Triệu Đức Đệ nhất thời nhanh mồm, nói tiếp: "Người ta ngay cả nồi niêu xoong chảo cũng không buông tha, đồ cưới mới như vậy có thể để lại cho mẹ sao?!”
Lý Phượng Hoa không chịu nổi đả kích này, mí mắt đảo qua hôn mê bất tỉnh, chờ sau khi từ từ tỉnh lại nước mắt nước lã vừa khóc vừa mắng.
Những đồ dùng trong nhà bị dọn sạch mặc dù là trước khi bà ta vào cửa đã có, nhưng mà bà ta tiếc tiền làm lại.
Triệu Uyển Hương này quá đáng hận, làm chuyện gì cũng muốn mạng bà ta!

Buổi tối Triệu Ngọc Lan về nhà mình, buổi sáng xách một túi trái cây tươi mới mang tới nhà họ Triệu.

Còn chưa vào cửa đã nghe thấy bên trong loạn thành một nồi cháo.
“Có chuyện gì vậy?”
Triệu Đức Để vui sướng khi người gặp họa nói cho cô cả biết: "Triệu Uyển Hương lừa chúng ta, nó không muốn gả cho xưởng trưởng Tưởng.

Còn để lại giấy muốn cắt đứt quan hệ với nhà ta, tối qua nhân lúc chúng ta ngủ đã mang sạch đồ đi cả.”
Từ khi Triệu Uyển Hương chạy, không cần biết ai buồn chỉ có cô ta vui vẻ.

Làm như mối hôn sự với Tưởng Hướng Vanh đã vào tay cô ta chắc rồi vậy.
Cô ta nói xong còn vui sướng lắc lắc tờ giấy mà Triệu Uyển Hương để lại.
Triệu Ngọc Lan ngây người như sét đánh lúc trời nắng.
Triệu Ngọc Lan cả người đều tê dại, ngón tay xách túi lưới buông lỏng, hoa quả bên trong rơi trên mặt đất, lăn khắp nơi.
Bà ta nghĩ đến món hời đã mất, cùng với số vốn bỏ ra chắc chắn sẽ lỗ mà đau lòng đứt ruột.
Triệu Uyển Hương mang đồ cưới đi cả, vậy món nợ bà ta vay để mua đồ cưới cho cô phải biết tính thế nào?
Bà ta hối hận đấm ngực dậm chân, sau đó đem món nợ này toàn bộ tính lên đầu Lý Phượng Hoa.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi mắng: "Mẹ kế thì không có thứ gì tốt cả, phàm là bình thường cô đối xử tốt với nó một chút.

Thì sao bây giờ nó chạy được?”
“Mẹ nhà cô.

Là ai nói phải cho nó đồ cưới tốt, là cô cháu các người lừa tôi.”
Hai người mắng chửi rồi động thủ, giống như kẻ thù gặp nhau đỏ mắt túm tóc đối phương như muốn giết nhau đến nơi rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play