“Ba con đã hơn bốn mươi tuổi, viết thư nói bên đó phải ở lều cỏ, ăn rau dưa qua ngày.
Đi sớm về muộn cũng chẳng xong việc nổi, cả đời không ngóc đầu lên được.
”
Triệu Ngọc Lan nói tới đây liền than ngắn thở dài, khổ sở không chịu được, còn nặn ra hai giọt nước mắt.
Bà luôn cho rằng cháu gái ruột nhà mình sẽ cảm động lây, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của đối phương rất lạnh nhạt, không biết là không yên lòng hay là thờ ơ.
“……”
Thế nghĩa là sao?
Trong lòng Triệu Ngọc Lan không rõ, trên mặt ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.
Bà ta lau khô nước mắt nơi khóe mắt, đưa ánh mắt cho Lý Phượng Hoa bên cạnh.
Lý Phượng Hoa sớm đã tức giận.
Hơn nữa nhìn thấy con gái kế khuyên mãi không nghe, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, lửa giận bốc lên.
Lúc trước bà ta mang hai con gái tái hôn với Triệu Kiến Nghiệp, năm thứ hai sinh cho ông một đứa con trai, không hề thích con gái chồng là Triệu Uyển Hương.
Bình thường ở nhà từng ngày ăn không ngồi rồi, hiện tại thật vất vả đến tuổi lập gia đình, đến phiên đứng ra cống hiến cho gia đình liền câm điếc.
Thứ không biết tốt xấu!
Lý Phượng Hoa càng nghĩ càng giận, hắng giọng mắng: "Cô cả nói chuyện cô có nghe lọt không, câm điếc vẫn nghe không hiểu tiếng người chứ, có thể trả lời một tiếng hay không? Tôi không hiểu, xưởng trưởng Tưởng người ta điều kiện tốt như vậy, bảo cô gả đi thì tủi thân cho cô sao?”
Triệu Uyển Hương hoàn hồn, kết hợp lời hai người nói, đã hiểu được bản thân quay về lúc bị ba cô bỏ rơi.
Cũng là năm quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Năm đó ba cô vừa đi, người mẹ kế này không được sống sung sướng.
Liền đem chủ ý xấu đánh lên đầu cô, cùng cô cả cưỡng ép dụ dỗ, muốn cô gả cho xưởng trưởng xưởng bột mì Tưởng Hướng Vanh có quyền thế, từ đó kiếm được lợi ích.
Tưởng Hướng Vanh lớn hơn cô hai mươi tuổi, xấp xỉ bằng tuổi ba cô.
Tác phong làm việc cũng có vấn đề rất lớn, tham ô trục lợi, chuyên tỏ vẻ đạo mạo.
Mà khiến người ta khinh thường nhất chính là vợ ông ta vừa mới qua đời vì bệnh.
Bất chấp sự phản đối của mấy đứa con trai, nhanh chóng muốn cưới một cô vợ trẻ tuổi vào cửa.
Nói mỹ miều là muốn đền bù tuổi thanh xuân của mình.