Thẩm Phụng mang túi xách đi phía trước, dáng người anh cao lớn thẳng tắp, Triệu Uyển Hương đi theo phía sau trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Hai người đi vào nhà khách, rất nhanh đến trước một gian phòng nhỏ, Thẩm Phụng đi vào phòng nhìn xung quanh, đặt túi xuống rồi rời đi.
Triệu Uyển Hương đứng im không nhúc nhích.
Sau đó thấy anh đóng cửa lại, nghiêng đầu nói: “Em nghỉ ngơi một lát, anh đi chuẩn bị nước và đồ ăn”.
Triệu Uyển Hương gật đầu đáp ứng.
Một lúc sau, Thẩm Phụng không chỉ mang cho cô hai cái bánh đậu còn một ly nước ấm và một chậu nước rửa mặt.
Anh nói: “Ăn cơm xong thì tắm rửa, ngâm chân, cẩn thận bị cảm lạnh sinh bệnh.
Anh về trước, có thể buổi sáng hoặc buổi chiều mới quay lại”.
Triệu Uyển Hương gật đầu: “Ừ”.
Thẩm Phụng đi tới cửa, chân hơi do dự: “Uyển Hương”.
Anh nghiêng đầu nhìn, tựa hồ đang đưa ra quyết định rất quan trọng, suy nghĩ nói: “Vấn đề này trước nay anh chưa nghĩ tới, nhưng hiện tại anh sẽ suy nghĩ thật kỹ, vào ngày mai khi chúng ta gặp mặt sẽ nói về chuyện này”.
Triệu Uyển Hương ngẩn người, hiểu ra anh đang nói về việc gì.
Cô nhìn gương mặt là lỗ tai ngàng càng đỏ của người đàn ông, lo lắng trong lòng tan biến trong nháy mắt.
Cô nhớ tới trước giờ tính cách của Thẩm Phụng luôn kiên định, mọi chuyện đều có quyết định ở trong lòng rồi mới nói ra, cô cần phải cho anh thời gian suy nghĩ không phải sao?
Kiếp trước anh cứu cô ra khỏi biển lửa trở thành người vô gia cư không có nhà trở về, khi ấy anh muốn cưới cô không phải cũng đã cho cô khoảng thời gian để tiếp nhận sao?
Là cô quá nóng vội.
Cô không nhịn được mỉm cười: “Được, em biết rồi”.
Thẩm Phong có vẻ rất xấu hổ giơ tay xoa xoa mái tóc ngắn của mình, sau đó cụp mắt ánh mắt dừng lại trên đôi giày dính bùn bị nước mưa thấm ướt, khàn giọng nói: “Em đừng nghĩ lung tung, nghỉ ngơi cho tốt anh ra ngoài liền đóng cửa lại”.
Ánh mắt Triệu Uyển Hương hám chúa ý cười: “Được”.
Cô chờ anh đi ra liền khóa cửa lại, phải một lúc sau mới nghe tiếng bước chân anh rời đi.