lưu ở một phòng, quản lý một phòng.

Nhạc Thiên mới đến chung phòng với quản lý.
Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên, tóc mái hơi dài đổ bóng xuống mặt cậu, nốt ruồi dưới khóe mắt trái dưới đèn hơi lấp lóe.

Quản lý nhìn trong giây lát, thầm nghĩ bụng, Doãn Nhạc Thiên không hổ là Hỗ trợ đẹp trai nhất năm đó, mặt mũi đúng là quá đẹp.
Nhạc Thiên nói: “Đổi phòng đi, tôi chung phòng với Phương Chẩm Lưu.”
Quản lý: “Hả?”
Nhạc Thiên không nói nữa, vác balo đi lên lầu.

Một đám nhóc trên lầu hai còn đang vừa ăn vừa nói chuyện, Dư Phi Tường còn đang mặt mày hớn hở bắt chước giọng điệu nói chuyện của Nhạc Thiên: “Đứa ngu ngốc thuần chủng nhất ở đây là cậu đấy!”
Ba người còn lại bật cười thành tiếng.
Tống Hòa cười đến mức suýt phọt coca ra ngoài, thấy Nhạc Thiên đang đứng ở khúc quanh lẳng lặng nhìn bọn họ, giật mình ho một tiếng thật to, nghiêm mặt đứng lên nói: “Huấn luyện viên!”
Dư Phi Tường im bặt đi, không nhúc nhích không xoay người, chỉ là khinh thường cúi mặt.
Nhạc Thiên nói: “Tống Hòa, cậu qua đây.”
Tống Hòa sợ hãi, thầm nghĩ không thể nào chứ, mang tui ra thử dao trước hả? Tui chỉ là một Hỗ trợ…
Tống Hòa đành phải bỏ coca xuống, chạy bước nhỏ đến trước mặt Nhạc Thiên, vóc dáng cậu ta cũng không phải là cao, cái mặt tròn ú ú tội nghiệp nói: “Huấn luyện viên, có chuyện gì không ạ?”
“Đi lên với tôi.” Nhạc Thiên lạnh nhạt nói.
Tống Hòa mang tâm trạng thấp thỏm đi theo, quay đầu nhìn ba người làm vẻ mặt cắt cổ treo ngược lên đầy đau khổ, Dư Phi Tường làm mặt quỷ với cậu ta, chờ hai người đều đã khuất bóng rồi, mới làm ra vẻ ọe ọe, làm tay hoa gằn giọng nói: “Tống Hòa~ cậu lại đây~ rửa sạch mông~ ”
Trần Tuyết Thanh cười, xoay người lại mở bảng xếp hạng ra, chầm chậm nói: ” Tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa (2), chư vị tự cầu phúc.”
Dư Phi Tường bĩu môi, “Ai sợ tên đó, Á quân Hỗ trợ thôi mà.”
Thường Văn Nguyệt phẩy tay vụn thức ăn trên tay, cầm khăn ướt lau tay, cũng mở bảng xếp hạng ra, “Ít nhiều gì thì người ta cũng từng cầm Á quân, khách sáo tí đi.”
Dư Phi Tường không phục nói: “Cái Á quân đấy có liên quan gì đến anh ta à?”
Trần Tuyết Thanh vốn định gì đó, chẳng qua thấy cũng đủ rồi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chuyên tâm đánh rank của mình.
Tống Hòa đi theo Nhạc Thiên lên lầu, Nhạc Thiên hỏi: “Cậu ở phòng nào?”
Tống Hòa chỉ chỉ căn phòng tận cùng bên trong.

Nhạc Thiên đi tới vặn cửa mở, trong phòng đặt hai chiếc giường song song, phía trước là một cái TV lớn, giữa hai chiếc giường là một cái tủ đầu giường, ổ điện nằm bên trên cắm ngang dọc tứ tung rất nhiều ổ cắm sạc.

Chăn gối trên cả hai chiếc giường đều được gấp chỉnh tề ngay ngắn, cũng không có mùi vị khác thường nào của nam sinh, rất sạch sẽ.
Nhạc Thiên: “Rất không tệ.”
Tống Hòa ngượng ngùng gãi đầu một cái, “Phương ca thích sạch sẽ.”
“Hừm, cậu dọn đi.” Nhạc Thiên nói.
Tống Hòa trợn to mắt, “Hả?”
Phương Chẩm Lưu tắm xog, tiện tay lấy một cái khăn quấn lên, Tống Hòa ở dưới lầu ăn bữa khuya, không ăn đến một tiếng chắc chắn vẫn chưa xong, thế là yên lòng quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Nhưng mới vừa đẩy cửa phòng tắm ra, bàn tay đang lau tóc của Phương Chẩm Lưu chợt dừng lại.
Một bóng người gầy gò mặc áo sơmi màu xám tro đứng quay lưng về phía hắn, nốt ruồi rực rỡ trên gương mặt tái nhợt, hờ hững lấy đồ trong balo đang đặt trên giường ra.
Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên, nhìn thấy Phương Chẩm Lưu, trong lòng lại lập tức bắt đầu ch ảy nước miếng.

Giọt nước từ đuôi tóc Phương Chẩm Lưu nhỏ lên xương quai xanh chầm chậm chảy xuống lồ ng ngực rắn chắc ngây ngô của hắn, tiến mãi đến tám múi cơ bụng trên hông hắn.
Nhạc Thiên: “Tao thấy mấy cọng lông đen đen…”
Hệ thống: “…câm miệng á!”
Phương Chẩm Lưu lạnh mặt nói: “Có chuyện gì sao?”
Mặt Nhạc Thiên càng lạnh hơn, “Không có chuyện gì, tôi bị lệch giờ, ngủ trước.”
Phương Chẩm Lưu: “Ngủ ở đây?”
Nhạc Thiên: “Hừm, từ hôm nay trở đi, tôi ở chung phòng với cậu.”
Sắc mặt của Phương Chẩm Lưu trong phút chốc lạnh như băng ở Nam Cực.

Hắn kéo khăn lông trên đầu xuống, cau mày căm ghét nói: “Tôi không đồng ý.”
Nhạc Thiên bình tĩnh đáp: “À, tiếc quá tôi mới là huấn luyện viên.”
Phương Chẩm Lưu: …
__
(1) hạt dẻ cười: 开心果, chỉ những người làm mọi người xung quanh vui vẻ.
(2) Tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa: 新官上任三把火, tục ngữ, quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy).

Nhưng về sau không biết có được như thế nữa không, hay đâu lại vào đấy.
Nguồn:
 
------oOo------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play