Tưởng Gia Tuệ ngửa người ra sau ghế, mặc kệ Bạch Thiếu Thần đang dọn dẹp mà lên tiếng…<code> "*Tôi có thể nằm trên ghế sofa của anh nghỉ trưa không vậy*.." "*Không được, em vào phòng nghỉ, nghỉ ngơi đi, ở đây thì không được*.." </code>Bạch Thiếu Thần đang dọn dẹp nghe thấy cô hỏi vậy thì lập tức đáp lời lại ngay…

Trưa nay anh và Tôn Minh Hạo có cuộc họp riêng, không thể để cô nằm đây nghỉ ngơi được…

Lại càng không muốn để Tôn Minh Hạo nhìn thấy dáng vẻ lúc ngủ của Tưởng Gia Tuệ…<code> "*Được, vậy anh dọn dẹp xong thì nghỉ ngơi đi, tôi vào phòng nghỉ một lúc đây*.." </code>Sau đó cô liền đứng dậy, vung vai một cái, đúng là lâu ngày không làm việc, giờ đi làm lại thật sự là rất mệt…<code> "*Ừm, nhớ đóng cửa lại*.." "*Hả, anh vừa nói gì vậy*.." </code>Tưởng Gia Tuệ vừa đi được vài bước thì ngay lập tức phải dừng lại, quay lại nhìn anh đầy nghi ngờ…

Bình thường không phải lúc nào cũng muốn tìm cách giày vò cô hay sao, hôm nay sau kì lạ quá vậy…<code> "*Tôi bảo em nhớ khoá cửa lại, tôi còn việc phải làm, sợ sẽ làm ồn lúc em ngủ*.." "*Ờ thì ra là vậy*.." </code>Ngay lập tức cô liền nhanh chân đi vào phòng nghỉ, vừa đóng cửa lại thì khuôn mặt lập tức đỏ ửng vì xấu hổ…

Mà Bạch Thiếu Thần vừa hay nhìn thấy, khuôn miệng mỉm cười vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ…<code> ***Có lẽ anh đã thật yêu Tưởng Gia Tuệ rồi*..** Nếu cảm giác của Bạch Thiếu Thần thật sự đúng, thì anh đã yêu cô ngay từ lần đầu tiên gặp mặt... Cũng chính là lần đầu tiên Tưởng Gia Tuệ đến tận đây tìm anh, lần đó cô cứ như một nữ thần, hiên ngang xuất hiện trước mặt anh... Vài phút sau Tôn Minh Hạo cũng gõ cửa bước vào, mà lúc này Bạch Thiếu Thần cũng đã dọn dẹp xong xuôi... Hai chân vắt chéo vào nhau, chăm chú nhìn tập tài liệu trên tay... "*Thiếu Thần cậu có biết giờ này là giờ giải lao không vậy*.." "*Thì sau*.." Tôn Minh Hạo từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy vẻ mặt thảnh thơi của Bạch Thiếu Thần, liền lên tiếng trách móc... Trong khi đó Bạch Thiếu Thần lại làm ngơ như không có chuyện gì, bỏ tập tài liệu sang một bên, đặt một tay lên ghế sofa nhìn Tôn Minh Hạo nói... "*Cậu làm vậy là đang bóc lột sức lao động không hả, cậu phải trả tiền làm thêm giờ cho mình đấy*.." "*Nếu không mình sẽ kiện cậu đấy*..." </code>Tôn Minh Hạo giả vờ giận dỗi ngồi xuống đối diện với Bạch Thiếu Thần, giọng điệu uy hiếp nói…<code> "*Việc này cậu cứ yên tâm, tiền lương tháng này sẽ tăng gấp đôi cho cậu*.." "*Còn cho cậu nghỉ phép thêm hai ngày được chứ*.." "*Cậu nói rồi đấy, không được nuốt lời đâu đấy*.." </code>Tôn Minh Hạo nghe thấy tháng này mình được tăng lương gấp đôi, lại còn được nghỉ phép nữa thì vui vẻ không thôi…

Phải nói chứ, từ lúc làm việc cho Bạch Thiếu Thần đến giờ, Tôn Minh Hạo không được nghỉ phép một ngày nào cả…<code> "*Được rồi không đùa nữa, vào việc chính đi*..." Mà Bạch Thiếu Thần lúc này liền trở lại khuôn mặt băng lãnh, nhìn Tôn Minh Hạo lạnh lùng lên tiếng... "*Mấy ngày nay mình đã cho người giật hết những mối làm ăn của Tưởng thị, những người bạn làm ăn lâu năm của ông ấy đều đã trở mặt*.." "*Những dự án lớn nhỏ của Tưởng thị đều đã bị hủy bỏ hết, Tưởng thị hiện giờ chỉ còn cái vỏ bọc, sắp không thể cầm cự được nữa rồi*.." "*Cậu yên tâm, tất cả mình đã thu xếp xong cả rồi, ngay ngày mai tin tức Tưởng thị phá sản cũng sẽ được báo chí đưa tin*.." "*Mình cũng đã cho người thu mua lại, trên giấy chuyển nhượng cũng giao lại hết cho chị dâu*.." Ngay lập tức Tôn Minh Hạo cũng quay lại dáng vẻ nghiêm túc làm việc của mình, nhanh chóng nói ra những gì mình thu hoạch được... </code>Nhưng lại có một việc cậu nghĩ mãi cũng không thể nghĩ thông, nên đã lên tiếng hỏi lại Bạch Thiếu Thần…<code> "*Có một chuyện mình vẫn không hiểu lắm*.." "*Không phải chị dâu cũng là người của Tưởng gia hay sao, sao lại muốn nó phá sản chứ*.." </code>Mặc dù từng nghe Tưởng Gia Tuệ nói lý do vì sao muốn làm vậy, nhưng sau thẳm bên trong như thế nào, anh càng không thể biết…

Nếu cô đã nhờ đến mình rồi, dù sai hay là đúng, Bạch Thiếu Thần vẫn sẽ giúp cô hoàn thành…<code> "*Chuyện này không liên quan gì đến cậu, chuyện riêng tư của cô ấy mình cũng không tiện xen vào*..." "*Nếu cô ấy đã muốn làm vậy, thì chắc chắn bên trong có rất nhiều khuất tất mà chúng ta không biết được*.." "*Cũng không nên hỏi nhiều, nếu xong việc rồi thì cậu về nghỉ ngơi đi*.." "*Mình cũng cần phải nghỉ ngơi, cô ấy không có mình chắc sẽ khó ngủ lắm*.." </code>Bạch Thiếu Thần vừa nói vừa đá mắt về phòng ngủ, ra hiệu muốn đuổi Tôn Minh Hạo ra khỏi phòng sau khi nghe được những gì mình muốn biết…<code> "*Được cậu không muốn nói cho mình biết thì thôi vậy, mình ra ngoài đây*.." "*Hứ, đúng là trọng sắc khinh bạn mà*.." "*Lúc cần thì gọi, lúc không cần nữa thì đuổi đi*.." </code>Tôn Minh Hạo nghe thấy Bạch Thiếu Thần muốn đuổi mình ra ngoài để đi ôm người đẹp, thì lập tức đứng dậy, đùng đùng tức giận nhìn anh nói…

Hận đến nỗi không thể nhào đến đấm cho Bạch Thiếu Thần một cái, sau đó giận dỗi mà rời đi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play