Cô cầm bát đi vào trong cửa, vừa mới gọi người liền phát hiện ra nửa phần sủi cảo trên bàn đã trống không.
Mà người đàn ông lưng dựa vào lưng ghế, đầu hơi ngẩng lên, mắt nhắm lại, lồng ngừng hơi nhấp nhô theo hô hấp đều đều bình thản, cứ như vậy đã ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi.
Thế này phải mệt đến mức nào chứ?
Triệu Uyển Hương bước nhẹ hơn, cẩn thận đặt bát xuống, ngồi cạnh đó, ánh mắt lại rơi lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Thẩm Phụng, không nén được đánh giá kỹ càng anh.
Lông mi anh vừa dài vừa thẳng, giống như một cây quạt nhỏ phủ xuống, phủ lên chút bóng mờ nơi mí mắt.
Bởi lâu ngày thiếu dinh dưỡng, hốc mắt sâu càng nổi bật, cũng càng làm nổi bật sống mũi vừa cao vừa thẳng.
Đối môi không mỏng, không dầy, bình thường mím lại, làm cho người ta có một loai cảm giác xa cách, lạnh lùng và nghiêm khắc.
Lúc này bởi đã rơi vào giấc ngủ, vẻ mặt thư giãn không hề đề phòng, hiện ra vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Triệu Uyển Hương nhìn thêm, không tráng nghiêng má lại.
Nhưng một giây sau, Thẩm Phụng đối diện đột nhiên mở mắt.
"...!Anh Thẩm, anh tỉnh rồi à."
Mặt Triệu Uyển Hương nở nụ cười, vội vàng ngồi dậy bưng mỳ đến.
Thẩm Phụng cũng không ngờ mình vừa ngồi dựa ghế trong chốc lát đã không tự chủ được mà ngủ thiếp đi.
Nếu không phải đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn, nhận thấy một luồng ánh mắt nóng rực, tầm mắt không bỏ, luôn dừng lại trên mặt mình thì cũng không đột nhiên tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, anh đột nhiên đối mặt với cặp mắt cười kia của Triệu Uyển Hương, nghĩ là vừa rồi cô đang ngắm mình khi ngủ, lập tức cảm thấy mặt đỏ tai nóng.
Nhưng cũng không kịp che dấu gì thì một chén mỳ bốc hơi nóng, thơm ngào ngạt đã được đặt ngay trước mặt.
Anh bị mùi thơm mê hoặc, không nhịn nổi nhìn lại.
Chỉ thấy giữa bát là một nắm mỳ nhỏ như sợi bạc nằm đó, nước canh trong trẻo, bề mặt hiện lên ít váng mỡ, trong đó còn điểm xuyết hành hoa xanh nhạt.
Trong mắt Thẩm Phụng, từ trước tới giờ, ăn cơm là chuyện chỉ để lấp đầy bụng, không có gì là ăn ngon hay không ngon, chỉ khác biệt là ăn có chất hay không thôi.