Anh đi tới phía sau xe tải, mới vừa nhấc một chân lên giẫm lên bục thì phía trên bất ngờ đồng loạt ló ra bảy tám cái đầu, cùng gần chục cánh tay vươn ra bắt lấy tay anh, kéo anh lên.
Từng người nhỏ giọng hưng phấn nói: “Đại đội trưởng, đó chính là đối tượng của anh sao, dáng vẻ trông thật đẹp mắt!”
“Đại đội trưởng anh đúng là kẻ lừa đảo, còn lừa bọn ta không có đối tượng, bây giờ người ta tìm tới tận đây luôn!”
“Đại đội trưởng, anh mau lên đây đi, mau nhìn đối tượng của anh, mau lên!”
……
Thẩm Phụng: "! ! ”
Cả đám này đều uống nhầm thuốc rồi sao?
Dưới chân anh còn chưa kịp dùng lực thì bị bảy tám người kéo vào thùng xe, còn chưa đứng vững đã bị xô đẩy đến phía trong cùng.
Sắc mặt Thẩm Phụng lạnh xuống: “Ồn ào cái gì, xem người lên chưa, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm sao…”
Chợt giọng nói của anh đột nhiên im bặt, tầm mắt nhìn theo điểm sáng của đèn pin không biết do ai mở, cứ dừng ở một chỗ không nhúc nhích.
Những người còn lại cười hả hê: “Đại đội trưởng, anh mau qua bên đó đi!”
Lúc Thẩm Phụng bị đẩy đến trước mặt Triệu Uyển Hương mới mượn ánh sáng đèn pin lờ mờ nhìn rõ ràng khuôn mặt trắng như tuyết đang mỉm cười kia.
Anh đang nghĩ xem người này là ai, trái tim chợt đập thình thịch, đầu óc còn chưa kịp phản ứng đã đứng ngây ngốc ở đó.
Triệu Uyển Hương cười: “Anh Thẩm, là em, Uyển Hương.
”
Thẩm Phụng nghe được xưng hô quen thuộc này mới hoàn hồn, diện mạo cô gái gầy gò trong trí nhớ và cô gái trẻ tuổi trước mắt cũng dần dần hợp lại với nhau.
Anh cố nén nhịp tim nhảy bang bang trong lồng ngực xuống, quay lưng lại trách mắng mọi người đang cười vang: “Đều ngồi yên cho tôi, không được làm loạn!”
Lại chỉ vào người đang cởi trần nửa thân trên: “Mặc quần áo chỉnh tề vào!”
Chính anh cũng nhanh chóng giũ quần áo ướt vẫn vắt trên vai xuồng trùm lên đầu, có thể lần gặp mặt này quá mức đột ngột, cũng có thể vì quá kinh hỉ, tay chân có chút không nghe theo điều khiển của chủ nhân, loay hoay nửa ngày không mặc vào được.
Triệu Uyển Hương đứng ở phía sau anh.