- Đương nhiên là không cần giữ ngươi lại, bất quá Vương Điền ngươi tới Diệp gia diễu võ giương oai, nếu như không dạy cho ngươi một bài học thì người khác sẽ cho rằng Diệp gia ta dễ bắt nạt.
- Ha ha ha.
Vương Điền nhịn không được mà phá lên cười, tiếng cười bén nhọn chói tay:
- Chỉ bằng ngươi cũng dám nói muốn dạy cho ta một bài học, ta chỉ nói một câu, nếu bất cứ kẻ nào trong Diệp gia các ngươi dám động tới ta một cái, thì Vương gia ta quyết sẽ sống chết với Diệp gia các ngươi.
Lúc trước gã bị Diệp Huyền đánh là do gã ngu ngốc, nhưng nếu lần này Diệp gia lại dám động tới gã thì chính là công khai khiêu khích.
- Nói giống như hai nhà chúng ta thân thiết lắm không bằng.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, lạnh lùng quay ra đại sảnh mở miệng.
- Người đâu, bắt tên Vương Điền này lại đánh một trận thật mạnh cho ta, sau đó vứt ra khỏi phủ đệ Diệp gia.
Ngay tại lúc tất cả người của Diệp gia đều ngớ ra không hiểu gì thì chợt nghe bên ngoài đại sảnh vang lên vài tiếng hô lớn:
- Vâng, Huyền thiếu!
Rầm!
Cửa đại sảnh đột nhiên mở toang, chỉ thấy bên ngoài có vài người cao lớn thân mặc khôi giáp hùng hổ xông vào, mấy người kia thân hình cao lớn, lao thẳng tới chỗ Vương Điền, động tác nhanh nhẹn, vô cùng hung mãnh.
- Các ngươi là ai? Diệp Phách Thiên, Diệp gia các ngươi thật sự không muốn sống rồi đúng không?
Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt đột nhiên biến sắc, quát lớn lên, hai người đồng loạt đứng ngăn trước mặt Vương Điền, gặp phải chuyện thế này, bọn họ nhất định phải bảo vệ Vương Điền.
Đám người Diệp Phách Thiên cũng ngây ra, mấy người vừa mới xông vào này bọn họ hoàn toàn không quen biết, căn bản không phải người Diệp gia, nhưng xem khí thế này, mấy người kia ai cũng đã đạt tới võ sư tam trọng, tuyệt đối không phải người bình thường.
Rầm rầm rầm!
Tình huống xảy ra bất ngờ, khiến cho trong đại sảnh nhất thời loạn cào cào, Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt nhào lên đón đầu, muốn cản ba người này lại, nhưng đúng lúc này, một bóng người đột nhiên lao ra từ sau lưng ba người kia, một đôi chân như mộng như huyễn, cư nhiên lấy sức một người ngăn hai đại gia chủ lại.
Chỉ sơ sẩy một giây, lại khiến cho ba người Kỷ Linh tìm được cơ hội, nhanh chóng lao tới trước mặt Vương Điền.
Chưởng 61: Đánh cho một trận
Trên mặt Vương Điền mang theo vẻ hoảng sợ, liên tục lùi lại phía sau, miệng vẫn cậy mạnh hét lớn.
- Các ngươi dám động thủ với ta, có biết ta là ai không?
- Ngu ngốc!
Kỷ Linh cười lạnh, trực tiếp tát một cái thật mạnh lên bên mặt còn lại của Vương Điền, khiến cho bên mặt còn lại của gã cũng sưng lên, giống như hai cái bánh bao.
- Ta là quản sự Vương Điền của Vương gia, dám đánh ta thì ta giết cả nhà ngươi.
- Ha ha, Vương gia? Vương gia là cái thá gì, đánh cho ta!
Ba người Kỷ Linh không hề cố kị điều chi, ra sức mà đánh thật mạnh, mãi cho tới khi đánh cho Vương Điền bò lăn ra đất, miệng toàn máu tươi, quần áo trên người không còn chỗ nào lành lặn.
- Dừng tay!
Lý Hạo Nhiên rốt cuộc cũng tìm được cơ hội thoát khỏi La Chiến, giơ song quyền lên đánh lùi đám người Kỷ Linh.
- Gia chủ Lý gia, ngươi dám động thủ với ta, có biết phạm tội gì không?
Kỷ Linh nhíu mày.
Lý Hạo Nhiên vốn còn muốn động thủ, nhưng nhìn thấy khí thế bức người của Kỷ Linh thì không nhịn được mà thoáng do dự, chỉ đành phải đỡ Vương Điền dậy trước.
Chỉ thấy Vương Điền bị ba người Kỷ Linh đánh cho một trận, gần như không nhìn ra bộ dạng ban đầu, hai con mắt bị đánh sưng húp chỉ còn lại một khe mỏng, hai hàm răng rớt mất mười bảy mười tám cái.
- Đủ rồi, La giáo quan, được rồi, để cho bọn chúng cút đi.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Lúc này bóng người đang hoàn toàn áp chế đánh cho Lưu Thiên Kiệt không thể đánh trả mới dừng tay, nhảy sang một bên.
- Diệp Huyền, ta sẽ nhớ kỹ chuyện này.
Vương Điền thở hồng hộc, trong giọng nói tràn đầy oán độc, miệng vẫn phun máu tươi, chỉ vào mấy người Kỷ Linh, gằn từng chữ:
- Còn các ngươi nữa, có gan thì xưng tên đi, nếu không giết cả nhà các ngươi thì ta không mang họ Vương.
- Ha ha.
Kỷ Linh cười lạnh, cao giọng nói:
- Vậy thì nghe cho kỹ đây, lão tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, đại đội trưởng của đại đội thứ nhất thành vệ quân Kỷ Linh, nếu như Vương Điền ngươi muốn trả thù thì cứ việc tới Lam Nguyệt thành tìm ta, lão tử đợi ngươi đại giá quang lâm.
- Ha ha, ta cũng vậy, đại đội trưởng đại đội thứ hai của thành vệ quân Trần Phong.
- Đại đội trưởng của đại đội thứ ba thành vệ quân Lãnh Đao, cứ tới đi, chỉ sợ ngươi không có gan này thôi.
Ba người cười lạnh mở miệng, đồng loạt lấy lệnh bài đại đội trưởng của thành vệ quân ra, lệnh bài bằng bạc sáng loáng tới mức khiến cho gia chủ Lý gia Lý Hạo Nhiên run lẩy bẩy, người mà mình đánh lúc này cư nhiên lại là đại đội trưởng thành vệ quân của Lam Nguyệt thành.
- Ngươi…
Vương Điền cũng giật thót.
Kỷ Linh cười lạnh:
- Lão tử đánh ngươi vài bạt tay chính là để mắt tới ngươi, ngay cả nhị gia Vương Tuyên của Vương gia các ngươi cũng bị thống lình nhà ta tống vào đại lao, ngươi chỉ là một tên quản sự mà cũng dám ngông cuồng trước mặt Huyền thiếu.
- Huyền thiếu ở Tinh Huyền học viện phế đi thiên tài Vương Phi của Vương gia các ngươi, và thiên tài Chu Huyên của Chu gia, Vương gia và Chu gia các ngươi đều không làm gì được Huyền thiếu, ngươi chỉ là một tên quản sự mà cũng dám ở đây huênh hoang ra vẻ.
- Nếu như không phải Huyền thiếu ngăn lại thì dù hôm nay bọn ta có đánh chết ngươi thì Vương gia của các ngươi cũng không dám nói nửa câu.
- Còn không mau cút đi cho ta, chẳng lẽ các ngươi còn muốn chúng ta mời đám các người trở về thành vệ sở uống trà sao?
Nghe mấy người Kỷ Linh liên tục quát hỏi thì sắc mặt của đám người Vương Điền lập tức tái mét, tức giận tới mức nửa ngày không nói được gì, chật vật đi ra khỏi đại sảnh Diệp gia.
- Diệp Huyền, bọn họ là?
Diệp Phách Thiên lẳng lặng nhìn tất cả mọi việc, trên gương mặt chẳng những không có vẻ gì là vui mừng, mà ngược lại còn hơi nhíu mày.
- Gia gia, vị này chính là La Chiến lão sư của Tinh Huyền học viện, ba vị này là đại đội trưởng thành vệ quân, là tuỳ tùng của ta, chuyên môn hộ tống ta về nhà, La giáo quan, Kỷ Linh, các người lui xuống trước một lúc đi, lát nữa ta sẽ nhờ gia gia an bài chỗ nghỉ ngơi cho các ngươi.
La Chiến cười nhạt một cái:
- Diệp Huyền, có việc gì thì cứ gọi ta.
Còn ba người Kỷ Linh thì trực tiếp đồng thanh hét lớn:
- Vâng, Huyền thiếu.
Sau đó cung kính lui ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT