Gửi Anh, Chàng Trai Em Nhớ

Gửi anh


9 tháng


Một loại tình cảm trên tình bạn, dưới tình yêu nhưng lại chỉ từ một phía thì được gọi là gì? Giới trẻ hay gọi đó là "crush" nhưng cảm xúc của mình lại mạnh mẽ hơn cả crush, cuộn trào như sóng vỗ nhưng bình lặng như mây trôi. Đó… là loại tình cảm gì vậy?

Mình từng rung động bởi một người theo một cách mà trước đây mình chưa bao giờ trải qua. Đó là cảm giác " rung động từ những điều nhỏ nhặt". Ngay từ lần đầu chạm mặt, ấn tượng lớn nhất về người con trai ấy là vẻ bề ngoài cuốn hút, không chỉ có ngoại hình và khuôn mặt mà còn là " đôi mắt đen, hàng mi cong". Nơi đáy mắt của chàng trai tuổi 18 năm ấy có cái ngỗ nghịch của người thiếu niên mới lớn nhưng lại có chút cô đơn, có những nỗi tâm sự khó nói thành lời.

Lần đầu tiếp xúc, cậu rất nhẹ nhàng và hài hước. Mình chỉ cảm thấy, sao chúng mình lại hợp nhau đến thế. Lâu dần, chúng mình thân thiết hơn nhiều lắm. Rồi không biết tự lúc nào mà chàng trai ấy đã lặng lẽ đặt một mầm cây tình yêu vào trái tim mình. Cảm xúc của mình ngày một lớn, nhưng mối quan hệ đôi ta thì vẫn cứ thế, mọi thứ vẫn chỉ dừng lại ở mức tình chị em bình thường.Có một lần, mình bị phỏng ở chân do vô ý vết bỏng bị khá nặng, mình cũng im lặng không nói với ai, chỉ có cậu ấy để ý: “ Chân chị bị sao vậy, có sao không?” Chỉ là một câu hỏi xã giao nhưng sao lại khiến mình rung động đến thế, mình cũng trả lời coi như cho qua chuyện. Rồi đến đoạn cậu ấy vô tình chạm vào vết, mình cũng chả thấy đau gì cả chỉ hơi nhói mà thôi, nhưng hành động tiếp theo của cậu ấy khiến mình thực sự như bị khờ đi. Cậu ấy ngồi xuống vén ống quần lên xem vết thương, nhẹ nhàng thổi nó rồi cậu ấy nhìn mình “ Em xin lỗi, chị có đau lắm không”. Giây phút ấy thực sự khiến mình hiểu ra rằng, đây không chỉ là cảm nắng nữa rồi, mà nó đã trở nên lớn hơn và mãnh liệt hơn.Không chỉ là một vài lần cậu ấy đối xử tốt với mình mà còn rất nhiều lần như thế, cứ thế mà mầm cây trong tim mình ngày một lớn lên. Cho đến một ngày, trong sự choáng váng của hơi men, mình và bạn ấy đã… hôn nhau. Nhưng nụ hôn ấy rất nhẹ, chỉ thoáng qua như gió đầu mùa khẽ chạm môi. Sau hôm đó, chúng mình vẫn như mọi ngày, không ai nhắc về ngày hôm đó nữa. Chẳng biết nữa… do mình ảo tưởng hay do người đã quên?

Cho đến khi mầm cây trong trái tim mình dần lớn lên và mưu cầu nhiều nước tưới hơn, mình không chịu được nữa mà chủ động hỏi cậu thì câu trả lời của cậu… khiến mọi hi vọng trong mình tắt ngắm: “ Em xin lỗi, em không nghĩ rằng những hành động như vậy lại khiến chị hiểu lầm. Hiện tại em không muốn có một mối quan hệ chính thức nào cả.” Đọc được dòng tin nhắn ấy, mình gần như chết lặng đi, mọi thứ xung quanh trở nên tối sầm, giọt nước mắt cứ thế rơi mà chẳng thể nào ngừng lại. Chẳng có thứ tình cảm nam nữ nào cả, chẳng có gì gọi là rung động, chỉ là một mình đơn phương mà thôi.

Vì cậu, mình nguyện thức trắng đêm làm quà tặng cho cả chỗ làm chỉ để tặng cho cậu một món quà nhỏ chẳng nhân dịp gì cả. Vì cậu mà mình nguyện chấp nhận bản thân là trò đùa của kẻ khác. VÌ cậu bệnh, mình sẵn sàng chạy hàng cây số chỉ mong mua được cho cậu bát cháo cậu thích. Vì cậu mệt, mình không do dự nhận hết công việc của cậu chỉ mong cậu được nghỉ ngơi thoải mái hơn, mặc cho sức khoẻ của mình ngày càng đi xuống vì làm việc quá sức. Vì cậu, vì cậu, vì cậu... mà bản thân mình… dường như chẳng còn quan trọng nữa. Và rồi khi biết cùng chỗ làm có một người chị cũng thích cậu, mình cũng chỉ biết gượng cười rồi giúp chị ấy có không gian riêng với cậu, còn mình thì chỉ biết nuốt nước mắt vào trong. Vì sao ư? Một chữ thôi: Xứng. Cậu và cô ấy, một cặp tương xứng cả về ngoại hình lẫn học thức.

Buồn nhỉ? Buồn lắm. Tình yêu chân thành của mình, bắt đầu một cách lặng lẽ, cứ thế lụi tàn cũng trong lặng lẽ. Mình yêu cậu, không một ai biết.

Và rồi, tôi và người không còn gặp nhau, không còn liên lạc, mọi thứ biến mất như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng rõ ràng rằng cái ôm duy nhất mình nhận được từ cậu là lúc cả hai đang say, nụ hôn ấy chỉ có mình tôi say, còn người lại không chút men rượu. Vậy… người thực sự có tình cảm với tôi nên mới không chối từ sự thân mật của tôi, đúng không? Một câu hỏi cứ mãi lẫn quẫn trong đầu tôi, cứ mãi chìm trong quá khứ, đắm mình trong cái ngọt ngào ấm áp của cậu, tất cả kí ức xưa cũ chỉ còn mình tôi gặm nhấm. Chỉ còn mình tôi ở lại ngày hôm ấy, ngày mà lần đầu tiên tôi và người có cái ôm đầu tiên, ngày duy nhất tôi dám ôm người bằng cái tình cảm nhỏ bé mà mãnh liệt này. Ngày mùng 10/1/2023 âm lịch.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play