Cuộc Gọi Từ Tương Lai
Cuộc Gọi Từ Tương Lai
Trọn Bộ 11 tháng Hoàn
9 chương
122 767
12345
Đánh giá: 5/5 từ 2 nhận xét
Ngon.Bot • Trọn BộHoàn
Tác giả: Lưu Tiểu Khiêm (刘小谦)

Văn án

Một video về một cô gái trẻ bị người tra tấn.

Đánh đập dã man, bị giật điện, bị tiêm thuốc độc,… những thứ kia chẳng khác nào cực hình… 

Tôi không hiểu điều gì đã chống đỡ tôi có thể xem cả đoạn video đó. Cô gái trong video ấy, cô gái chỉ mới hai mươi mấy tuổi ấy, cô gái vẫn luôn kiên cường chờ đợi, mong được giải thoát ấy, sau cùng chỉ có thể nhắm mắt xuôi tay,cô ấy tên Khâu Tiểu Ngọc, cô ấy là người yêu của tôi.

——

Ngày 14 tháng 7 năm 2018, chuyến bay của tôi bị hoãn do thời tiết, tới tận 3 giờ sáng mới hạ cánh.

Vừa mở điện thoại lên, tôi đã nhận được điện thoại của đàn anh, anh ấy nói tôi phải đến bệnh viện Bảo Sơn, ngay lập tức!

Tôi nói đã xảy ra chuyện gì vậy, anh nói rõ ràng trước đi đã.

"Tiểu Ngọc," anh ấy nói, "Tiểu Ngọc xảy ra chuyện rồi."

Tai tôi ù đi, đầu đau như vỡ thành từng mảnh.

Hôm đó, là kỷ niệm ba năm tôi và Khâu Tiểu Ngọc yêu nhau, nếu như chuyến bay không bị hoãn, tôi sẽ cầu hôn lúc nửa đêm.

4 giờ rưỡi sáng, tôi gặp được cô ấy ở trong bệnh viện.

Phủ một tấm vải trắng, làn da bị lộ ra trông nhợt nhạt, đôi bàn tay nắm chặt lại, lạnh băng, cứng rắn.

Hoàn toàn không giống với tay của Tiểu Ngọc chút nào.

Nhưng trên tờ báo cáo khám nghiệm tử thi đã viết rõ ràng, Khâu Tiểu Ngọc, 6 giờ 10 phút chiều, tại ngã tư đường Thanh Hà Văn Thạc, c.h.ế.t trong một vụ t.a.i n.ạ.n xe hơi.

"Đó là một chiếc xe tải, tài xế điều khiển xe trong trạng thái mệt mỏi, không làm chủ được tốc độ... Lý Đồng!" Đàn anh đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi.

Còn tay của tôi, thì đang định vén tấm vải trắng che mặt Tiểu Ngọc lên.

Tôi nói: “Buông ra”.

"Lý Đồng, tốt nhất... đừng nhìn."

Tôi nghẹn ngào, nói: “Buông ra”.

Anh ấy không ngăn cản tôi nữa.

Tôi từ từ vén tấm vải trắng lên.

Cô ấy vẫn xinh đẹp như thế, lông mày và mắt thì dịu dàng, giống mỗi buổi sáng nằm ườn ở trên giường.

Chỉ là trên cổ, hình như có một vết thương.

Mà vết thương đó, kéo dài xuống phía dưới. Càng xuống càng sâu, càng xuống càng lớn! Kéo dài toàn bộ cơ thể cô ấy...

Hoàn toàn bị phá hủy.

Tôi quỳ xuống đất.

Tim như bị d.a.o đ.â.m. Đôi mắt rất đau, nhưng không có nước mắt, miệng thì không thể phát ra chút âm thanh nào.

"Anh quên ngày kỷ niệm rồi đấy à? Mai phải bù lại cho em đấy nhé."

Tôi biết những gì mình nghe được chỉ là ảo giác, bởi vì đây là nội dung Wechat mà Tiểu Ngọc đã gửi cho tôi.

Tin nhắn cuối cùng, của kiếp này.

Tất cả câu chuyện giữa tôi và cô ấy, không ngờ lại kết thúc chỉ bằng một câu nói chẳng có gì đặc biệt như vậy…

Đột nhiên cổ họng của tôi thắt lại, nôn ra một đống dịch vị.
Các số gần nhất