Đồng hồ đeo tay hiệu Hộ Thị, xe đạp hiệu Phượng Hoàng, radio bán dẫn và máy may hiệu Gấu trúc, toàn bộ đều được buộc bằng lụa đỏ thẫm, đặt ở giữa đất xi măng, nhìn cũng tương đối xa hoa.
Lý Phượng Hoa và Triệu Ngọc Lan nhìn mà thèm thuồng.
Triệu Mai Mai cũng bị chấn động không nhỏ.
Triệu Đức Đệ từ trung tâm mua sắm trở về đã không vui, lúc này lại bị đả kích, lần nữa khóc lóc thảm thiết.
###
Hai giờ đêm, bên ngoài lặng lẽ không một tiếng động, kim rơi an tĩnh có thể nghe thấy.
Triệu Uyển Hương nghĩ cũng may Tưởng Hướng Vanh đưa tới lễ hỏi đặt cọc, hôn sự ván đã đóng thuyền, ném xuống cục diện rối rắm này cho Lý Phượng Hoa thu thập.
Quyết định hôm nay rời đi.
Cô đứng lên mặc quần áo, để lại một tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ với người nhà.
Sau đó đem tất cả đồ cưới Lý Phượng Hoa và Triệu Ngọc Lan cho cô, một cái cũng không bỏ lại cho vào không gian tùy thân của mình.
Tùy thân không gian là cô là ngón tay vàng thu được thông qua thế giới xuyên nhanh.
Bên trong chứa đủ loại đồ vật -- có lẽ bởi vì cô xuất thân tại niên đại vật tư thiếu thốn, nên thứ nhiều nhất vẫn là đồ ăn.
Có cả túi gạo trắng như tuyết, từng thùng mì ăn liền, chân giò hun khói, đường hoa quả khô, đồ ăn vặt, đồ uống, sữa bột mì sợi.
Sau đó biết đồ bỏ vào bên trong không hỏng được, cô còn cho vào một lượng lớn rau dưa, thịt hoa quả, hải sản tươi ngon, bánh bao, sủi cảo, hoành thánh, mì sợi.
Tóm lại lượng dự trữ có thể so sánh với một siêu thị lớn.
Đời này Triệu Uyển Hương không lo ăn uống.
Cho nên căn bản chướng mắt chút đồ cưới này, chẳng qua lấy đi chúng có thể khiến Lý Phượng Hoa và Triệu Ngọc Lan không thoải mái, vậy tại sao không lấy?
Cô không chỉ lấy đi của hồi môn, còn lúc ra cửa thuận tay thu bàn lão Bát Tiên, ba tủ lớn, năm tủ - - những thứ này đều là mẹ ruột cô lúc trước đặt mua.
Cái khác không nói, ba tủ lớn khảm gương kia, khi còn bé nghe mẹ ruột cô tự hào nói qua, lúc trước ước chừng tốn 87 đồng, khổ sở lắm mới mua được.
Mẹ ruột cô vừa bỏ tiền vừa tích góp vé cực khổ xếp hàng mua được, để cho Lý Phượng Hoa dùng không công mười năm, vì sao còn phải để lại cho bọn họ?