Thật ra Triệu Nhạc Thiên rất ghét Trương Nghiêm Chi, từ lần đầu tiên gặp Trương Nghiêm Chi đã ghét rồi, không có câu “Kim Đồng Ngọc Nữ” của Thái phó cũng thì vẫn vậy.
Bởi vì Trương Nghiêm Chi mang dáng vẻ mà hắn muốn trở thành nhất.
Trương Nghiêm Chi năm bảy tuổi đã ẩn ẩn phong thái quân tử, dáng dấp cao gầy mặt mày tuấn lãng, bất kể làm gì cũng biến nặng thành nhẹ, vừa đến đã hút hết ánh mắt của mọi người, là thần tượng nhỏ trong Ngự Thư Phòng.
Cùng là được mọi người vờn quanh, nhưng Triệu Nhạc Thiên muốn được đối đãi giống như Trương Nghiêm Chi, chứ không phải vì hắn là công chúa, người khác mới nhường hết cho hắn.

Nên Triệu Nhạc Thiên mới cố tình dẫn đầu tập trung tất cả mọi người cô lập bắt nạt Trương Nghiêm Chi, nói thẳng ra thì là Triệu Nhạc Thiên ghen ăn tức ở với Trương Nghiêm Chi.
Sau khi nghe hệ thống kể lại chuyện năm xưa, Nhạc Thiên cuối cùng cũng biết tại sao Trương Nghiêm Chi lại có thái độ quái gở như vậy với mình rồi.

Triệu Nhạc Thiên nếu là như là một công chúa thật sự thì may rồi, Trương Nghiêm Chi phần nhiều là sẽ không so đo chuyện khi còn bé, ngặt nỗi Triệu Nhạc Thiên là giả gái, Trương Nghiêm Chi lại chẳng kiềm nén, ra sức bày trò.
Nhưng thương thay, người mà hắn gặp là Nhạc Thiên, chứ không phải Triệu Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên bỗng nhiên giơ chân lên, dứt khoát gác lên đùi Trương Nghiêm Chi, “Lau chân cho bổn cung!”
Trương Nghiêm Chi giật mình, Triệu Nhạc Thiên vào vai mặt hoa (1) mặt mũi loang loang lổ lổ, nhìn không rõ thái độ, chỉ có đôi mắt vừa kiêu ngạo vừa xán lạn, cằm hơi hất lên, “Sao nào? Thủ phụ đại nhân ban nãy còn son sắt thề hẹn là chịu trách nhiệm với ta, giờ lại không chịu à?”
Ý cười Trương Nghiêm Chi không vơi, ánh mắt lóe lên, “Công chúa đã ra lệnh, Nghiêm Chi cung kính không bằng tuân mệnh.”
Triệu Nhạc Thiên mặc dù là đàn ông hàng thật đúng giá, nhưng lại gầy yếu, cũng một phần là do khi nhỏ Tô phi cố tình dùng một ít thuốc, kiểm soát nam tướng của hắn.
Đôi chân hoàn toàn không có chút nào giống nam, da dẻ trắng như tuyết, ngón chân mượt mà khéo léo, do ngâm nước lạnh, nên mu bàn chân hơi ửng hồng nhè nhẹ, thịt da gọn gàng khó khăn lắm mới vừa một nắm.

Nếu không phải là Trương Nghiêm Chi biết Triệu Nhạc Thiên thật sự là một nam nhân, thì chắc chắn sẽ cho rằng đây là chân của nữ tử.
“Chân công chúa thật đẹp, Nghiêm Chi từng nghe nói mu bàn chân của mỹ nhân như lê mùa xuân,” Trương Nghiêm Chi vén trường bào lên lau chân cho Nhạc Thiên, ánh mắt dõi theo Nhạc Thiên, trong lời nói mang ý trêu đùa, “Chân công chúa có thể kham nổi mỹ danh đó đấy.”
Trương Nghiêm Chi ngang một câu đẹp dọc một câu đẹp, bởi vì biết Triệu Nhạc Thiên là nam nên ghét nghe người khác khen mình đẹp, cố ý chọc tức cậu.
Quả nhiên Nhạc Thiên “nổi giận”, giơ giò đạp thẳng vào gương mặt tuấn tú của Trương Nghiêm Chi, Trương Nghiêm Chi tránh không kịp, ngón chân lướt qua hai gò má, một làn hương thoang thoảng đảo qua, Trương Nghiêm Chi mặt mày nhếch nhác, không còn tươi cười nổi nữa, “Ngươi!”
“Dám to gan đùa giỡn bổn cung, có tin ta đạp ngươi hai cái nữa không?” Trong lòng Nhạc Thiên đã cười đến nở hoa, đầu lưỡi đụng đụng hàm trên, thầm nói trong bụng, định giở trò chòng ghẹo ông đây hả, cưng còn non và xanh lắm.
Một người cao quý như Trương Nghiêm Chi, mà bị Nhạc Thiên dùng chân đạp vào mắt, thiếu chút nữa đã xanh cả mặt rồi, nhưng lại không thể phát cáu ngay tại trận, đứng tại chỗ một hồi mới một lần nữa khó khăn treo nụ cười lên, “Công chúa đùa với thần thôi.”
“Không thì? Tìm cho ta đôi giày.” Hai chân Nhạc Thiên “vèo vèo” vắt chéo lại ngay trước mặt Trương Nghiêm Chi.

Dù sao thì Trương Nghiêm Chi cũng không có vẻ như là định vạch trần thân phận của cậu, vậy cậu còn sợ cái khỉ gì nữa.

Trước đó chịu thiệt tại tưởng cưng có hứng thú với anh đây, bây giờ không chơi cưng, cưng lại chẳng biết cái gì gọi là ác mộng cả đời.
Khi còn nhỏ cưng chơi không lại Triệu Nhạc Thiên, lớn lên rồi cưng càng không thắng nổi Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên hả hê vểnh chân.
Hệ thống: …hối hận vì đã cho cậu ta biết sự thật.
Cả người Trương Nghiêm Chi lốm đốm vệt bùn, chẳng những không thấy bất mãn với việc Triệu Nhạc Thiên trở mình tiến công, mà trái lại còn nóng lòng muốn tỷ thí, thú vị, thật sự rất thú vị.
Trương Nghiêm Chi vốn cho là chốn quan trường chìm nổi có thể mang đến chút khiêu chiến cho cuộc sống của hắn, đáng tiếc là ngang dọc mấy năm giữa nơi quan trường, giờ đã lăn lộn đến mức độ người người e ngại, uy danh tiếu diện hổ của Thủ phụ đại nhân làm tất cả phải kinh sợ.

Giới quan lại đã chẳng còn gì lý thú nữa.
“Đi tìm đôi giày bó,” Trương Nghiêm Chi dặn dò thị vệ, “Phải lớn một chút.”
Nhạc Thiên ngồi móc chân bờ sông, sau khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đi đến bèn vội vàng buông tay, vừa quay mặt sang lại nhìn thấy dáng vẻ tựa như cười mà không phải cười của Trương Nghiêm Chi, hai tay chắp sau lưng như đang giấu thứ gì đó.
“Công chúa, giày đến rồi.” Trương Nghiêm Chi cầm đôi ủng sau lưng ra đưa đến trước mặt Nhạc Thiên, nét mặt của Nhạc Thiên tức thì nứt ra.
Nhạc Thiên: “Sao đôi giày này lớn thế?”
Trương Nghiêm Chi cười híp mắt nói: “Tìm không ra đôi vừa chân, đang ở ngoài cung, công chúa tạm chấp nhận vậy.”
Nhạc Thiên nhận ủng mang vào, có cảm giác có thể nhét thêm ít nhất là một con gà.
Nhạc Thiên dùng ánh mắt mịt mờ nhìn về phía Trương Nghiêm Chi, người anh em, mấy người đang lấy mạng mình ra đối đầu với tui đấy, giày to thế này mà tìm được chắc không phải dễ đâu nhỉ?
Trương Nghiêm Chi còn châm dầu vô lựa, giục: “Công chúa, đi về thôi, hoàng thượng đang tìm người đấy.”
Nhạc Thiên bày tỏ giày to như này ngay cả đứng cậu cũng không đứng lên nổi, cậu nhìn chăm chú vào Trương Nghiêm Chi vẻ mặt bình thản, “Ngươi ngồi xuống.”
Trương Nghiêm Chi: “Có ý gì?”
Nhạc Thiên: “Cõng ta.”
Trương Nghiêm Chi tự bê đá đập chân mình, cứng người tại chỗ.

“Nhanh lên.” Nhạc Thiên thúc giục.
Trương Nghiêm Chi nhìn xung quanh, nói: “Để thần gọi thị vệ đến cõng công chúa.”
Nhạc Thiên ngang ngược nói: “Ngươi tưởng là ai cũng được cõng bổn cung? Trương Nghiêm Chi, ngươi quyền khuynh triều chính, nên không để hoàng thất trong mắt đúng không? Bổn cung không ra lệnh cho ngươi được à?”
Trương Nghiêm Chi đúng là dưới một người trên vạn người, Trương thị ba đời Thủ phụ là bề tôi đắc lực, cả nhà trung nghĩa, Triệu Nhạc Thiên chụp cái mũ không tuân theo hoàng thất đấy hơi bị lớn.

Trương Nghiêm Chi không nói hai lời, đưa lưng về phía Triệu Nhạc Thiên ngồi xuống.
Nhạc Thiên thấy hắn ngoan ngoãn khom lưng, hết sức là vênh váo nằm trên lưng hắn, nhận ra tuy Trương Nghiêm Chi luôn mồm luôn miệng nói mình văn nhược, nhưng bờ vai rộng rãi rắn rỏi.

Bèn nắm vai của hắn nói: “Trương Nghiêm Chi, ta mà ngã vỡ mặt, ta dựa hết vào ngươi đấy.”
Tất nhiên là Trương Nghiêm Chi biết Triệu Nhạc Thiên sẽ không dựa vào mình, nhưng trong lòng vẫn nghiêm túc hơn hẳn, “Thần sẽ cẩn thận.”
Triệu Diễm cấy mạ hết nửa canh giờ, mồ hôi ướt cả người, mặt đỏ lừ hỏi: “Hoàng tỷ đâu?”
Mới dứt tiếng, Trương Nghiêm Chi đã chậm rãi cõng Triệu Nhạc Thiên quay lại.
“Hoàng tỷ.” Triệu Diễm vội đi lên đón, “Tỷ làm sao vậy?”
Nhạc Thiên không chút do dự trả lời: “Thủ phụ đại nhân đẩy ta.”
Triệu Diễm lập tức trợn to mắt rất là không đồng ý nhìn Trương Nghiêm Chi.
Trương Nghiêm Chi không nghĩ là Triệu Nhạc Thiên thế mà lại nói như vậy, tức thì nghẹn lời, nghiêng đầu liếc nhìn Triệu Nhạc Thiên một cái đầy ý tứ sâu xa.

Nhưng Triệu Nhạc Thiên hoàn toàn chẳng buồn nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ta đã tha thứ cho hắn rồi.”
Trương Nghiêm Chi: …
“Hoàng tỷ, ngã không đau chứ?” Triệu Diễm tiến lên trước định đỡ, nhưng bị Nhạc Thiên một tay cản, “Ta muốn hắn cõng ta lên kiệu.”
Triệu Diễm sửng sốt, nhìn Trương Nghiêm Chi và Triệu Nhạc Thiên mấy lần, nụ cười của Trương Nghiêm Chi đã khôi phục, “Hoàng thượng cho thần một cơ hội tạ tội với công chúa đi ạ.”
Dưới con mắt của mọi người, Triệu Diễm không nhịn được hỏi: “Hoàng tỷ, Mẫn Trường An ở đây, để hắn cõng tỷ đi.”

Nhạc Thiên: Để một đứa con gái đi cõng anh, em trai, cưng biết nghĩ đấy.
“Mẫn Trường An thì có gì đáng ngạc nhiên? Sau này hắn vào phủ công chúa rồi, ta muốn hắn cõng lúc nào thì cõng lúc nấy, nhưng được trên lưng của Thủ phụ đại nhân thì khó mà có dịp,” Nhạc Thiên cúi đầu, nói bên tai Trương Nghiêm Chi, “Thủ phụ đại nhân, ngươi nói có đúng không?”
Trương Nghiêm Chi ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Nếu công chúa thích, sau này Nghiêm Chi cũng có thể cõng người.”
Trương Nghiêm Chi cõng Triệu Nhạc Thiên lên kiệu, Triệu Diễm đứng đằng sau nhìn hai đó một hồi, cứ cảm giác không đúng thế nào, chẳng lẽ hoàng tỷ ngắm trúng Thủ phụ đại nhân sao?
Trương Nghiêm Chi đi rất vững, cái tính trả đũa của Nhạc Thiên thức tỉnh, lén lút cầm một lọn tóc dài của hắn thắt, thắt hết lọn này đến lọn khác.

Tay chân cậu nhẹ, tóc Trương Nghiêm Chi cũng mượt, Trương Nghiêm Chi chỉ cảm giác thấy Triệu Nhạc Thiên nằm trên lưng mình xột xoạt xột xoạt chẳng biết đang làm gì, chỉ vùi đầu chú tâm cõng Triệu Nhạc Thiên đi đến trước kiệu “Công chúa, tới rồi.”
Nhạc Thiên ngừng tay, cúi đầu chà chà mặt mình vào lưng Trương Nghiêm Chi, làm trường sam màu xanh của hắn đỏ thẫm một mảng, mới hài lòng nói: “Thủ phụ đại nhân, ta sực nhớ ra, hình như trước kia chúng ta từng học chung ở Ngự Thư Phòng đúng chứ? Bổn cung thật là hoài niệm quãng thời gian đó, đúng là hai đứa trẻ thanh mai trúc mã hồn nhiên vô tư.”
Trương Nghiêm Chi không biết vì sao bỗng nhiên cậu lại xuống thế hạ phong, sau một phen trấn định nói: “Thần cũng rất hoài niệm.”
Nhạc Thiên theo lưng của hắn trượt xuống, đi vào kiệu, ngồi trong kiệu nói: “Thủ phụ đại nhân, hoan nghênh ngươi vào cung tìm bổn cung chơi.”
Trương Nghiêm Chi cười nhạt nói: “Mấy ngày gần đây thần rỗi, sẽ đến.”
Ban đêm, Trương Nghiêm Chi trở về trường sam, một bộ xiêm y đang yên đang lành, lốm đốm bùn đất thì thôi đi, trên lưng còn dính đầy phấn trang điểm màu đỏ, thật sự khiến Trương Nghiêm Chi nhìn mà nổi da gà.

Triệu Nhạc Thiên hồi nhỏ xinh đẹp như hoa, lớn rồi không biết mặt mũi dáng dấp thế nào, mà suốt ngày đắp lớp son phấn dày cộm, chẳng là để che giấu nam tướng, Trương Nghiêm Chi phẩy phẩy áo bào, cười đầy hứng thú.
Khi người hầu đến phục vụ rửa mặt đến thì kinh ngạc, “Đại nhân, tóc ngài làm sao vậy?”
“Tóc?” Trương Nghiêm Chi quay đầu lại, lập tức thấy mấy lọn tóc dài trong tay người hầu đã bị thắt thành nút, hết nút này rồi đến nút kia, người hầu ưu phiền nói: “Đại nhân, muốn tháo hết cái này thì hơi phiền, ngài kiên nhẫn một chút.”
Trương Nghiêm Chi không những không giận mà còn cười, càng cười càng lớn tiếng, “Thú vị.”
Người hầu thường nhìn thấy Trương Nghiêm Chi lúc nào cũng lười nhác, dù cười cũng là biếng nhác, hiếm khi thấy hắn cười thoải mái đến như thế, vội tò mò hỏi: “Đại nhân gặp chuyện gì hay ho sao ạ?”
“Là người.” Trương Nghiêm Chi ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, lấy tấu chương ra xem, xem một hồi lại bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ Triệu Nhạc Thiên làm chuyện xấu trên lưng mình, “Một người rất thú vị.”
Người hầu nói: “Là nam hay nữ?”
Trương Nghiêm Chi lại cười, cười đến run cả người, cười xong mới nghiêm túc trả lời: “Nam.”
Người hầu cảm thấy hết vui, Thủ phụ đại nhân đã hai mươi hai rồi, đã đến độ tuổi sớm nên cưới vợ, ngặt nỗi hắn không có chút gì là hứng thú với chuyện tình yêu nam nữ, suốt ngày không vùi đầu trong công văn thì cũng là đọc sách vẽ tranh, người hầu lầm bầm nói: “Nếu là một nữ nhân thì tốt rồi.”
Trương Nghiêm Chi cầm sách che mặt, cười khẽ nói: “Cũng là một nữ nhân.”
Người hầu mà ngơ ngác, “Đại nhân, cuối cùng là nam hay nữ?”
Trương Nghiêm Chi chỉ cười không nói.
Nhạc Thiên cũng đang cực kỳ tức, còn tưởng là gặp được một nam chính biết đi đúng làn, “Tao đã bắt đầu phải đắn do xem cuối cùng là hắn thích tâm hồn hay là vẻ bề ngoài của tao rồi!”
Hệ thống: “Vẻ bề ngoài của cậu có không gian nào để cho người ta thích hả?”

Nhạc Thiên: “Hứ, ai biết gu của hắn có vấn đề gì hay không?”
Hệ thống thống: “Giờ biết rồi đấy, không có vấn đề.”
Nhạc Thiên thở hồng hộc đập xuống mặt nước, tàn bạo tuốt súng một lần, vừa tuốt vừa chửi: “Trương Nghiêm Chi, mấy người chẳng hiểu vẻ đẹp của make up của tui gì hết!”
Hệ thống:…
Trong đêm đó Trương Nghiêm Chi khó ngủ, chỉ cảm thấy gặp được kỳ phùng địch thủ nên hưng phấn khác thường.

Những kẻ già đời trên chốn quan trường đã bị hắn dọn hết từ lâu rồi, giờ ngay cả nhìn hắn cũng không dám nhìn nhiều, mà Triệu Nhạc Thiên vừa điêu ngoa vừa gian xảo.

Hồi nhỏ Trương Nghiêm Chi chịu thiệt, không định để lật thuyền hai lần trên cùng một con kênh.
Hắn nhất định phải nhảy qua được dòng chảy cạn đó.
Khi trời lờ mờ sáng thì Trương Nghiêm Chi đã không kịp đợi nữa, cầm lệnh bài, gọi người hầu lấy đồ rồi tiến cung.

Trước tiên là đi bái kiến Triệu Diễm, Triệu Diễm tán gẫu việc triều chính với hắn, lại nghe Trương Nghiêm Chi bảo định đi tạ tỗi với trưởng công chúa, cậu ta đột nhiên hỏi: “Thủ phụ, ngươi cảm thấy hoàng tỷ của ta thế nào?”
Trương Nghiêm Chi lặng lẽ nói: “Công chúa xinh đẹp động lòng người, trong kinh khó tìm.”
Triệu Diễm ngoắc ngoắc ngón tay, Trương Nghiêm Chi khom lưng, đã nghe tiểu hoàng đế nói: “Trẫm cảm thấy  hoàng tỷ hình như hơi thích ngươi.”
Trương Nghiêm Chi: …
Trong lòng Trương Nghiêm Chi đang cười, nét mặt vẫn bình tĩnh, “Ý của hoàng thượng là?”
“Trẫm từng hứa với hoàng tỷ, nếu như tỷ ấy không vừa ý Mẫn Trường An, thì đổi ai cũng được, hình như trong nhà Thủ phụ không thê thiếp…” Triệu Diễm xoa xoa tay, “Nếu như hoàng tỷ coi trọng ngươi, ngươi…” Triệu Diễm nhướng mày, Trương Nghiêm Chi hiểu ngầm trong lòng, vầng trán giãn ra, mỉm cười đáp.

“Thần đã rõ.”
__
(1) vai mặt hoa: 大花脸, đại hoa kiểm, gương mặt được hóa trang trong tuần hát hí khúc.
 
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play