Tưởng Gia Tuệ sau khi biết tin Bạch Thiếu Thần đã trở về thì vui vẻ không thôi, vội vàng chạy xuống sảnh để đón anh…

Cô vừa xuống đến nơi cũng là lúc Bạch Thiếu Thần từ ngoài cửa đi vào…

Trong khi Tưởng Gia Tuệ lại đang vui vẻ chờ đợi cái ôm ấm áp của Bạch Thiếu Thần, thì anh lại lạnh lùng lướt qua cô…

Ánh mắt lúc nhìn thấy cô lại trông rất xa cách, không còn ấm áp như lúc trước nữa…

Tưởng Gia Tuệ không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, nếu như là những lần trước khi đi công tác về, chỉ cần là nhìn thấy cô, Bạch Thiếu Thần sẽ lập tức ôm chặt lấy…

Nhưng hôm nay Bạch Thiếu Thần lại không như vậy, nhìn anh rất khác, trong lòng Tưởng Gia Tuệ liền có dự cảm chẳng lành…

Ngay sau đó cô liền dự định sẽ chạy theo anh để hỏi cho rõ, nhưng ánh mắt lại va phải người phụ nữ đi bên cạnh Bạch Thiếu Thần…

Người phụ nữ đó không ai khác chính là Diệp Tuyết, nhưng tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây, lại còn đi cùng với Bạch Thiếu Thần nữa…

Trong khi đó ánh mắt mà Diệp Tuyết nhìn Tưởng Gia Tuệ lại rất khắc, vẻ mặt vô cùng đắc ý, giống như cô ta là người chiến thắng vậy…

Ngay lập tức cô liền đuổi theo anh để hỏi cho ra lẽ chuyện này, nhưng khi vừa đến nơi thì thang máy đã đóng lại …

Người bên trong lúc này cũng không có ý định đợi cô đi cùng, khiến cho Tưởng Gia Tuệ vô cùng giận dữ dậm chân một cái…

Ánh mắt giết người liền liếc thẳng về phía Diệp Tuyết, khiến cho trợ lý Cao đứng bên cạnh cũng phải run rẩy…

Hết cách cô chỉ đành đi chuyến thang máy lần sau vậy…

Mà lúc này trong phòng chủ tịch, Bạch Thiếu Thần đang căn dặn trợ lý Cao sắp xếp công việc cho Diệp Tuyết…

Được rồi trợ lý Cao cậu dẫn Diệp Tuyết về phòng sắp xếp công việc cho cô ấy đi…”

Vâng thưa chủ tịch…”

Diệp Tuyết cô mau đi theo trợ lý Cao đi, cậu ấy sẽ sắp xếp công việc ổn thỏa cho cô…”

Ừm vậy em ra ngoài đây…”

Bạch Thiếu Thần vừa nói với trợ lý Cao xong, lập tức quay sang nhìn Diệp Tuyết nói…

Mà cô ả cũng rất biết điều, không dám ở lại thêm nữa, nhanh chóng cùng trợ lý Cao ra ngoài…

Mà lúc này Tưởng Gia Tuệ cũng vừa hay bước vào nghe thấy tất cả, cô liền không hài lòng mà lên tiếng phản đối…

Thiếu Thần anh vừa nói gì vậy…”

Tại lại cho Diệp Tuyết vào đây làm, anh quên lúc trước cô ta là người như thế nào rồi sao…”

Em không cần biết, anh có lý do gì, em không đồng ý chuyện này, anh mau chóng đuổi Diệp Tuyết ra khỏi đây đi…”

Tưởng Gia Tuệ giọng đầy quả quyết nhìn anh nói…

Chuyện này em không cần em phải bận tâm, anh tự mình biết sắp xếp…”

Vả lại cả tập đoàn này là do anh làm chủ, người ra quyết định cuối cùng cũng là anh, chứ không phải là em…”

Bạch Thiếu Thần nhìn cô đầy lạnh nhạt lên tiếng, muốn nhắc nhở Tưởng Gia Tuệ đây là công ty của anh…

Muốn cho ai làm hay ở cũng là quyền của anh, cô không cần phải xen vào…

Được tất cả đều là do em nhiều chuyện…”

Đây là tập đoàn của họ Bạch, chẳng liên quan gì đến em cả, em chỉ là người ngoài thôi, sau này em sẽ không xen vào bất kỳ chuyện gì của anh nữa…”

Tưởng Gia Tuệ nhìn anh đầy giận dỗi mà hét lớn, nước mắt cũng đã rưng rưng trên mi mắt, khi nghe thấy anh đang nhắc nhở cô chỉ là ngoài…

Được rồi anh còn rất nhiều việc phải làm, em về chỗ làm việc đi, anh không có thời gian để ngồi đây đôi co với em đâu…”

Bạch Thiếu Thần cũng không muốn đôi co thêm với cô, vả lại nếu để anh nhìn cô khóc, sợ là sẽ không kiềm lòng được mà bước đến ôm lấy cô…

Nhưng ngay bây giờ Bạch Thiếu Thần đã hoàn toàn thay đổi, không còn là người dễ dàng bị Tưởng Gia Tuệ lợi dụng nữa…

Thiếu Thần anh…”

Sau đó cô liền giận dỗi chạy về bàn làm việc, nước mắt cũng đã rơi vài giọt xuống bàn…

Trong khi Bạch Thiếu Thần lúc này nội tâm không ngừng dằng xé dữ dội, nhưng vẫn giả vờ như không thấy gì…

Đến trưa…

Vẫn như mọi khi, trợ lý Cao sẽ mang đồ ăn trưa vào cho hai người, Tưởng Gia Tuệ mặc dù đang rất buồn nhưng vẫn dọn sẵn đồ ăn ra bàn…

Sau đó ngồi trên ghế chờ đợi anh qua cùng dùng bữa, nhưng Bạch Thiếu Thần lại phũ phàng đến không ngờ…

Vừa đến giờ nghỉ trưa, Bạch Thiếu Thần lập tức đứng dậy, cầm lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài, nhưng vẫn còn một chút lương tâm, quay lại nhìn cô nói…

Anh có việc phải ra ngoài, em ăn trưa một mình đi…”

Bạch Thiếu Thần nói xong thì nhanh chóng rời khỏi, mặc kệ khuôn mặt của cô lúc này đã xụ xuống…

Một mình ngồi ăn với cả đống món ngon thế này, nhưng Tưởng Gia Tuệ lại chẳng thể nuốt trôi, tay cầm đũa không ngừng chọt chọt vào chén cơm…

Sau đó lại thở dài một cái, rồi lại chống cầm mà suy nghĩ…

**Không biết mấy hôm nay Thiếu Thần làm cái gì, công việc có xảy ra chuyện gì hay không, sao từ lúc quay về đến giờ, anh ấy lại thay đổi nhiều quá

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play