Rạng sáng Thẩm Phụng mới trở lại đội, anh bận rộn đến khi trời sáng hẳn mới ngơi tay.
Mắt thấy trời đã tạnh sau khi mưa cả đêm nên vội vàng trở lại nơi ở, rửa mặt một chút, thay một bộ quân phục sạch sẽ, đạp xe ra đường cái đi trên trấn.
Cửa hàng bách hóa trên đường cái còn chưa mở cửa, anh vẫn kiên nhẫn đợi đến khi người ta mở, mua được đồ muốn mua thì đi thẳng đến bưu điện, muốn gửi điện báo khẩn cấp cho gia đình, hỏi rõ chuyện Uyển Hương.
Anh biết Uyển Hương không thể vô duyên vô cớ chạy đến nơi xa như này chỉ để tìm anh đề nghị kết hôn.
Chắc chắn phải có gì đó không ổn trong nhà cô.
Chuyện vừa xảy r có khi còn nghiêm trọng hơn cả chuyện cha cô buông xuôi cả thôn, chuyện này làm cho cô không có cách nào tiếp tục ở nhà, không thể không rời quê mà tìm đường sống mới.
Anh nghĩ ngợi trong lòng, bước vào bưu điện.
Anh mặc một thân quân phục, thân hình thẳng tắp, mặt đẹp, dáng vẻ cũng nổi tiếng ở toàn bộ đại đội, vừa vào cửa đã thu hút sự chú ý của một đám nhân viên nữ trẻ tuổi.
Có người quen đỏ mặt chào hỏi: "Thẩm đại đội trưởng, hôm nay tới sớm vậy sao.
”
Thẩm Phụng cụp mắt gật đầu.
Tiếp tục đi vào trong.
Anh đi tới trước mặt nhân viên bưu điện nam nói: "Tôi muốn gửi một bức thư khẩn cấp.
”
Nhân viên nam không lấy bản kê khai cho anh mà lại lấy ra một phong thư nói: "Thẩm đại đội trưởng, ở đây có bức điện báo của anh, nó được gửi tới vào tối hôm qua nhưng trời mưa lớn, không thể kịp thời thông báo cho anh.
”
Thẩm Phụng xé phong thư, lấy tờ giấy in chữ bên trong, nhanh chóng nhìn lướt qua, lông mày anh tuấn nhíu chặt.
Triệu Uyển Hương dậy thật sớm, thu dọn túi xách, đột nhiên nhớ tới việc bản thân đã bỏ bớt đồ lại trước khi lên xe lửa.
Cô làm vậy cũng là vì muốn phòng việc trên xe lửa nhiều người để ý, vậy nên đã để nhà ga gửi hai túi hành lý lớn đến cho mình.
Cô thấy mưa bên ngoài đã tạnh, liền ra nhà ga, chờ lấy vé lấy hành lý.
Lúc này, cô móc ra hai hào, bảo người đẩy xe cút kít bên ngoài giúp cô đưa về nhà khách.