Yên tĩnh!

Yên tĩnh như chết, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt và tơợn mắt há hốc mồm.

- Cát Lợi Huy hội trưởng, không biết ta có tư cách chiếm cứ truyền tống này hay không?

Diệp Huyền đứng trong truyền tống trận khinh thường nhìn Cát Lợi Huy đang nằm trên mặt đất, thần sắc ngạo nghễ nói ra.

Xoạt!

Tiếng la hét huyên náo chấn động trời đất xé tan bầu không khí yên tĩnh trong sơn cốc.

Tất cả luyện hồn sư chung quanh đều ngơ ngác nhìn Cát Lợi Huy chật vật không chịu nổi, nhìn thân ảnh Diệp Huyền đứng ngạo nghễ trong truyền tống trận, trong ánh mắt rung động và kích động.

Lúc này Diệp Huyền giống như chiến thần cao ngạo, hắn đứng đó cả buổi nhưng không ai dám tiến lên.

- Hắn lại có thể đánh bại Cát Lợi Huy hội trưởng.

Vân Ngạo Tuyết thì thào tự nói, tuy nàng biết rõ Diệp Huyền rất mạnh nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này thì nàng biết rõ mình chưa đánh giá đúng về Diệp Huyền.

Hạ Thất Tịch tươi cười nhàn nhạt, nàng sớm đã biết rõ Diệp Huyền nhất định sẽ thắng.

Về phần đệ tử các vương quốc khác cảm thấy nội tâm đắng chát, ánh mắt ngây ngốc vô thần.

Diệp Huyền có tạo nghệ luyện hồn học cao tới mức làm nội tâm của bọn họ không dám sinh ra tâm tư ganh đua, không nghĩ tới Diệp Huyền ở phương diện tạo nghệ võ học còn đáng sợ hơn phương diện luyện hồn học rất nhiều.

Gia hỏa này còn là người sao? Rốt cuộc hắn tu luyện như thế nào? Cho dù tu luyện trong bụng mẹ, hắn chưa tới hai mươi tuổi ah, ngay cả Cát Lợi Huy hội trưởng cũng không phải đối thủ của hắn.

Nghĩ đến chính mình thua Diệp Huyền, trong lòng mọi người cảm thấy đắng chát không thôi.

Ở trước mặt Diệp Huyền, người cường đại nhất trong bọn họ cũng chẳng khác gì đom đóm so với ánh trăng, hoàn toàn không có chút lực chống cự gì.

- Ha ha, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, lợi hại, lợi hại!

Trong trầm mặc, tiếng cười to vang lên, đã thấy Vô Thương quốc Thải Tín hội trưởng chậm rãi đi ra, hắn đi tới trơớc truyền tống trận.

Chẳng lẽ Thái Tín hội trưởng cũng muốn khiêu chiến Diệp Huyền?

Mọi người nhìn thấy cảnh này nội tâm vô cùng kích động.

Luận thực lực, Vô Thương quốc và Mục Chấn quốc chỉ sàn sàn nhau mà thôi, địa vị Thái Tín hội trưởng và Cát Lợi Huy hội trưởng cũng không kém nhau nhiều, từ phù quang đại hội biểu hiện suốt nhiều năm qua, thực lực của Thái Tín hội trưởng còn vượt qua cả Cát Lợi Huy hội trưởng.

Diệp Huyền một kích bại Cát Lợi Huy, trong rất nhiều hội trưởng tại nơi này không ai làm được, lúc này cũng chỉ có Thái Tin có tư cách tiến lên, bởi vậy hàn đi tới cho nên mọi người bị hấp dẫn nhìn sang.

Thái Tín tự nhiên cũng biết điểm này, tuy Diệp Huyền vừa mới đánh bại Cát Lợi Huy nhưng Thái Tín xem ra Cát Lợi Huy bại là vì hắn không đủ quả quyết, ngay từ đầu hắn quá mức khinh địch, càng về sau lại mất đi tâm bình tĩnh, tăng thêm Cát Lợi Huy giỏi dùng lực áp người, mà vũ hồn của Diệp Huyền hết lần này tới lần khác lại chú trọng phòng ngự.

Mấy phương diện kết hợp mới phát sinh chuyện hội trưởng một quốc gia vậy mà thua trong tay một tên đệ tử.

Sau khi trải qua phân tích như thế, trong nội tâm Thái Tín rất tự tin, hắn cho rằng mình có thể thắng Diệp Huyền.

Sở dĩ hắn đứng ra cũng không phải muốn khiêu chiến Diệp Huyền, dù sao thiên phú Diệp Huyền kinh người như thế, tương lai nhất định có thể trở thành cao thủ số một số hai trong liên minh mười ba nước, nếu như kết thù như vậy không phải phong cách của Thái Tín.

Thái Tín đi tới trước mặt Diệp Huyền, hắn chắp tay nói với Diệp Huyền:

- Diệp Huyền tiểu huynh đệ, không nghĩ tới ngươi dùng lực lượng một người có thể đánh bại Cát Lợi Huy, đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt, trong lịch sử liên minh mười ba nước chúng ta mới lần đầu tiên xuất hêện người như tiểu huynh đệ, quả nhiên là anh hùng thiếu niên ah.

Diệp Huyền cau mày, không biết Thái Tín muốn nói cái gì, nhìn thái độ của Thái Tin không phải đặc biệt ác liệt, Diệp Huyền cũng không có mở miệng.

Chỉ nghe Thái Tín nói tiếp.

- Lão phu đã nhìn thấy thực lực Diệp Huyền tiểu huynh đệ, đã có tư cách chiếm cứ truyền tống trận nhưng nơi này có nhiều cao thủ như thế, chỉ sợ tiểu huynh đệ cũng không phải vô tư, như vậy lão phu có đề nghị, nếu tiểu huynh đệ đã có vị trí, chỉ cần tiểu huynh đệ nhường hai vị trí còn lại cho Vô Thương quốc, Thái Tín ta dám cam đoan truyền tống trận này sẽ là của hai chúng ta.

Người ở chung quanh nghe Thái Tín nói như thế liền hiểu suy nghĩ của hắn như thế nào, liên tục thầm than Thái Tín khôn khéo. Chỉ cần Diệp Huyền đáp ứng yêu cầu của hắn, dùng thực lực của Diệp Huyền và Thái Tín hắn, muốn chiếm một truyền tống trận tuyệt đối không có người nào dám tiến lên khiêu chiến.

Thái Tín không cần giao thủ với Diệp Huyền lại có thể đạt được hai vị trí, trong lúc nhất thời không ít luyện hồn sư các vương quốc khác vô cùng hối hận, mình thật không ngờ lại không nghĩ ra biện pháp này.

Hiện tại nhìn thấy Diệp Huyền có đáp ứng hay không, mặc kệ mọi mọi người nghĩ như thế nào, có lẽ Diệp Huyền sẽ đáp ứng.

Diệp Huyền ban đầu còn kiên nhẫn nghe, sau khi nghe Thái Tín nói xong, trên mặt Diệp Huyền mang theo thần thái trào phúng.

Hắn còn tưởng rằng Thái Tín sẽ nói cái gì, không nghĩ tới lại muốn tay không bắt sói, không duyên cớ còn chiếm được hai vị trí, hắn thật sự xem Diệp Huyền là đứa trẻ ba tuổi sao?

- Ngạo Tuyết, ngươi tới đây.

Diệp Huyền căn bản mặc kệ Thái Tín, trực tiếp nói với Vân Ngạo Tuyết dưới tế đàn.

- Ta?

Vân Ngạo Tuyết sững sờ, nàng cũng kịp phản ứng, ngay sau đó nhảy lên tế đàn.

Thái tín không nghĩ tới Diệp Huyền lại không quan tâm tới mình, sâu trong mắt của hắn bắ n ra hào quang lăng lệ.

Hắn cho rằng mình đứng ra nói như thế đã cho Diệp Huyền đủ mặt mũi, không nghĩ tới Diệp Huyền cũng lĩnh tình, ngược lại còn gọi một đệ tử Lưu Vân quốc đi lên, hiển nhiên không muốn nhường vị trí cho mình.

- Diệp Huyền tiểu huynh đệ, chẳng lẽ ngươi cảm giác mình nhất định có thể thủ truyền tống trận sao! Ta đề nghị, ta thấy ngươi nên cân nhắc cho kỹ, như vậy ta không có lấy không của ngươi, cho ngươi thêm một trăm vạn huyền tệ, giao hai vị trí còn lại cho ta, thế nào?

Thái Tín áp chế lửa giận trong lòng, hắn lạnh lùng nói ra, trong giọng nói ẩn ẩn mang theo cảnh cáo:

- Cút!

Diệp Huyền căn bản khinh thường nói chuyện với Thái Tín, hắn trực tiếp đuổi người.

Hắn làm sao không biết, sở dĩ Thái Tín giao ra một trăm vạn huyền tệ chỉ vì muốn cho hắn đẹp mặt một ít mà thôi, tuy một trăm vạn huyền tệ đối với bất cứ luyện hồn sư nào, cho dù là đệ tử cũng không coi vào đâu, chỉ bằng chút tiền này muốn mua hai vị trí có khác gì lấy không? Chỉ là giành chút mặt mũi mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play