Trong phòng, tiếng chuông điện thoại không ngừng reo lên inh ỏi, mấy cuộc điện thoại liền gọi đến đều bị chủ nhân của nó ngó lơ.
Quân Yến Thanh lười để ý đến, bản thân vừa bị thương lại còn phải tiếp nhận thêm nhiều ký ức một cách đột ngột như vậy, cả người mệt mỏi nằm gối đầu trên giường, đến cả một cái nhấc tay cũng lười động.
Cửa phòng lúc này chợt bị mở ra, cậu nâng mí mắt, phát hiện người bước vào là Quân An Trạch cũng không cảm thấy ngạc nhiên mấy.
Từ nhỏ, anh vốn đã thường xuyên quan tâm đến cậu, huống chi trên người còn đang có vết thương thế này.
“Anh cả.”
Vốn dĩ muốn hỏi anh đến đây có chuyện gì, còn chưa kịp mở miệng, phía sau anh lại xuất hiện nhiều thêm một người đàn ông khác.
Quân Yến Thanh ngạc nhiên nhìn đối phương: “Diệc Tẫn, sao cậu lại ở đây?”
Bình thường, Tần Diệc Tẫn rất ít khi lui đến Quân gia, nhưng mối quan hệ giữa hắn cùng gia đình cậu lại rất không tệ.
Dường như Quân Phong rất hài lòng về một người xuất sắc như hắn, không vì hắn là bạn cậu mà cho hắn một ánh mắt khó chịu như những người bạn khác.
Dẫu sao cũng là trúc mã, từ nhỏ Tần Diệc Tẫn đã sớm quen thuộc với Quân gia nên mọi chuyện vừa diễn ra trong ngày hôm qua hắn đều dễ dàng nắm bắt được.
“Nghe nói cậu bị thương, không sao chứ?”
Quân Yến Thanh lắc đầu nói: “Không sao.” Nhưng tay lại rất không thành thật đưa lên chạm vào phần băng gạc, thấp giọng nỉ non: “Nhưng đau lắm…”
Hắn không quá xa lạ với tính lời nói một đằng tay làm một nẻo này của cậu, phần vì không muốn phiền hà đến ai, phần còn lại vì không muốn khiến người khác cảm thấy bản thân mình phiền phức mà hình thành nên.
Cũng không quan tâm đến việc Quân An Trạch vẫn còn đứng ở đây, hắn theo thói quen nhích sát lại gần cậu cúi người thổi nhẹ lên trán mấy cái.
“Vẫn còn đau sao?”
Cậu bỏ tay xuống nói: “Hết rồi.” Trên trán lúc này vẫn còn có thể cảm nhận rõ ràng xúc cảm hắn vừa mang lại.
“Hết đau là được.”
Rồi hắn lại dùng tay nhẹ nhàng xoa bừa lên tóc cậu.
Quân Yến Thanh ngoan ngoãn ngồi yên không chút kháng cự để hắn tùy ý làm rối mái tóc mình, với cậu hành động này là chuyện bình thường rất hay xảy ra giữa những người bạn với nhau, nhưng đối với Quân An Trạch lại hoàn toàn khác.
Ánh mắt Tần Diệc Tẫn cho dù là vô tình hay có chủ đích thì nó vẫn mơ hồ hiện lên một tia cưng chiều đối với cậu, giữa bạn bè với nhau, còn có thể tồn tại loại ánh mắt này sao? Tất nhiên là không. Anh chưa từng thấy một đứa con trai nào lại đi thể hiện nó với bạn mình, cho dù là bạn bè thân thiết nhất đi chăng nữa cũng hoàn toàn không có khả năng.
Điều đó làm anh cảm thấy có nguy cơ.
Sự hiện diện của Quân An Trạch càng giống một bóng đèn sáng hơn là một người trưởng bối, ái ngại ho lên một tiếng để thu hút sự chú ý của cả hai: “Khụ, mấy đứa à.”
Lúc này, Quân Yến Thanh mới chú ý đến anh, xấu hổ lên tiếng: “Anh cả.”
Để anh nhìn thấy bộ dạng tự tiện của mình như vậy, cậu nghĩ, hẳn là anh đang cảm thấy rất khó chịu.
Trái ngược hoàn toàn với sự lo lắng của cậu thì anh lại tỏ ra khá thoải mái, anh không đặt tiêu chuẩn cao về quy củ như Quân Phong, trừ việc cảm thấy hoài nghi về thái độ của Tần Diệc Tẫn ra cũng không còn gì khác.
“Những lời cha nói khi nãy, em cũng đừng quá để tâm, đều do quá lo cho em nên cha mới nói những lời khó nghe như vậy.”
Tuy nhiên, Quân Yến Thanh lại không cảm thấy như vậy, trước giờ cậu chưa từng cảm nhận được chút yêu thương nào đến từ ông huống chi là lo lắng như lời anh nói.
Nhưng đối với những chuyện thế này, cậu sớm đã quen thuộc, từ lâu đã không còn muốn trách cứ gì ông.
“Em biết.”
Quân An Trạch nghe vậy cũng an tâm, lời muốn nói cũng đã nói xong, không tiếp tục nán lại đây làm phiền cậu nghỉ ngơi nên liền nhanh chóng nói lời tạm biệt rồi rời đi.
“Được rồi, vậy em nghỉ ngơi đi, anh còn có việc phải đi trước.”
“Anh cả đi thong thả.”
Tần Diệc Tẫn nhìn Quân An Trạch gật đầu, nhận lại là ánh mắt đầy ý cảnh cáo đến từ anh.
Hắn nghĩ, có lẽ anh đã nhận ra được điều gì đó rồi, tự trách bản thân quá lộ liễu khi thể hiện điều đó ra trước mặt anh.
Ngốc nghếch như Quân Yến Thanh có thể không phát hiện, thế nhưng một kẻ từ sớm đã lăn lộn trong giới thương nghiệp như anh thì lại khác.
Nhận ra hắn có điểm khác thường, cậu thắc mắc nhìn đến hỏi: “Cậu sao vậy?”
Tần Diệc Tẫn lắc đầu: “Không có gì.” Sau đó nét mặt dần chuyển sang điệu bộ buồn bã nói: “Nhưng tôi cảm thấy anh trai cậu dường như không được thích tôi cho lắm.”
Quân Yến Thanh lập tức nói đỡ cho anh trai: “Sao lại có thể? Chắc cậu nghĩ nhiều rồi, anh cả tôi sẽ không tùy tiện mà ghét bỏ một ai đâu.”
Huống chi hắn còn xuất sắc như vậy, người luôn xem trọng người tài như anh càng không thể nào ghét bỏ hắn cho được.