Tiêu Tấn Thần khăng khăng muốn ở chung phòng với ta, bảo rằng làm thế mới thấy yên tâm: “Cô có thể ngủ dưới đất, không canh giữ bên cạnh ngươi thì cô thật sự không thể yên lòng. Ngươi yên tâm, cô tập võ từ nhỏ nên chuyện đối phó bọn gian tặc nhãi nhép không thành vấn đề.”
Ơ này, thật ra đâu cần ngài ra tay, bản thân ta cũng có thể đối phó bọn gian tặc nhãi nhép mà.
Ta không dám nói lời trong lòng, đương nhiên cũng không dám để Thái Tử ngủ dưới đất, bản thân ta càng không muốn ngủ ở đó. Vì vậy chúng ta chỉ có thể ngủ chung giường.
Từ khi ở chung với ta, Tiêu Tấn Thần trở nên lắm lời hơn nhiều, tuy là phần lớn đều có liên quan đến Phương Tri Hạ.
“Ở trong mắt nàng ấy thì chỉ khi nào ở cùng người mình yêu mới cảm thấy cuộc sống tốt đẹp, nếu không thì sẽ giống mẹ nàng ấy, sống một ngày dài bằng một năm.” Tiêu Tấn Thần kể với ta là cha Phương Tri Hạ không yêu phu nhân mình, ông ta dùng cả đời để hoài niệm nàng vợ lẽ bị phu nhân đuổi ra khỏi nhà.
“Nghe nói người đó vốn là y nữ trong phủ. Hầu gia vừa nhìn thấy đã yêu, nhưng nàng có tự tôn của riêng mình nên không chịu làm vợ lẽ. Mãi đến khi cha nàng sinh bệnh nặng cần lấy thuốc quý chữa bệnh, không còn cách nào khác mới vào Hầu phủ làm vợ lẽ,”
“Thế mà khi sinh con chưa tròn đầy tháng, phu nhân thừa dịp Hầu gia đi vắng rồi ném cả hai mẹ con vào trong núi. Hầu gia phái người tìm mấy ngày trời mà không thấy đâu.”
Ta nghe vậy thì hoảng sợ lắm, thời điểm sinh con xong là lúc phái nữ yếu ớt nhất.
“Chỉ sợ là...” Ta ngập ngừng, không đành lòng nói ra.
“Khả năng cao là bị sói hoang tha đi rồi. Nhiều năm qua Hầu gia vẫn chưa tha thứ cho phu nhân ông, nhất quyết không chịu nhìn mặt bà.”
Khó trách lúc ta đến Hầu phủ nhìn lén thì không thấy Hầu gia bước vào viện của phu nhân. Nghĩ lại thì vì chuyện này nên Phương Tri Hạ mới lập chí tìm kiếm chân tình. Có lẽ nàng sợ rơi vào kết cục giống mẹ nàng.
Dù ta và Tiêu Tấn Thần chưa viên phòng, nhưng ngày nào cũng bên nhau thì tình cảm được hun nóng lên nhiều. Hắn bắt đầu để ý ta thích ăn gì hay thích quần áo có màu nào. Hắn sẽ lo lắng khi ta ăn mặc quá giản dị, cũng có khi xụ mặt dạy dỗ ta không được kén ăn.
Nước chảy đá mòn chính là như thế này.
“Điện hạ, ta kính trọng ngài nhưng ngài cũng không thể mượn danh nghĩa Thái Tử để ép ta ăn thứ này thứ nọ nha.” Ta rầu rĩ nhìn đống thịt nướng sắp chất cao thành núi trong chén.
Tiêu Tấn Thần thấy ta liếc mắt đầy oán giận mà vẫn làm ngơ, tiếp tục gắp đồ ăn cho ta rồi nói: “Như Ý à, nàng gầy quá, ăn nhiều thêm một tí đi. Lúc cô còn nhỏ mẫu hậu từng nói ăn gì bổ nấy. Nàng gầy như vậy sẽ làm người ngoài cho rằng thức ăn ở Đông Cung không ngon.”
Ta gắp một miếng thịt lên cắn, đúng là thơm ngon nhưng ta no căng rồi. Khi ta còn nhỏ mẹ cũng hay khuyên ta ăn thịt. Đã lâu không có ai quan tâm ta có ăn ngon miệng hay quá gầy yếu hay không.
Trầm Xác từng nhắc nhở ta, nhưng hắn chưa từng mua cho ta một lạng thịt nào.
Lòng ta nhớ đến mẹ nên phá lệ ăn thêm một chén thịt.
Tiêu Tấn Thần vui vẻ lắm, nói là muốn thưởng cho ta: “Nói đi, cô sẽ thực hiện ước muốn của nàng.”
Ta nhắm mắt cầu nguyện: “Vậy thì ta sẽ ước Thái Tử và Phương cô nương trở thành người một nhà.”
Khi ta mở mắt ra, Tiêu Tấn Thần không còn vui vẻ nữa. Hắn đen mặt, đứng dậy rời đi.
Mãi đến tối thì hắn phái người mời ta đến lầu Dụ Thái.
Tiêu Tấn Thần đứng chờ ta ở tầng lầu cao nhất: “Như Ý, cô có quà tặng cho nàng.”
Ta nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy đèn Khổng Minh chậm rãi dâng lên khắp trời.
Trên đèn viết rằng:
[Nguyện cho Như Ý mọi chuyện như ý.]
[Nguyện cho Như Ý bình an khỏe mạnh.]
[Như Ý có thể ăn nhiều béo lên một chút.]
[Như Ý phải được hạnh phúc mãi mãi về sau.]
Từng trản đèn đang bay về phương xa, tỏa ra vô số nguồn ánh sáng rất ấm áp.
Ở Đại Chu thì người bình thường chỉ được thắp đèn Khổng Minh vào tết Trung Nguyên và tết Trung Thu. Lúc nhỏ mẹ từng dẫn ta đi thả đèn, dạy ta viết điều ước lên đèn Khổng Minh để thần tiên trên trời thấy được.
Năm nào mẹ cũng ghi ước muốn trong lòng mình là: [Hy vọng Như Ý của mẹ lớn lên khỏe mạnh.]
Ta cho rằng khi bản thân làm gián điệp đã xem chán mọi chiêu trò tình ái, không thể nào động lòng được nữa. Thế mà khi nhìn một màn trước mắt này ta vẫn thấy lòng mình mềm mại.
Thì ra ta cũng có thể nhận được thứ tình cảm long trọng thế này.
Từ trước đến nay Tiêu Tấn Thần luôn là dạng người hiền hòa, tính cả lúc đính hôn với Phương Tri Hạ cũng chưa từng biểu đạt tình yêu theo cách phô trương. Vậy là trong một đêm ta đã trở thành đối tượng hâm mộ của toàn bộ nữ giới Đại Chu.
Dựa vào phần “cưng chiều” này, ta quyết định đến gặp Nam Dương Hầu.
Ngày đó Tiêu Tấn Thần kể chuyện “Hầu gia già thâm tình” xong thì ta lập tức liên tưởng đến mẹ. Ta tìm cơ hội lẻn vào Hầu phủ, tìm được chỗ ở trước đây của vị y nữ kia. Đó là một khoảng sân nhỏ âm u và yên tĩnh. Trong sân còn có hai mẫu ruộng trồng thảo dược.
Bây giờ nơi này vẫn được trồng thảo dược như trước, hết thảy bày trí trong phòng đều rất sạch sẽ, xem ra là có người quét tước mỗi ngày. Ở trong phòng ngủ đầu tiên, ta tìm thấy một bức tranh vẽ.
Người trong tranh giống mẹ ta như đúc.
Cuối cùng ta cũng hiểu ra tại sao mẹ chưa từng nhắc đến cha trước mặt ta. Cũng như tại sao bà luôn miệng nói: “Kiếp này cứ ở lại đất phong của Tề Vương là tốt rồi, không cần quay về Kinh Thành nữa.”
Khó trách ta và Phương Tri Hạ lại giống nhau, chúng ta vốn là chị em ruột.
Mà biết rồi thì đã sao, ta vẫn chưa thể nảy sinh lòng trung thành với Hầu phủ.
Mẹ ta bị vứt bỏ trong núi giữa ngày đông, tuy bà liều mạng dẫn ta ra khỏi khe suối, có thể sống sót nhưng mắc di chứng kéo dài. Mỗi khi trời bắt đầu trở lạnh là hai chân mẹ ta sẽ đau đớn không chịu nổi.
Hầu phủ ư, ta sẽ không bao giờ nhận bản thân có huyết mạch của họ. Ta càng không để ý việc lợi dụng Hầu phủ để đối phó Trầm Xác.
...
“Hôm nay bổn cung nói thẳng cho Hầu gia hay, bổn cung không phải là con gái ruột của Công phủ, còn từng là nhạc công nổi danh. Mấy năm nay bổn cung không biết cha ruột mình là ai, chỉ biết mẹ đẻ là y nữ mồ côi không có phu quân.”
Gương mặt Nam Dương Hầu vốn bình tĩnh không một gợn sóng nay trở nên xúc động dữ dội: “Đây là ngọc bội Thanh Ngọc hình hoa sen Tịnh Đế, Hầu gia nhìn thấy có quen không?”
“Nàng còn sống? Nàng vẫn còn sống!”
Ta không nói gì, lẳng lặng nhìn vị tướng quân già từng chinh chiến xa trường không than mệt, kêu khổ lấy một lần bắt đầu rơi nước mắt: “Năm đó ta muốn cưới nàng làm vợ, nhưng gia thế của nàng... Sau đó nhà nàng gặp nạn, cuối cùng cũng chịu gả cho ta. Tuy là vợ lẽ nhưng ta đối xử với nàng tốt lắm. Ai mà ngờ được vì ta thiên vị nên làm phu nhân gây họa cho nàng”
“Ta đã đi nhiều nơi tìm kiếm hai mẹ con nhưng không có kết quả, mấy năm nay lòng ta chưa từng nguôi ngoai. Sao rồi, mẹ con có khỏe không? Nàng ở đâu? Ta đón nàng về nhà, ta sẽ đền bù hết chuyện bao nhiêu năm qua.”
Ta cầm ly rượu gạo tưới xuống đất: “Bà đã qua đời.”
Biểu cảm tràn đầy chờ mong biến mất, mặt Nam Dương Hầu tối dần đi.
“Bà bị người ta hại chết, ông có thể báo thù cho bà. Người hại chết bà chính là Tề Vương, con rể hiền của ông đấy.”
Ta cứ ngỡ nguyên nhân mẹ qua đời là vì điều chế thuốc không đúng nên trúng độc bỏ mình. Ta cũng luôn tin tưởng bản thân chỉ có thể dựa vào Trầm Xác. Cho đến trước đó không lâu, sau khi cắt đứt với Trầm Xác thì ta lẻn vào Tề Vương phủ tìm kiếm tin tức, vô tình biết được sự thật về cái chết của mẹ.
Trầm Xác đến đất phong không được bao lâu đã phát hiện ta và Phương Tri Hạ trông giống nhau. Kết hợp với tin đồn thì hắn suy đoán được ta là con riêng của Hầu phủ. Vậy nên hắn mới mời mẹ ta vào Vương phủ chữa bệnh, nhận ra mẹ ta tuyệt đối không muốn dẫn ta về Kinh cùng hắn thì quyết định ra tay tàn độc.
Ta còn nhỏ, không có khả năng tự lập nên chỉ có thể dựa dẫm vào người khác. Hắn lập tức “tốt bụng” giữ ta lại Vương phủ, nuôi dạy ta thành mật thám, ủ mưu tương lai sẽ đưa ta vào Kinh châm ngòi ly gián Thái Tử và Phương Tri Hạ.
Tính toán của hắn là sau khi cưới Phương Tri Hạ sẽ vạch trần thân phận của ta với Nam Dương Hầu.
Hầu gia có thẹn với mẹ ta nên sẽ coi trọng ta hơn, trái tim hai đứa con đều nghiêng về Tề Vương thì Hầu phủ không có lý do gì để từ chối giúp hắn soán ngôi đoạt vị.
Quân cờ mấu chốt trên thế cục này chính là ta.
Nhưng hắn nào tính được rằng người vẫn luôn tin tưởng hắn, bằng lòng làm tất cả mọi thứ vì hắn sẽ thoát khỏi gông xiềng hắn tạo ra. Ta muốn đấu tranh cho chính mình một phen, lợi dụng kế hoạch này để đưa bản thân vào vị trí Thái Tử Phi tôn quý, thoát ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Hắn càng không tính được ta biết được nguyên nhân mẹ qua đời.
Người thật lòng muốn đưa hắn vào chỗ chết không phải Thái Tử, mà là ta.
Nam Dương Hầu nghe ta nói nguyên nhân mẹ qua đời thì im lặng hồi lâu. Ông ta đang cân nhắc thiệt hơn.
“Hầu gia cho phép Phương cô nương từ hôn xằng bậy như thế là do ngài phân vân giữa Thái Tử và Vương gia, không biết chọn ai thì chẳng bằng để con gái mình được toại nguyện. Nhưng hôm nay ngài còn có thể duy trì Tề Vương sao?”
Nam Dương Hầu tỏ ra khó xử.
“Chắc là Hầu gia cũng thấy tình ý Thái Tử dành cho bổn cung thế nào rồi. Ngày sau bổn cung nhận tổ quy tông, tất nhiên Thái Tử sẽ xem Hầu gia là cha vợ. Cũng vì bổn cung đây mà Hầu phủ và Vinh Quốc Công phủ có thể trở thành người một nhà.”
Ta phân tích lợi, hại cho ông ta. Nếu như ông ta bằng lòng ủng hộ Thái Tử cùng Công phủ thì Tề Vương ắt phải bại trận, đồng thời ông ta sẽ được ngồi lên vị trí cha vợ của Vua. Còn đi theo Tề Vương thì chưa chắc ông ta có đủ khả năng chống lại Công phủ.
Cộng thêm việc Thái Tử cưng chiều ta nữa, hắn nhất định không coi khinh nhà mẹ đẻ của ta.
“Chẳng lẽ Hầu gia luôn miệng nói có lỗi với mẹ ta là giả hết hay sao?” Nói xong ích lợi thì nên dùng nước cờ tình cảm cho Hầu gia có bậc thang bước xuống.
Đúng như dự đoán, Nam Dương Hầu nghe lời ta nói mà lòng đầy căm hận, cực kỳ đau đớn nói: “Ta chắc chắn sẽ báo thù cho mẹ con.”
Ta không có tâm trạng truy cứu xem ông ta yêu mẹ được mấy phần thật lòng, là thật hay giả thì ta cũng không buồn để ý.
Trước nay ta chưa từng muốn nhận lại tổ tiên, càng không nghĩ đến việc quay về Hầu phủ. Nơi mà mẹ ta ghét bỏ thì ta nghĩ cũng không thèm đi vào một bước.
Ta chỉ cần biết là ông ta có thể trở thành một thanh đao sắc bén.
Một thanh đao có thể lấy mạng Trầm Xác thay ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT