Sau hôm Từ Nghi đi, trùng hợp lại là thứ Bảy.
Lẽ ra Chử Điềm đã sắp xếp lịch hai ngày cuối tuần này kín mít, nhưng hiện tại người đã đi, kế hoạch vứt đấy chẳng để làm gì. May mà Phùng Kiêu Kiêu đúng lúc gọi điện thoại tới hẹn cô đi chơi. Hai người đi dạo suốt cả một ngày, khi về đến nhà thì trời đã tối.
Sau một ngày “mua mua mua” tâm trạng của Chử Điềm tốt lên nhiều. Song, khi trở về, nhìn căn nhà trống hoắc trống huơ, cảm giác cô đơn lại nhân lúc không vững dạ mà ập tới. Để thoát khỏi cảm giác này, Chử Điềm tắm rửa sạch sẽ, mở máy tính lên mạng, muốn vào trò chơi cày phó bản như thường lệ, nhưng vừa mới chơi được một chốc đã cảm thấy không còn hứng thú. Sau đó lại lăn đi xem hoạt hình, nhưng bộ phim bình thường có thể làm cô cười nghiêng ngả hôm nay lại tẻ nhạt chán ngắt. Chử Điềm đành phải nằm ngửa trên giường, hất mái tóc dài chấm vai ra sau đầu, thẫn thờ nhìn chằm chằm hoa văn trên trần nhà.
Cô bỗng nhớ đến hôm nay trước lúc chia tay, Phùng Kiêu Kiêu hỏi cô một câu, bảo cô kể lại tình sử của họ. Cô nàng nghe xong phản ứng đầu tiên lại là… Cậu thật sự đã từng yêu đương sao?
Trong giây lát, cô thật sự bị ý nghĩ trong đầu mình dọa sợ. Sau đó nghĩ kỹ, cô và Từ Nghi hình như thật sự chưa từng yêu đương gì cả.
Advertisement
Chử Điềm vẫn còn nhớ cảnh tượng gặp gỡ Từ Nghi lần đầu.
Khi đó cô là một cô gái đơn thuần thần tượng những người lính, trong lòng có một cảm giác sùng bái quân nhân khôn tả xiết. Đúng lúc đó thành phố B tổ chức hoạt động giao lưu với bộ đội địa phương, cô đã lôi kéo bạn thân Hà Tiêu cùng đi tham gia. Bây giờ nhớ lại, khi đó mình thật sự hơi lỗ mãng. Nhưng cô cũng không hối hận, bởi vì lần đó cô đã gặp được Từ Nghi.
Nhiều người tham gia hoạt động như vậy, nhưng nổi trội xuất chúng nhất chính là người đàn ông này. Lúc đó cô rất xấu hổ vì vừa gặp đã yêu anh ngay, từ đó về sau bắt đầu trường kỳ theo đuổi. Cả một năm cô đắm chìm trong tình cảm này, không cách nào thoát ra được.
Nếu như Từ Nghi thấy cô rất xinh đẹp, đồng ý hẹn hò với cô, như vậy có lẽ cô cũng chẳng phải nhớ thương anh. Nhưng người đàn ông này lại không vậy, anh từ chối cô, căn bản chẳng mảy may cho cô cơ hội, chuyện này khơi dậy ý chí chiến đấu mãnh liệt trong đầu cô.
Sau đó trong nhà đột ngột xảy ra chuyện, ba mẹ ly hôn, mẹ bệnh nặng, một mình cô trở về Tứ Xuyên chăm sóc mẹ. Đúng vào thời điểm chẳng còn quan tâm gì đến tình yêu nữa thì Từ Nghi đột nhiên cầu hôn cô. Sau đó nữa thì họ kết hôn.
Nhớ lại một năm lận đận này, lúc này đây Chử Điềm chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: Ai cũng nói phụ nữ theo đuổi đàn ông chỉ cách một lớp sa mỏng, còn đàn ông theo đuổi phụ nữ cách cả ngọn núi. Nhưng sao tình cảnh của cô lại hoàn toàn trái ngược vậy? Có phải là cô rất dễ bị lừa hay không ?
Nhưng nằm trên giường của Từ Nghi, làm nữ chủ nhân ngôi nhà này, Chử Điềm cảm thấy cứ bị lừa như vậy lại rất hạnh phúc. Bây giờ chỉ có nghĩ đến anh cô mới có thể ngủ một giấc ngon lành. Cô thật sự đã bị anh chiều hư mất rồi.
Trở mình, Chử Điềm cầm điện thoại di động lên, mở tin nhắn anh gửi hôm qua mà cô vẫn chưa trả lời ra xem: Anh đến nơi rồi, đừng nghĩ ngợi nữa. Ngủ sớm đi, nghịch điện thoại với máy tính bảng ít thôi.
Người này đúng là chẳng lãng mạn gì cả. “Nghịch điện thoại với máy tính bảng ít thôi.” Ngoài những lời này ra anh không còn biết nói gì khác sao?
Chử Điềm oán thầm trong lòng, thấy tin nhắn này lòng dạ buồn bã cực kỳ, vốn tưởng rằng còn hai ba ngày vui vẻ, kết quả là khi không cãi nhau một trận, còn chưa cãi xong thì anh đã bị triệu tập về đơn vị. Cô còn chưa kịp làm lành với anh thì anh đã đi rồi. Thật là hụt hẫng, chỉ nghĩ nhiêu đó thôi trong lòng cô đã bứt rứt lắm rồi.
Chử Điềm đột nhiên cảm thấy hối hận, nhìn điện thoại cân nhắc hồi lâu rồi gửi một tin nhắn cho Từ Nghi: Lần sau anh nghỉ phép trở về, chúng ta không cãi nhau nữa có được không?
Đợi chừng ba phút, bên kia hồi âm lại, chỉ có hai chữ đơn giản: Đang họp.
Chử Điềm không hài lòng lắm với tin trả lời này, cô bĩu môi.
Bất ngờ là bên kia lại gửi đến một tin nữa, Chử Điềm vội mở ra xem. Tin nhắn đính kèm một tấm hình, là tấm hình chụp lại tin nhắn vừa nãy của cô. Sau đó còn kèm theo một câu nói: Lưu hình lại làm bằng chứng. Ngủ sớm đi, bớt chơi điện thoại và máy tính bảng lại.
Chử Điềm: “…”
Cô thật sự rất hối hận vì đã đổi máy điện thoại mới cho Từ Nghi. Nhìn đi, người đàn ông này quay đầu lại đối phó mình kìa. Thật là quá gian trá mà!
Đêm nay cuối cùng Chử Điềm cũng có thể ngủ ngon, thế nên đến thứ Hai đi làm, Chử Điềm tới trễ nửa tiếng. Sau khi bị lão Lưu phê bình mười phút, cô được hay tin rằng ngày mai cô sẽ phải đi công tác. Địa điểm là một thành phố gần thành phố B, bởi vì chi nhánh công ty Tây Đinh mới thành lập ở bên kia đang có khóa huấn luyện ngắn hạn.
Chiều hôm đó Chử Điềm về nhà sớm, mua đồ đạc và thu dọn hành lý. Canh thời gian, đến tám giờ thì gọi điện cho Từ Nghi.
Lần đầu không ai nghe máy. Chử Điềm nghĩ có thể là anh không có ở trong văn phòng, lúc đang chuẩn bị nửa tiếng sau gọi lại thì ai đấy lại gọi đến.
Chử Điềm nằm trên giường, thoải mái nói chuyện điện thoại với anh:
“Vừa nãy sao anh không nghe vậy?”
Từ Nghi: “Vẫn chưa quen với tiếng chuông mới.”
“…” – Chử Điềm hừm một tiếng – “Còn biết chụp màn hình, vậy mà không quen với tiếng chuông à?”
Từ Nghi cười khẽ, tiếng nói trầm trầm, ấm áp êm tai : “Em ăn tối chưa?”
“Ăn xong lâu rồi” – cô nói – “Ngày mai em phải đi công tác.”
“Đi đâu? Với ai?”
“Thành phố T, đi với đồng nghiệp…” – Chử Điềm đảo mắt, cô trả lời – “… Số người vừa khéo lại là một nam một nữ.” – trai đơn gái chiếc.
“…” – Từ Nghi im lặng chừng mười mấy giây sau mới hỏi – “Số điện thoại của ông chủ em là bao nhiêu?”
“Anh hỏi cái này làm gì?”
Chính trị viên Từ thản nhiên nói: “Anh cảm thấy nên nói chuyện với ông ta một chút.”
Chử Điềm không nhịn được, bật cười thành tiếng.
“Hài lòng rồi hả?” – tiếng nói trầm ấm truyền đến từ đầu bên kia còn xen lẫn với tiếng gió rì rào – “Đi sớm về sớm, đến thành phố xa lạ đừng đi lung tung, hành động theo tập thể, không được đánh lẻ. Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
Chử Điềm muốn nói tìm anh còn không nhanh bằng tìm đồng nghiệp em. Nhưng không khí bây giờ quá đầm ấm, cô không muốn phá hỏng cảnh đẹp này. Cô ngoan ngoãn “ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại. Tối đó cô ngủ say vô cùng.
Lần này nhân viên được cử đi huấn luyện ở Tây Đinh thành phố T gồm sáu người, vừa khéo là bốn nam hai nữ.
Chín giờ sáng, Chử Điềm chạy đến công ty hội họp với những người khác, ngồi chung một chiếc xe thương vụ. Ngoại trừ một đồng nghiệp nam ra, những người khác đều khác bộ phận với cô. Chử Điềm mới đến công ty chưa được hai tháng, còn chưa thân thiết với họ. Cô ngồi ở hàng ghế trước, nghe mấy người phía sau trò chuyện và cười đùa rôm rả, trong lòng cảm thấy có chút nhàm chán.
Một lúc sau cô cảm thấy đầu mình hơi choáng vàng, vừa cố hít thở thì trào lên cảm giác buồn nôn. Chử Điềm rầu rĩ phát hiện mình say xe rồi. Cô kéo cửa sổ bên cạnh ra một nửa, đồng nghiệp nữ ngồi kế bên phát hiện ra sắc mặt cô tái nhợt, khẽ hỏi có phải cô khó chịu hay không.
Chử Điềm vừa định trả lời là không sao thì cơn buồn nôn lại trào lên. Cô đành xua xua tay, không nói gì. Đồng nghiệp nữ hiểu chuyện liền lấy một miếng dán say xe từ trong túi ra đưa cho cô:
“Dán lên rốn hoặc ở sau tai, một lát nữa sẽ đỡ hơn.”
Chử Điềm cảm kích nhìn chị ta, rồi lập tức xé ra dán lên. Mười phút sau, không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, cô đã cảm thấy khá hơn nhiều. Tựa đầu vào lưng ghế, cô mơ màng ngủ thiếp đi.
Đến thành phố T cũng đã sang trưa, chi nhánh công ty bên đó cử người đến đón, còn đặc biệt đặt bàn ở khách sạn chiêu đãi đoàn. Chử Điềm trong người khó chịu nên nhã nhặn từ chối, sau đó về phòng cất đồ nghỉ ngơi. Đồng nghiệp nữ kia cũng đi theo cô về phòng cất đồ, hai người ở chung phòng với nhau.
Đồng nghiệp nữ đó họ Trương, Chử Điềm gọi chị ta là chị Trương. Chị Trương vừa thấy Chử Điềm vào phòng đã lập tức nằm lăn ra giường liền hỏi:
“Tiểu Chử, không phải bình thường em lái xe đi làm sao? Sao mà say xe dữ vậy?”
“Em cũng không biết lần này bị sao nữa.” – Chử Điềm uể oải nói – “Lúc trước rất hiếm khi bị say xe, nhưng lần này vừa ngồi lên xe không bao lâu đã buồn nôn không chịu được.”
Chị Trương ngẫm nghĩ rồi cười nói:
“Coi chừng không phải say xe mà là có rồi đó.”
Nhờ phúc của Phùng Kiêu Kiêu, hiện giờ toàn bộ công ty đều biết chuyện Chử Điềm đã kết hôn, vì vậy chị Trương mới nói đùa với cô thế này.
Trái lại, Chử Điềm không hề cảm thấy khi nãy cô buồn nôn là vì có mang. Dù gì Từ Nghi chỉ mới đi có vài ngày, nếu thật sự có mang cũng không phản ứng nhanh đến thế. Tuy nhiên, lời của chị Trương đã nhắc nhở Chử Điềm phải chú ý tới vấn đề này. Tuy rằng khi đó chu kỳ của cô vừa kết thúc, chính là thời điểm an toàn nhất, nhưng lúc họ làm cũng không chú ý lắm đến biện pháp an toàn, mà thời kỳ an toàn của phụ nữ ai có thể nói chính xác chứ? Cô vẫn có khả năng mang thai.
Nghĩ vậy, cô dự tính khi trở về thành phố B sẽ mua que thử thai thử xem sao.
Sau khi chị Trương đi, Chử Điềm thay bộ quần áo thoải mái, trở về giường chuẩn bị ngủ một giấc. Nhớ đến tối qua ai đó dặn dò, cô gửi tin nhắn: Đã đến thành phố T rồi, khách sạn là hai người một phòng, em ở với một chị đồng nghiệp. Xin đồng chí chính trị viên yên tâm!
Cô nói đùa như vậy không biết khi ai đó xem tin nhắn này sẽ bày ra vẻ mặt gì đây. Chử Điềm gian xảo cười, có chút mong đợi hồi âm của anh.
Quả nhiên không lâu sau điện thoại di động đã vang tiếng “ting tang”, báo cho cô biết có cuộc gọi đến. Chử Điềm lập tức cầm điện thoại lên xem nhưng lại khá thất vọng. Người gọi đến chính là cô bạn học chung thời đại học và cùng làm việc tại thành phố B với cô, gọi đến mời cô đi ăn cưới. Lâu rồi không liên lạc, Chử Điềm lười mấy trò đối nhân xử thế này nên tìm lý do từ chối.
Nhưng cú điện thoại của cô bạn đại học này ít nhiều đã khiến cô ngẫm nghĩ lại một số chuyện. Lúc chán nản nằm trên giường, cô không thôi suy nghĩ: Đến bao giờ mình mới có đám cưới đây?
Khi anh và cô đăng ký kết hôn quả thật hơi vội vàng, lúc Từ Nghi làm thủ tục kết hôn thì hai người đã bàn xong chuyện đám cưới. Chờ tình trạng sức khỏe mẹ cô chuyển biến tốt hơn thì họ sẽ tổ chức một đám cưới đơn giản, chỉ mời ba mẹ hai bên và những bạn bè thân thiết tham dự mà thôi.
Nhưng mẹ cô đột ngột qua đời đã phá vỡ hết tất cả kế hoạch, trong nháy mắt đám cưới biến thành đám tang. Hai ngày sau đám tang, anh nhận được điện thoại yêu cầu kết thúc nghỉ phép trở về đơn vị, không kịp nghỉ ngơi lấy một chút, đi ngay trong ngày. Cô mặc chiếc áo khoác màu xanh đậm, đeo băng tang trên cánh tay ra sân bay tiễn anh. Trước lúc chia xa, hai người không ai nói một câu, anh chỉ hôn lên khóe môi và ôm siết lấy cô mà thôi.
Khi đó cô nghĩ mình lệ thuộc vào người đàn ông này từ lúc nào rồi, e rằng dù không có đám cưới cô vẫn sống chung với anh như vậy mà không hề cảm thấy ấm ức. Nhưng cho tới giờ cô mới phát hiện, thật ra thì cô vẫn có lòng tham. Mà Từ Nghi thì sao, hình như anh đã quên mất chuyện này, kể từ lúc đó đến giờ vẫn chưa nhắc lại.
Cô cũng có thể chủ động nhắc anh mà. Nhưng… Chử Điềm bĩu môi. Cô không thèm!
Khóa huấn luyện chính thức bắt đầu từ ngày mai, mọi người tận dụng thời gian nửa ngày này đi dạo khu thắng cảnh nổi tiếng tại thành phố T.
Chử Điềm cảm thấy người đã khá hơn nên cũng nhập bọn, toàn là những người tầm tuổi nhau nên đi chung không lâu đã thân thiết ngay. Cuối cùng mọi người hứng chí quyết định tối không trở về khách sạn ăn buffet mà chọn nhà hàng Tây Kiessling nổi tiếng ở thành phố T, đánh chén xong còn rủ nhau đi hát Karaoke.
Chử Điềm không có hứng ăn, chỉ ăn một nửa miếng thịt bò tám phần chín, một ít salad và nửa bát súp bắp, sức ăn chỉ bằng phân nửa thường ngày. Mà trong quá trình dùng cơm, Chử Điềm cảm thấy thỉnh thoảng có người nhìn cô chằm chằm, điều này khiến cô ăn mất tự nhiên. Cô đặt nĩa xuống, lau khóe miệng, nhìn lại thì thấy một đồng nghiệp nam giơ ly rượu trong tay với cô, anh ta dựa vào ghế mây, nhìn cô đắm đuối.
Chử Điềm chợt nhớ ra anh chàng này là người Phùng Kiêu Kiêu đã nói lúc trước, chính là người bạn ở bộ phận hạng mục muốn “tìm hiểu” cô, tên là Triệu Hiểu Khải. Thấy ánh mắt anh ta nhìn mình, Chử Điềm liền biết anh ta uống nhiều quá rồi.
Cô lịch sự mỉm cười, nhanh chóng quay mặt đi, không nhìn anh ta nữa. Đồng nghiệp nam kia không được vui, cũng hơi tỉnh rượu, ngượng ngùng cúi đầu dùng bữa.
Ngồi được một lát, Chử Điềm cảm thấy bức bối trong lòng. Đúng lúc chị Trương muốn đi vệ sinh, cô liền đi chung với chị ấy ra ngoài hóng mát một chút. Hai người băng qua đại sảnh nhà hàng, lúc vừa định đi ra ngoài thì Chử Điềm nghe thấy hai giọng nói quen thuộc.
“Bây giờ mới mấy giờ, sao không còn phòng riêng nữa hả?” – giọng nữ nũng nịu cất lên đầy bất mãn.
Nhân viên phục vụ nhỏ nhẹ giải thích nhưng cô ta vẫn không hài lòng. Trong lúc giằng co, người đàn ông nói:
“Được rồi, đừng nhiều chuyện vậy mà, ăn ở đại sảnh cũng được.”
Chử Điềm cảm thấy khó tin, cô bảo chị Trương vào phòng vệ sinh trước, còn mình cất bước đi về phía tiếng nói kia. Cô nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt ngúng nguẩy đi đến chiếc bàn hai người, đi theo phía sau cô ta là một người đàn ông mặc bộ vest đen, phong thái chính trực.
Hai người này chính là Chử Ngật Sơn ba cô và người vợ hai của ông – Triệu Tiểu Tinh.
Sau khi thấy rõ hai người này là ai, Chử Điềm cảm thấy lòng mình bức bối hơn. Cô vốn định quay người bỏ đi, nhưng khi liếc mắt nhìn Chử Ngật Sơn thì cô lại dừng bước.
Trước khi ngồi xuống, Chử Ngật Sơn đưa tay kéo ghế cho Triệu Tiểu Tinh, sau đó nhận thực đơn từ tay nhân viên phục vụ, đưa tới trước mặt ả để ả chọn món. Triệu Tiểu Tinh đọc tên món ăn, nhân viên phục vụ nói gì đó dường như khiến ả bất mãn, ả liền bĩu môi. Chử Điềm đứng phía sau cột đá ở đại sảnh, thấy rõ Chử Ngật Sơn cười nhẹ, có vẻ rất yêu chiều ả.
Chử Điềm cảm thấy mình đã sắp không nhận ra người đàn ông mình kêu là ba hơn hai mươi năm này nữa rồi, trước đây cô chưa từng thấy ông cư xử chu đáo dịu dàng với bất cứ một người phụ nữ nào. Trong ấn tượng của cô, Chử Ngật Sơn thích uống rượu, tính tình lớn lối, về đến nhà mẹ cô phải nhẫn nại hầu hạ, hơi không như ý một chút là ông sẽ nổi cáu.
Sau đó tỉnh táo lại sẽ xin lỗi mẹ, nhưng đến lần sau vẫn chứng nào tật nấy. Ông rất thương yêu cô con gái duy nhất là cô, Chử Điềm rất rõ điều này. Nhưng cái chết của mẹ đã khiến cô không bao giờ có thể tha thứ cho người đàn ông này nữa.
Chử Điềm hít sâu một hơi, kịp thời bỏ đi trước khi bị họ phát hiện.
Một tuần sau đó, ngoại trừ chi nhánh công ty và khách sạn ra, Chử Điềm không đi đâu cả. Một là thời tiết thành phố T không tốt lắm, hai là cô sợ gặp lại Chử Ngật Sơn và Triệu Tiểu Tinh. Hôm kết thúc huấn luyện, lãnh đạo chi nhánh công ty mời mọi người bên tổng công ty ăn bữa cơm chia tay, sau đó cả đoàn ngồi xe trở về thành phố B.
Bởi vì sợ trở về lại say xe nữa, Chử Điềm dán miếng chống say xe từ trước, trong bữa tiệc khi nãy cô ăn rất nhiều nhưng không dám uống nhiều rượu. Nên quãng đường trở về tốt hơn lúc đến rất nhiều, nhưng mà cô ngồi phía trước luôn cảm thấy phía sau có người đẩy đẩy ghế của cô.
Ban đầu Chử Điềm còn tưởng rằng nguyên nhân là do đường xóc nảy, nhưng sau khi lên đoạn đường cao tốc, cô vẫn cảm thấy như thế. Chử Điềm quay đầu lại, sau khi thấy rõ là ai thì quay đầu đi, nhích người lên phía trước một chút, suốt cả đường ngồi thẳng đơ trở về thành phố B.
Về đến nhà, Chử Điềm vừa bỏ đồ xuống đã nằm nhoài lên giường. Mấy ngày huấn luyện đã khiến cô mệt mỏi chết đi được, bây giờ cô chẳng còn chút sức lực gì cả, ngay cả tắm cũng không nổi.
Tuy nhiên ông trời như muốn đối nghịch với cô vậy, điện thoại trong túi vang lên, Chử Điềm thầm đấu tranh một chút, cuối cùng bò dậy dùng chân khều chiếc túi lại. Lúc lấy điện thoại ra đối phương đã sớm cúp máy. Chử Điềm nhìn màn hình hiển thị, là Hà Tiêu gọi đến.
Có lẽ do cô không nhận điện thoại nên Hà Tiêu gửi một tin nhắn: Điềm Điềm, cuối tuần sau mình cưới, cậu nhất định phải tới đấy nhé.
Chử Điềm cảm thấy đau đầu, sao gần đây người xung quanh cô lại thi nhau cưới vậy? Nhưng khác với cô bạn đại học kia, Hà Tiêu là một trong những người bạn thân ít ỏi của cô ở thành phố B này. Ngoài ngạc nhiên, tự đáy lòng cô cảm thấy vui mừng thay cho Hà Tiêu.
Trả lời xong, Chử Điềm đã hoàn toàn không còn hơi sức để suy nghĩ những rối rắm về vấn đề cưới xin nữa. Cô quá mệt mỏi, nằm trên giường chưa được một phút đã ngủ thiếp đi. Sau đó điện thoại vang lên chừng hai ba lần, tiếp theo sáng lên hai lần nữa, báo hiệu có tin nhắn gửi đến.
Chử Điềm không hề bị đánh thức, vừa ngủ đã thẳng giấc đến sáng hôm sau. Lúc tỉnh lại mở điện thoại ra xem mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều của Từ Nghi. Trong nháy mắt, Chử Điềm đã tỉnh táo lại. Cô nhớ đến tối hôm qua trở về không bao lâu đã ngủ mất, quên béng luôn việc nhắn tin báo bình an cho anh biết.
Nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ như vậy, xem ra anh sốt ruột lắm phải không? Chử Điềm vốn định gọi lại cho anh, nhưng nghĩ đến ban ngày anh làm việc không thường mang di động theo, nên gửi tin nhắn: Tối hôm qua em mệt quá nên vừa về đã ngủ mất, quên gọi điện thoại cho anh. Đã sớm về đến nhà an toàn rồi, anh đừng lo.
Ngoài dự liệu của Chử Điềm, tin nhắn gửi đi không bao lâu thì anh đã gọi đến. Chử Điềm hớn hở nhận điện thoại:
“Đồng chí chính trị viên, sáng nay sao rảnh rỗi gọi điện thoại cho em vậy?”.
Bên kia hơi khựng lại rồi mới cất tiếng trả lời:
“Anh muốn xác nhận thử xem.”
“Xác nhận cái gì?”
“Xác nhận xem người gửi tin nhắn có phải chính là em không” – một tiếng thở dài vang lên, giọng của anh hơi bị khàn vì thức đêm.
Chử Điềm giờ mới hiểu được thâm ý trong lời nói của anh, cô hơi áy náy, nhưng trong lòng tràn ngập vui sướng. Cô nói dỗi:
“Đã là gái hai tư tuổi rồi, anh còn sợ em bị người xấu bắt cóc ư?”
“Hiện tại anh biết tài năng của em rồi, không dám xem em là trẻ con nữa.”
Chử Điềm tin anh mới là lạ, rõ ràng là trêu cô đây mà. Trong lòng cô loáng thoáng hi vọng anh cứ mãi lo lắng cho cô thế này, ít ra nói rõ anh quan tâm đến cô. Chử Điềm nhớ đến cuộc gọi tối hôm qua của Hà Tiêu, cô lại nói:
“Đám cưới Tiếu Tiếu và Trình Miễn được tổ chức vào tuần sau, anh có thể tranh thủ thời gian đến tham dự không?”
“Không rảnh.”
Tuần trước anh mới vừa được điều đến đơn vị mới, nơi đây đang thiếu người, trên thực tế anh không thể nào đi được.
Chử Điềm hơi tò mò:
“Đến cùng là anh đang bận gì thế? Đơn vị nhiều người như vậy thiếu anh một ngày cũng không được à?”
Cô rất muốn hôm đó sẽ được gặp anh, dù chỉ có một ngày cũng thỏa mãn. Từ Nghi biết cô bị mất vui, còn chưa nghĩ ra làm sao an ủi thì con vật bên cạnh anh đã kêu lên, anh vội vàng che điện thoại di động đi ra xa. Đáng tiếc đã muộn, bên đầu kia điện thoại vẫn nghe thấy.
Người đẹp Chử hỏi:
“Ai đang ở đó? Có người nghe lén anh gọi điện thoại à?”
“Không có ai nghe lén cả.” – anh nói xong lời này liền nghe thấy đám lính phía sau cười ồ lên. Anh quay đầu lại nhìn bọn họ cảnh cáo rồi nói – “Hôm đám cưới Trình Miễn em đi thay anh đi, cùng lắm thì bỏ phong bì cho họ nhiều một chút.”
“Đồng chí chính trị viên, xin hỏi em là gì của anh, tại sao phải đi thay anh hả?”
Từ Nghi cảm thấy đôi khi rất thích cái tính ngoan cố này của cô, nhất là khi cô mới vừa thức dậy, tiếng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như sợi đường ngọt ngào khiến người ta thích le lưỡi liếm. Anh suy nghĩ một chút rồi nói:
“Vậy làm phiền nhé, bà Từ?”
Hai chữ sau được anh nhấn rõ ràng. Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, Chử Điềm nghe thấy đầu óc cũng lâng lâng, hai tai lập tức nóng bừng.
“… Hứ!” – muốn dùng viên đạn bọc đường khiến cô xiêu lòng à, ghê gớm thật mà !
Mà trong khoảnh khắcTừ Nghi nghe thấy tiếng điện thoại kêu tút tút, anh khẽ nhướng mày, khóe môi nhẹ cong. Bây giờ anh có thể cảm nhận được niềm vui thú của một người đàn ông chinh phục được một người phụ nữ, nhất là một phụ nữ xinh đẹp. Hơn nữa, cô vợ của anh còn dễ thương đáng yêu vô cùng.
Từ Nghi thong thả cất điện thoại, quay người trở về, trên đường gặp với một người lính vội vã đi đến, Từ Nghi vội vàng gọi anh ta lại hỏi:
“Sao rồi? Sinh chưa?”
Người lính mặt mày ủ ê lắc đầu:
“Chắc hẳn phải chờ tiếp, ở quê không gay go thế này.”
Từ Nghi cũng lo lắng, nhưng về phương diện này anh thật sự là tay ngang, cũng không thể đề xuất được gì, đành nói:
“Vậy thì chờ thôi, tôi đi với các anh.”
“Không cần, không cần.” – người lính ngăn cản anh – “Sao có thể cho phó trường đi theo được.”
Từ Nghi nghĩ quả thật mình cũng không giúp đỡ được gì, vừa rồi lúc anh ở đó đã khiến cho đám lính này mất tự nhiên, bây giờ đến đó cũng chỉ thêm phiền.
Anh nói: “Được rồi, tôi về sửa đại cương tập huấn trước, chờ tin tức của anh.”
Người lính gật đầu, nhớ ra gì đó bèn cản Từ Nghi lại hỏi:
“Phó trường, có phải chị dâu còn chưa biết anh được điều đến đây không?”
Từ Nghi nghe vậy nheo mắt lại, đánh giá người lính này từ trên xuống dưới, hỏi với vẻ thích thú:
“Sao vậy?”
“Hì hì, lúc tôi mới đi lính đến đây cũng vậy, ở đây đã nhiều năm rồi, lúc thấy anh nói chuyện điện thoại có vẻ quanh co là hiểu ngay thôi.”
“Đã bị anh đoán đúng rồi.”
Từ Nghi thoáng cười rồi không nói thêm gì nữa. Nghĩ đến tính tình khó chịu của cô vợ mình, quả thật anh vẫn còn chưa dám nói cho cô biết.
Bởi vì sau chuyến công tác còn vài việc phải làm, nên khi trở về thành phố B, quả thật Chử Điềm khá bận bịu. Đến lúc cô nhớ ra chuyện mua que thử thai thì đã sắp đến cuối tháng rồi.
Chử Điềm vội vã không kịp đợi tan sở đã xin về trước. Lúc đi ngang qua tiệm thuốc trên đường, cô vào mua một hộp que thử thai. Sáng hôm sau thức dậy cô vào phòng vệ sinh kiểm tra, kết quả chỉ có một vạch đỏ, biểu hiện âm tính. Chử Điềm không rõ mình cảm thấy may mắn hay là hụt hẫng, nhưng cảm giác sợ bóng sợ gió trong lòng đã không còn nữa. Cô bỏ que vào hộp giấy, rồi gom hết mấy thứ còn lại vứt vào sọt rác.
Cuối tháng còn có một chuyện quan trọng, đó chính là đám cưới của bạn thân Hà Tiêu. Hồi lên đại học, hai người còn nói đùa sau này kết hôn sẽ làm phù dâu cho nhau. Nhưng bây giờ cô đã kết hôn sớm hơn Hà Tiêu một bước, tuy không tổ chức đám cưới nhưng vẫn xem như là người đã có chồng. Ở thành phố B, phụ nữ đã có chồng không thể làm phù dâu. Trọng trách này của cô coi như đã được cởi bỏ, cô chỉ giúp vài việc lặt vặt mà thôi.
Ngày trước đám cưới, lẽ ra cô định đến nhà Hà Tiêu ở chung với cô nàng qua ngày độc thân cuối cùng. Nhưng sắp tới công ty phải chuẩn bị lễ kỹ niệm bốn mươi năm nên thứ Bảy cũng phải đi làm. Lão Lưu chết sống cũng không cho cô nghỉ, Chử Điềm đành phải oán hận gọi điện cho Hà Tiêu biết tối nay cô mới đến.
Cúp máy, lúc đang chuẩn bị quay lại tiếp tục tăng ca thì điện thoại di động lại vang lên. Chử Điềm nhìn xem, là Chử Ngật Sơn gọi đến. Cô nhấn nút từ chối chẳng chút do dự. Kết quả là không lâu sau Chử Ngật Sơn lại gửi tin nhắn đến: Điềm Điềm, nghe điện thoại đi, ba có chuyện muốn nói với con, là về chuyện mẹ con.
Mẹ vĩnh viễn là yếu điểm của Chử Điềm. Cho nên cô đã nhận cú điện thoại Chử Ngật Sơn gọi đến sau đó.
Ở bên kia điện thoại, Chử Ngật Sơn cười:
“Điềm Điềm.”
Giờ phút này Chử Điềm vô cùng ghét tiếng cười của ông, như thể ông đoán chắc cô nhất định sẽ thỏa hiệp vậy. Cô lạnh lùng hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Cũng không có gì, ba nhớ con…”
“Còn nói linh tinh nữa tôi sẽ cúp máy đấy.”
“Đừng, đừng, đừng…” – Chử Ngật Sơn sốt ruột, không đắc ý nữa.
Khóe môi Chử Điềm hơi nhếch lên:
“Nói đi, chuyện gì.”
“Con bé này…” – Chử Ngật Sơn thở dài – “Lúc trước mẹ con để lại bộ vòng ngọc cho con, nói là chờ sau này con kết hôn thì tặng. Lúc ly hôn bà ấy quên mang đi, bây giờ ba thu dọn đồ đạc trong nhà thì nhìn thấy, nhớ đến con và Tiểu Từ đã đăng ký kết hôn rồi nên ba muốn đưa cho con.”
“Được rồi, tôi cho ông địa chỉ, ông chuyển phát nhanh đến cho tôi.”
“Đồ quý giá như vậy làm sao gửi chuyển phát nhanh được!” – Chử Ngật Sơn khẽ trách cô – “Ngày mai ba đến thành phố B, hai ba con mình gặp mặt ăn một bữa cơm. Sẵn tiện đưa đồ cho con luôn.”
Chử Điềm hơi nhíu mày:
“Đưa đồ mà cũng kèm điều kiện nữa sao?”
Chử Ngật Sơn bật cười, đồng thời thoáng nét buồn bã:
“Điềm Điềm, bây giờ chỉ một bữa cơm mà con cũng không muốn ăn với ba sao ?”
Ông lại giở trò tình cảm. Chử Điềm quay đầu đi, ngẫm nghĩ rồi nói:
“Vậy thì tối mai đi. Ban ngày bạn tôi kết hôn, không rảnh.”
“Được, được, được!” – sợ cô đổi ý, Chử Ngật Sơn vội vàng nhận lời.
Cúp điện thoại, tâm trạng Chử Điềm lại chìm xuống vực thẳm. Cô chán ghét bản thân mình, mỗi lần ông giở chiêu lạt mềm là cô lại mủi lòng. Đây chính là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến cô không muốn nghe điện thoại của Chử Ngật Sơn.
Những lần thỏa hiệp trước kia cô còn viện lý do cho mình, đó chính là Chử Ngật Sơn luôn đối xử rất tốt với cô. Nhưng kể từ khi tận mắt chứng kiến cách ông đối xử với Triệu Tiểu Tinh ở nhà hàng Kiessling thành phố T, Chử Điềm đã hoàn toàn thất vọng với ông. Không phải ông không thể đối xử tốt với phụ nữ, chẳng qua chỉ là ông có muốn hay không thôi. Lần cuối cùng, Chử Điềm tự nói với mình, đây là lần cuối cùng cô mềm lòng với ông.
Tối đó Chử Điềm mất ngủ, nói chuyện cả đêm với Hà Tiêu. Ngày hôm sau vì chuẩn bị đám cưới nên hai người đã thức dậy thật sớm.
Đám cưới của Hà Tiêu và Trình Miễn được tổ chức tại khách sạn trung tâm thành phố B. Chử Điềm không làm phù dâu, chỉ giúp Hà Tiêu vài công việc lặt vặt như trang điểm cho mấy phù dâu, sau đó chịu trách nhiệm nhận phong bì.
Xưa nay cô vẫn luôn sùng bái quân nhân, nhưng chưa bao giờ có cơ hội rửa mắt như hôm nay, trong đám cưới này, hơn nửa số quân nhân cô biết đều có cấp bật tương đương với Từ Nghi và Trình Miễn, người có vai vế nhất cô từng gặp là chồng cô út, mang quân hàm thiếu tướng. Mà hôm nay, chỉ riêng thượng tướng đã có ba vị xuất hiện, thiếu tướng và trung tướng lại càng khỏi phải nói, có thể gọi là cảnh tượng hoành tráng hiếm có.
Đám cưới hai người cử hành rất thuận lợi, dù gì cũng có nhiều nhân vật tai to mặt lớn như vậy nên không ai dám lỗ mãng cả. Nhộn nhịp nhất phải kể đến bàn bạn học và đồng đội cô dâu chú rể. Hệt như bàn Chử Điềm đang ngồi đây, ngoại trừ cô và ba cô gái khác thì toàn là đồng đội của Trình Miễn. Đàn ông độc thân hai mươi bảy hai mươi tám tuổi ngày thường lại ít có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ, lần này đối mặt với bốn cô gái một lúc tất cả đều giả vờ nghiêm túc. Sau đó khai tiệc, uống chút rượu mới dám nói vài câu đùa cợt, trêu chọc các cô.
Nếu đổi lại là trước đây, Chử Điềm có thể sẽ hứng thú. Nhưng bây giờ đã trở thành bà Từ rồi, nhìn người xung quanh trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, đó chính là không tốt bằng chồng mình. Với vẻ bề ngoài lịch sự ôn hòa và khí chất bá đạo từ trong cốt cách, cho dù có cả đám con gái vây quanh, thì chắc chắn anh vẫn sẽ không thèm nhìn ngó lung tung. Người như anh làm sao cô không sớm giữ lấy cho mình được chứ?
Nghĩ đến điều này, Chử Điềm đắc ý nhoẻn môi cười.
Sau khi đám cưới kết thúc đã là hai ba giờ chiều. Cô hẹn với Chử Ngật Sơn lúc sáu giờ tối. Vì vậy Chử Điềm tham dự đám cưới xong liền lái xe đến trung tâm thành phố đi dạo ba tiếng, sau đó đúng giờ đến nhà hàng.
Cô đẩy cửa xoay của nhà hàng, đi vào phòng riêng do Chử Ngật Sơn đặt sẵn ở lầu hai với vẻ mặt lạnh tanh. Ông đã tới từ sớm, vừa nhìn thấy cô lập tức đứng lên.
“Tới rồi à? Đã lâu không gặp, con gái ba càng ngày càng đẹp.”
Chử Điềm cố ý bỏ qua cánh tay đang đưa ra của ông, kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống, thuận tay vuốt lại mái tóc:
“Ông đường xa đến đây, dù thế nào cũng coi như là khách phải không? Đương nhiên tôi phải trang điểm chỉnh chu rồi.”
Chử Ngật Sơn vốn muốn ôm con gái mình, nhưng lúc này bị con gái ngó lơ thật sự cũng cảm thấy rất lúng túng.
“Con gái lớn cũng biết trang điểm rồi đấy!”
Ông cười hì hì ngồi đối diện cô, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến, cầm thực đơn gọi năm sáu món. Chử Điềm nghe mí mắt hơi giật, thấy ông có xu hướng tiếp tục, cô không mở miệng không được:
“Đừng gọi nhiều như vậy, ăn không hết!”
Chử Ngật Sơn đẩy mắt kiếng, ngẩng đầu nhìn Chử Điềm, thấy sắc mặt cô không tốt lắm đành thôi.
Nhân viên phục vụ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai cha con họ. Chử Điềm không biết nói gì với Chử Ngật Sơn, đành cúi đầu nghịch điện thoại di động để mặc cho Chử Ngật Sơn nhìn ngắm cô. Một lúc lâu sau, cô nghe thấy ông nói:
“Nửa năm nay không gặp con đã gầy đi nhiều. Có phải ăn cơm không ngon không?”
Chử Điềm cảm thấy đề tài này của ông hơi nhàm chán, chẳng buồn trả lời.
Chử Ngật Sơn đành một mình độc thoại:
“Ở nhà là ai nấu cơm? Con hay Tiểu Từ?”
“…”
“Ôi, con không cần phải nói ba cũng biết, nhất định là Điềm Điềm con làm rồi. Tiểu Từ có tốt cách mấy đi nữa cũng phải ở trong quân đội. Đi lính làm sao có thời gian ngày ngày chăm sóc vợ con…”
Nghe thấy thế Chử Điềm không nhịn được nữa, cười ha ha rồi lạnh lùng nói:
“Như vậy cũng tốt hơn kẻ phụ bạc.”
Chử Ngật Sơn bị cô chặn họng nhất thời không thốt nên lời, một hồi lâu mới khẽ trách cô một câu:
“Cái con bé này!”
Món ăn được bưng lên, có món tôm hấp hương thảo mà Chử Điềm thích nhưng cô chẳng buồn đụng đũa. Chử Ngất Sơn chu đáo gắp tôm, bóc vỏ bỏ đầu đuôi rồi đặt vào đĩa cô. Vừa ngẩng đầu đã thấy Chử Điềm ngẩn ngơ nhìn tay ông chằm chằm. Chử Ngật Sơn không khỏi đắc ý:
“Sao vậy, tay nghề bóc vỏ tôm của ba có được không?”
Chử Điềm cũng cười:
“Đương nhiên là giỏi hơn xưa rồi, cũng đúng thôi, bà vợ mới khó chiều quá mà.”
Chử Ngật Sơn hơi mất mặt liền không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục bóc vỏ tôm cho vào đĩa Chử Điềm. Nhưng cũng không thấy cô đụng đến, thậm chí còn cố ý tránh né những món ông đã gắp qua. Dù ông đã chuẩn bị tâm lý bị cô làm khó dễ, nhưng nhìn thấy con gái như vậy ông thấy bứt rứt vô cùng.
“Điềm Điềm…”
Ông muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí thì lại nghe Chử Điềm đột nhiên cất lời : “Đầu tháng này ông đến thành phố T à?”
Ánh mắt Chử Ngật Sơn sáng lên, nghĩ một chút rồi từ tốn nói:
“Ừ, bên kia mở một cuộc họp trong giới kinh doanh, thuận tiện đi chơi luôn. Sao con biết, chẳng lẽ cô con…”
Bây giờ người trong nhà có thể nói chuyện với Chử Điềm chỉ có một mình em gái của ông. Bởi vì lúc Chử Điềm còn nhỏ ông mải mê làm ăn, nên gọi em gái đến giúp vợ mình chăm con, vì thế tình cảm của hai cô cháu rất tốt.
Chử Điềm nháy mắt cười, trông có vẻ rất tinh nghịch:
“Không phải, là tôi tận mắt nhìn thấy. Ở nhà hàng Kiessling thành phố T.” – cô dùng thìa khuấy chén súp trước mặt, chậm rãi nói – “Chử tổng thật có thú, đi công tác còn dẫn vợ theo. Trước kia sao tôi không biết ông có thói quen này nhỉ?”
Sắc mặt Chử Ngật Sơn sượng trân. Ông nhớ đến ngày đó phải họp liên tiếp nhiều ngày nên có chút lạnh nhạt với Triệu Tiểu Tinh, vì muốn dỗ dành nên ông đưa ả đến nhà hàng Tây. Cử chỉ và lời nói của ông lúc ấy đầy ý nuông chiều, mà chuyện này không ngờ lại bị con gái bắt gặp.
Chử Ngật Sơn im lặng, sự im lặng này khiến Chử Điềm càng thêm thất vọng về ông, cô chẳng muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa hết. Cô cầm lấy khăn ăn lau miệng, rồi nói với Chử Ngật Sơn:
“Đưa đồ cho tôi đi, tôi phải về rồi.”
Chử Ngật Sơn ngước mắt, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô thì không nhịn được thở dài trong lòng. Ông lấy chiếc hộp vẫn để trong túi ra, đưa cho cô.
Chử Điềm nhận lấy, còn chưa kịp mở hộp thì cửa phòng bỗng mở ra. Tiếng giày cao gót càng lúc càng rõ, một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp từ từ bước vào.
Chử Điềm quay lại nhìn, còn chưa phản ứng gì thì Chử Ngật Sơn đã đứng phắt dậy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Sao em lại tới đây?”
Người tới chính là Triệu Tiểu Tinh, vợ hai của Chử Ngật Sơn, mẹ kế trên danh nghĩa của Chử Điềm.
Triệu Tiểu Tinh hơi nhíu mày:
“Sao em không thể đến? Lẽ nào Điềm Điềm là kiểu người không thể gặp mặt ai à?”
Chử Ngật Sơn không phản bác được, nén giận lừ mắt nhìn ả.
Triệu Tiểu Tinh càng hăng hái hơn:
“Lừ mắt nhìn em làm gì? Em còn chưa nói anh đó. Anh vứt em ở khách sạn bỏ đi nói là gặp bạn cũ. Em vừa nghĩ đã cảm thấy không đúng, gặp bạn cũ sao không thể cho em đi theo? Hóa ra là ở đây.” – Ả liếc Chử Điềm – “Xem ra kẻ không thể gặp mặt ai là em rồi.”
Chử Ngật Sơn trợn mắt lên:
“Em đừng nói nhảm, mau trở về cho tôi!”
Chử Điềm lười so bì với ả đàn bà này, cầm lấy đồ định đi thì bị Triệu Tiểu Tinh lanh lẹ giữ lại.
“Đừng vội.” – Ả nói – “Đừng vội đi mà, dù sao cũng nửa năm không gặp, Điềm Điềm cô hãy ngoan ngoãn trò chuyện với ba cô đi. Tránh để khi về ba cô lại nổi cáu với tôi.”
Chử Điềm thoáng cười:
“Nếu biết ông ta dẫn theo cô đến đây thì tôi sẽ không bao giờ đến gặp ông ta.”
Nụ cười Triệu Tiểu Tinh tắt ngóm:
“Cô có ý gì?”
“Đừng hiểu lầm.” – cô cười càng đẹp hơn – “Chỉ muốn nhắc nhở Chử tổng là thành phố B chúng tôi dù sao cũng là một thành phố lớn, không phải loại người gì cũng dẫn đến đây được đâu.”
Cô vừa nói vừa nhìn Chử Ngật Sơn, nụ cười hiện rõ sự châm chọc. Gương mặt luống tuổi của Chử Ngật Sơn không nén giận nổi nữa nhưng vẫn cố gắng lấy chút oai phong trước mặt Triệu Tiểu Tinh. Ông ta kéo Triệu Tiểu Tinh lại, định ngăn cản ả. Nhưng Triệu Tiểu Tinh hất tay ông ta ra, giật chiếc hộp trong tay Chử Điềm.
Chử Điềm không thể nào ngờ Triệu Tiểu Tinh lại không biết xấu hổ như vậy, sững sờ một chút rồi tiến lên cướp lại cái hộp:
“Trả lại cho tôi!”
Triệu Tiểu Tinh cười khẩy:
“Yên tâm, tôi vẫn chưa đến nỗi thích cái vòng tay quê mùa của cô đâu.”
Ả nhanh tay mở chiếc hộp, lấy một chiếc thẻ vàng dưới vòng tay ra, ném lên bàn. Tiếng vang nặng nề khiến Chử Ngật Sơn và Chử Điềm đều sửng sốt.
Nhìn vẻ mặt của hai người, Triệu Tiểu Tinh vô cùng hả giận:
“Sao hả, không phải cô là dân thành phố lớn sao? Sao còn để ý đến món tiền của kẻ ở nơi tôm tép như chúng tôi? Nói những lời này cô cũng không biết ngượng à, tôi khinh!”
“Đủ rồi!” – Vẻ mặt Chử Ngật Sơn lạnh như băng – “Náo loạn đủ chưa? Điềm Điềm là con gái của tôi, tôi cho tiền nó không được à? Chó chết, cô đừng tưởng vào nhà tôi được là có thể bò lên đầu tôi nhé! Cưng chiều vài ngày cô đã không ra thể thống gì nữa rồi!”
Triệu Tiểu Tinh trợn to hai mắt, gần như không tin nổi đây là lời Chử Ngật Sơn nói. Ả chỉ vào mũi ông:
“Anh dám nói lại những lời này lần nữa xem? Có tin em vừa ra khỏi đây sẽ đến bệnh viện ngay không.”
“Cô dám!” – Chử Ngật Sơn cả giận, nhưng nhìn không còn khí thế như khi nãy nữa.
Trong lúc hai người cãi vã, Chử Điềm đã lấy lại tinh thần. Cô nhìn Chử Ngật Sơn, ánh mắt vô cùng phức tạp. Tuy nhiên cô không nói gì hết, cũng không thèm nhìn hai người đó thêm lượt nào nữa, cất vòng tay xong liền đẩy cửa bỏ đi.
Trong thời gian một bữa cơm, bên ngoài trời đã đổ mưa to.
Lúc Chử Điềm lên xe, cả người đã ướt đẫm. Nhưng cô không hề do dự, lập tức khởi động xe chạy khỏi nơi thị phi này.
Tuy nhiên mưa càng lúc càng lớn, rất có thể sẽ trở thành cơn giông, cần gạt nước vừa quét qua, nước mưa tầm tã lại rơi lộp độp lên kiếng xe. Lại gặp phải cuối tuần, người đi ra phố rất đông, phần lớn xe cộ đều bị cơn mưa to đột ngột này làm ùn tắc trên đường lớn. Ở trong dòng xe cộ hỗn loạn như thế này, Chử Điềm khó mà nhích được nửa bước.
Chử Điềm lẳng lặng ngồi trong xe, không bật đèn. Cơn mưa như đang gột rửa cửa kiếng, nên tầm mắt cô đã sớm mơ hồ. Qua một hồi lâu, tay cô bất chợt chạm vào mặt mình mới phát hiện ra gò má đã đầm đìa nước mắt.
Ngay lập tức, Chử Điềm giật mình tỉnh táo lại, nhìn đầu ngón tay ướt đẫm mà cảm thấy khó tin. Cô mà lại khóc vì đôi cẩu nam nữ Chử Ngật Sơn và Triệu Tiểu Tinh ư? Cô kịp hoàn hồn lại, lau mặt thật mạnh nhưng lại phát hiện nước mắt tự động trào ra mỗi lúc mỗi nhiều hơn.
Cô khóc gì chứ?
Thật ra không phải cô cảm thấy ấm ức vì bị Triệu Tiểu Tinh làm khó. Bởi vì dù ả có bước vào nhà họ Chử đi nữa thì trong lòng Chử Điềm vẫn coi ả là người ngoài. Mà Chử Điềm cô tuyệt đối sẽ chẳng buồn để ý đến người ngoài làm gì. Người cô quan tâm là cha cô, Chử Ngật Sơn. Trước đây ông là một người cao ngạo biết nhường nào, không thèm ngó ngàng đến bất kỳ ai, nhưng hôm nay cưới một người đàn bà kẻ cả về như vậy, ngay cả thương con gái cũng phải nhìn sắc mặt của ả.
Cảm giác vừa đáng hận vừa đáng thương, khiến cô hoàn toàn không thể nổi giận với ông được. Bao niềm phẫn nộ chỉ có thể hóa thành nước mắt, trút hết ra ngoài.
Một lúc lâu sau, điện thoại để bên ghế lái phụ vang lên tình tang. Chử Điềm thoáng liếc mắt nhìn, thấy hai chữ Từ Nghi nhấp nháy trên màn ảnh. Cô lau nước mắt sạch sẽ, hít vào một hơi mới nhấn nút trả lời.
Tiếng nói trầm ấm của Từ Nghi vang lên bên tai:
“Đang làm gì vậy, sao lâu quá mới bắt điện thoại?”
Cô đang làm gì ư? Chử Điềm thoáng nhìn xung quanh, phát hiện bức ảnh Mao Chủ tịch treo trên tường thành cách đó không xa, thuận miệng đáp:
“Không có, đang nhìn Mao Chủ tịch thôi.”
“…” – Từ Nghi im lặng chừng một phút, không nhịn cười nổi – “Chử Điềm, sao em luôn có bản lĩnh khiến anh á khẩu không nói được vậy hả?”
Lời của anh rất ôn hòa nhưng Chử Điềm nghe lại rơi nước mắt. Sau khi phát hiện ra, cô liền vội vàng lấy tay che miệng.
Từ Nghi cũng nghe ra cô không được bình thường, không đùa cô nữa:
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” – anh hỏi, giọng hơi sốt ruột – “Anh nghe thấy tiếng sấm, em đang ở bên ngoài à? Khóc ư?”
“Không có” – Chử Điềm cố gắng để mình trấn tĩnh lại, cô nói – “Em nhớ anh thôi, nhớ anh không chịu nổi. Hôm nay em tham dự đám cưới của Trình Miễn và Tiếu Tiếu, sau đó không biết vì sao lại nhớ anh vô cùng. Em, em muốn được anh ôm.”
Cách xa như vậy còn làm nũng chỉ vì muốn anh ôm cô, lý do này mà để người khác nghe thấy e rằng sẽ cười cho xem. Nhưng Từ Nghi lại cười không nổi, anh nhìn các chiến sĩ chơi bóng rổ trên sân cách đó không xa, quay người trở về ký túc xá, đóng cửa phòng lại. Trong không gian vô cùng yên tĩnh này, anh nghe thấy giọng mình nói rõ ràng với người phụ nữ bên đầu kia điện thoại:
“Điềm Điềm, có muốn đến đây thăm anh không?”
“Hả?”
“Anh nói là, em đến đây đi.” – Từ Nghi nói – “Anh muốn ôm em.”
Lời mời của Từ Nghi vô cùng hấp dẫn Chử Điềm. Sau một giấc ngủ, Chử Điềm quyết định làm một chuyến thăm người thân ngay và luôn.
Bởi vì tuần trước điên cuồng tăng ca mấy ngày nên khâu chuẩn bị cho lễ kỷ niệm bốn mươi năm của Tây Đinh đã ổn thỏa. Chử Điềm bám dính lão Lưu xin nghỉ bốn ngày, cộng thêm ba ngày nghỉ lễ, vậy cô có thể nghỉ khoảng bảy ngày.
Nháy mắt đã đến thứ Sáu, Chử Điềm vừa mới tan sở về nhà đã nhận được điện thoại của Từ Nghi. Anh biết ngày mai cô sẽ đến nên gọi điện dặn dò từng việc rõ ràng. Chử Điềm hơi không nói nên lời, lại có chút buồn cười:
“Trước đây em lái xe đưa Tiếu Tiếu đến nơi đóng quân của sư đoàn T các anh cũng đâu có xảy ra việc gì.”
Từ Nghi không hề lay chuyển:
“Đừng lái xe đến đây, bên này đường rất khó đi, em lại không quen tình hình giao thông, dễ xảy ra tai nạn lắm.”
Chử Điềm bĩu môi:
“Nhưng nếu đi xe sẽ rất phiền phức, phải đổi ba lần xe đó.” – cô nhìn địa chỉ vừa mới ghi lại, một chuỗi thật dài, cuối cùng dừng lại ở chữ “thôn.”
“Thôn X?” – Chử Điềm trợn to mắt hỏi – “Sao lại hẻo lánh như vậy?”
“Khá hẻo lánh, cho nên em đi xe đến đây đi, để anh yên tâm hơn.”
Anh cũng đã nói đến nước này rồi, Chử Điềm đành phải đồng ý. Hôm sau, Chử Điềm có được một ngày ngủ nướng hiếm hoi. Ăn qua loa cơm trưa xong liền bắt xe chạy thẳng đến bến xe miền Đông.
Chuyến xe đầu tiên đến nơi đóng quân khởi hành lúc hai giờ. Chử Điềm đến hơi sớm, cô xách hai chiếc túi lớn ngồi lên xe. Chừng mười phút sau xe đã đầy người. Chử Điềm ngồi gần cửa sổ, nhìn đám người đông nghịt, cảm thấy thật may mắn. May là đến sớm, nếu không ngay cả nơi đặt chân cũng không có.
Tuy nhiên Chử Điềm không đắc ý được bao lâu, đến khi xe chạy ra khỏi cửa Bắc vào vùng ngoại thành, bụi đất bên ngoài cửa rối rít bay vào xe, khiến cô ho khan không ngừng. Cô vội vàng đóng cửa kiếng xe, quấn khăn lụa che mặt và tóc. Nhìn lại những người khác, có lẽ họ thường xuyên đi tuyến này nên đã sớm quen.
Xuyên qua tấm khăn lụa mỏng, Chử Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Xe dần dần chạy khỏi thôn xóm sầm uất, lái về phía vùng ngoại thành đầy cỏ hoang. Mỗi lúc thật lâu xe dừng lại nơi xóm làng thưa thớt mới có một nhóm người đi xuống. Chử Điềm vốn nghĩ có lẽ xung quanh nơi đóng quân sẽ sầm uất hơn nơi này một chút. Tuy nhiên nhìn số người trên xe ít dần ít dần, cùng với cảnh ngoài cửa sổ càng lúc càng hoang vắng, nhất thời cô có một dự cảm xấu.
Không phải cô… lên nhầm xe rồi chứ?
May mà trên xe còn một ông cụ vừa hay định đến thôn X. Hỏi xong, cô mới xác nhận mình không lên nhầm xe. Chử Điềm thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo lại cảm thấy hơi kỳ lạ. Nơi đóng quân này hoang vu quá thì phải? Lẽ nào vì mục đích giữ bí mật nên mới lựa chọn… chỗ hẻo lánh đến thế sao? Vừa nghĩ như vậy, Chử Điềm cảm thấy rất có khả năng này.
Sau khi xe đến trạm, Chử Điềm đi theo ông cụ xuống xe, lại đổi một chuyến xe khác đến thôn X.
Ông cụ vừa xuống xe đã lập tức dẫn cô đi vào thôn. Thấy Chử Điềm đi chậm chạp, ông cụ còn xách giúp cho cô một túi đồ. Trong lòng Chử Điềm cảm kích, nhưng không thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. Thực sự cả người cô đã mệt mỏi, trên lưng đầm đìa mồ hôi, chiếc váy chiffon của cô đã sớm ướt đẫm.
Giờ phút này Chử Điềm cảm thấy hối hận. Đang do dự có nên gọi điện thoại cho Từ Nghi đến đón hay không thì ông cụ đã dừng lại, chỉ về phía bên phải ngã tư đường phía trước, ông nói:
“Quẹo hướng đó đi hai trăm mét là đến, nơi đó không cho phép người lạ ra vào bừa bãi, tôi không thể đưa cháu vào được.”
Chử Điềm vô cùng biết ơn ông, tiễn ông cụ đi rồi mới cầm đồ đi vào trong. Đi không bao xa đã nhìn thấy một trụ sở lớn được xây tường chắn xung quanh. Bên ngoài trụ sở dựng một tấm bảng, trên đó viết tám chữ to “Vệ binh thiêng liêng bất khả xâm phạm”. Lòng dạ Chử Điềm nhẹ nhõm hẳn, tìm được đúng chỗ rồi, không bị lạc đường. Nhất thời bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cô bước nhanh đến, nhìn thấy anh lính gác đứng ngoài cổng, vốn định đến bắt chuyện chào hỏi, nhưng trong lúc thoáng nhìn vào bên trong, Chử Điềm đã đứng sững sờ.
Đập vào mắt là hai tòa doanh trại cao hai tầng đối diện cổng vào. Hai bên con đường chính từ tòa nhà nối thẳng ra cửa lớn, mỗi bên dựng hai giá mây, trên đó mọc đầy rau quả sum suê. Còn bên phải tuyến đường chính lại có một dãy lán nhựa to. Ngay giờ phút này, trong đầu Chử Điềm hiện lên hai chữ: Nông trường.
Đơn vị mới mà Từ Nghi nói… chính là nông trường này sao?
Sau khi nhận ra điều này, Chử Điềm quả thật muốn ngất xỉu.
Nhận được thông báo của trạm gác cổng, Từ Nghi ra đón Chử Điềm. Lúc anh ra tới đã nhìn thấy cô sắp khóc rồi.
Chử Điềm cũng nhìn thấy anh, trố mắt ra hai giây rồi quay ngoắt người đi. Từ Nghi không khỏi cúi đầu đánh giá mình. Lúc vừa mới nhận được thông báo, anh đang bận trồng trọt ở sau vườn. Sau khi nghe tin Chử Điềm đến, anh đã vội vã chạy ra, áo sơ mi và quần quân đội vẫn còn lấm lem không ít bùn đất.
Thật ra thì anh đã chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ ở ký túc xá để thay lúc đón cô, không ngờ cô lại lén lút đến trước. Trước đó Từ Nghi đã từng tưởng tượng ra cảnh cô đến đây, nhất định không vui mừng rồi, chỉ hi vọng cô đừng tức giận thôi. Vậy mà tình hình bây giờ không có tệ nhất mà chỉ có tệ hơn. Đành chịu, anh đành kiên trì xông pha gian khổ vậy.
Từ Nghi tiến lên, nhìn nhìn hai túi đồ to đùng dưới đất và bóng dáng mảnh mai đang đưa lưng về phía mình, anh khẽ nói:
“Đến rồi hả?”
Từ Nghi nói với cô bằng giọng lấy lòng thế này là chuyện vô cùng hiếm có. Nhưng Chử Điềm hoàn toàn không muốn để ý đến anh. Cô hiểu rất rõ người đàn ông này, nếu như không phải chột dạ, anh đời nào đối với cô như vậy chứ.
Từ Nghi cũng biết mình giấu cô chuyện này lâu như vậy, lại dành cho cô một sự bất ngờ lớn đến thế, cô có vẻ mặt này cũng là bình thường thôi. Cho nên anh không vội vàng giải thích cho mình, khom lưng xách đồ lên. Anh nắm tay Chử Điềm định kéo cô quay lại:
“Theo anh vào trước đi.”
“Em không vào!” – Chử Điềm khẽ nói, hất tay anh ra.
Từ Nghi vốn định dẫn người vào trong rồi mới dỗ dành sau, nhưng bây giờ ngay cả cửa cô cũng không bước vào, như vậy rắc rối to rồi! Từ Nghi nhìn xung quanh, thấy rất nhiều người đang vây ở cổng nông trường hóng hớt. Sau khi ra hiệu bằng mắt đuổi họ đi, anh bước đến, quang minh chính đại ôm chặt eo Chử Điềm, khẽ nói bên tai cô:
“Không thể cứ đứng đây mãi được. Ngồi xe suốt buổi chiều, lẽ nào em không mệt à?”
Còn có mặt mũi nói vậy hả?! Chử Điềm quay ngoắt lại:
“Ai bảo anh không nói cho em biết anh bị điều đến nông trường. Sớm biết xa như vậy em nhất định không tới đâu!”
Tức tối nói xong mới ý thức được mình vừa oán trách vừa nũng nịu với anh, thật chẳng có khí thế gì cả. Chử Điềm hất cằm lên, trợn trừng mắt nhìn anh.
Lúc này Từ Nghi mới phát hiện mắt cô ửng đỏ, xem ra rất lo lắng đây mà. Anh bất giác ôm lấy cô, cô càng giãy giụa anh càng ôm chặt.
“Anh làm gì thế?” – gương mặt Chử Điềm đỏ bừng.
“Có đi theo anh vào không?” – Từ Nghi cúi đầu nhìn cô, vòng tay chẳng hề nới lỏng.
Chử Điềm quay đầu đi, không nói lời nào. Sống chung với nhau lâu như vậy, cô không học được gì ở anh, chỉ học được lúc tức giận sẽ không để ý đến người khác mà thôi.
Từ Nghi không nhịn được bật cười. Thừa dịp cô không phòng bị, anh dùng một tay ra sức nhấc bỗng người cô lên, dùng cánh tay còn lại đang xách hai chiếc túi nặng chừng mười kì khóa chặt lấy chân cô.
Chử Điềm bị anh dọa sợ đến mức suýt hét lên, cô bảo anh thả mình xuống, nhưng lại không dám nói quá lớn sợ dẫn tới sự chú ý của người khác. Đương nhiên Từ Nghi không hề lung lay, ôm cô về thẳng phòng mình.
Đóng cửa phòng xong, Từ Nghi mới đặt cô xuống. Chử Điềm đang muốn đẩy tay anh ra thì lại bị anh lập tức đè lên cửa, nụ hôn theo đó rơi xuống. Vừa bắt đầu Chử Điềm còn cố gắng giãy giụa, nhưng người đàn ông này hôn quá nóng bỏng và tha thiết khiến cô cảm thấy mình sắp bị tan chảy. Cô kiễng mũi chân, hai tay vô thức bám vào bờ vai anh, đôi môi mềm mại cố hết sức đáp lại nụ hôn của anh. Lúc gần như sắp không thở nổi nữa, cô khẽ rên lên một tiếng, anh mới từ từ buông ra.
Trong căn phòng chưa đầy ba mươi mét, cô nghe rõ tiếng thở dồn dập của hai người, mặt đỏ bừng lên, nhưng trong lòng lại vô cớ cảm thấy mỹ mãn. Kể từ lần trước anh rời khỏi nhà, cô cảm thấy tim mình cũng thiếu đi một mảnh, phút giây này, ở ngay đây, rốt cuộc nó đã được lấp đầy.
Có điều nhớ đến hành động của Từ Nghi, Chử Điềm vẫn thấy tức giận. Bây giờ được anh ôm như vậy, khoảng cách gần trong gang tấc, cô đưa tay đấm túi bụi lên vai anh. Từ Nghi mặc cho cô trút giận, đến khi cô dừng lại mới khẽ cất giọng trầm khàn, hỏi:
“Đánh xong rồi, đã hết giận chưa?”
Chử Điềm: “Hứ…”
Tin tức người nhà Từ Nghi đến nhanh chóng lan truyền khắp cả nông trường. Mà những chiến sĩ tận mắt chứng kiến cảnh anh ôm vợ đi thẳng một mạch về ký túc xá lại thao thao bất tuyệt kể lại cảnh tượng kia với những người khác, nên tất cả mọi người đều biết. Cuộc sống ở đây quá mức bình lặng, chỉ có một chuyện nhỏ nhặt xảy ra cũng khiến cả nông trường náo nhiệt hẳn lên trong một lúc.
Chử Điềm vẫn chưa biết chuyện gì, hai người mới vừa náo loạn xong thì tiếng còi báo đến giờ cơm đã vang lên. Từ Nghi sắp xếp cho vợ ổn thỏa rồi đi xuống lầu tập hợp. Sau đó trong tiếng chế nhạo của đám chiến sĩ nông trường, anh đá đám người hóng chuyện ấy đi, mang cơm về cho Chử Điềm.
Lúc trở về phòng, Chử Điềm đã thay xong quần áo, cô mặc một chiếc áo thun trắng ngắn tay phối hợp với chiếc quần short màu xanh nhạt, mát mẻ và thoải mái. Cô đứng bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Bởi vì vị trí phòng nằm tại lầu bốn, nên từ nơi này nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy được toàn cảnh nông trường.
Từ Nghi để cô ngắm cảnh một lát, dọn thức ăn xong mới gọi cô đến dùng cơm.
Ngồi xe suốt buổi trưa, Chử Điềm cũng đói rồi. Cô đi đến trước bàn, lướt mắt nhìn phần cơm Từ Nghi mang về từ nhà bếp, ba món mặn một món canh, có thịt có rau nhìn cũng không tệ. Cô cầm đũa lên nếm thử, mùi vị khá ngon. Khuyết điểm duy nhất là nhiều quá cô không ăn hết, vẫn còn dư lại hơn nửa.
Từ Nghi không nói hai lời đã cầm lấy đôi đũa của cô ăn hết sạch phần cơm còn dư lại. Lúc anh ăn, Chử Điềm chỉ ngồi bên cạnh ngắm nhìn. Đã một tháng không gặp, hình như anh lại đen hơn một chút, làn da nâu tô đậm nét rắn rỏi. Lúc mới biết nhau, Chử Điềm cũng rất thèm muốn “sắc đẹp” của anh. Bây giờ so sánh với khi đó, cô cảm thấy người đàn ông này không chỉ có tướng mạo ưa nhìn, mà tính cách cũng chín chắn và trầm ổn. Nói tóm lại là rất nam tính.
Cơm nước xong, Từ Nghi còn có việc khác phải làm. Nhân lúc Từ Nghi không có ở đây, Chử Điềm mang quần áo anh vừa thay ra và chiếc váy mình mặc trên đường tới đây đi giặt. Vừa vắt khô định đem ra ngoài phơi thì trời đột nhiên sấm chớp đùng đoàng, chỉ trong chốc lát mưa đã trút xuống ào ạt. Ngán ngẩm nhìn trời, cô đành mang quần áo phơi ở nhà tắm công cộng. Nhà tắm bình thường nối liền với nhà vệ sinh, tuy tầng này không có ai, nhưng Chử Điềm vẫn sợ gặp phải người khác, cô không dám ở lâu, phơi quần áo xong liền vội vàng trở về phòng.
Vị trí nông trường chếch về phía Bắc so với trung tâm thành phố B, hiện giờ trời đổ mưa, không bao lâu sau buổi cơm chiều thì sắc trời đã tối hẳn.
Cơn mưa ngoài kia càng lúc càng nặng hạt, cả buổi tối không có chỗ nào để đi, Chử Điềm thấy thế dứt khoát ở trong phòng. Cô định nói chuyện đàng hoàng với Từ Nghi, bắt anh khai báo rõ mười mươi cho cô biết.
Từ Nghi làm xong việc trở về đã thấy Chử Điềm bày ra bộ dáng nghiêm trang, anh không cảm thấy sợ mà là buồn cười. Cô gái xinh đẹp này lúc không cười thì đẹp theo kiểu lạnh lùng quý phái, nhưng tuyệt đối không có vẻ hà khắc. Cho nên cô không tỏ vẻ hung dữ được, nhìn qua đã biết thuộc kiểu người ngoài mạnh trong yếu rồi.
“Uống nước không?” – anh rót cốc nước, đi đến giường ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tay đưa cho cô.
Những câu cô định hỏi đều bị nghẹn lại, Chử Điềm nhận lấy cốc nước, sau khi uống hơn phân nửa mới lườm anh:
“Anh đừng hòng đánh trống lảng. Em hỏi anh, tại sao anh không nói cho em biết anh bị điều đến nông trường? Lần trước lúc anh nhận điện thoại kết thúc ngày phép, nói là có việc gấp, có phải là anh bị điều đến đây hay không?”
Hỏi hết một hơi, cô uống sạch luôn nửa cốc nước còn lại. Từ Nghi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên mái tóc dài buông xõa của cô. Nửa năm qua tóc cô đã dài ra rất nhiều, vuốt lên mềm mượt, cảm giác rất thích.
“Không phải, trước khi kết thúc ngày phép đã biết rồi.”
Chử Điềm trợn to mắt:
“Anh đã sớm biết vậy sao anh không nói cho em nghe?”
Từ Nghi hơi bất đắc dĩ:
“Bởi vì anh không muốn trong thời gian nghỉ phép khiến em ngột ngạt.”
Lời anh nói là thật. Trước khi nghỉ phép anh mới vừa được điều đến đơn vị mới không bao lâu. Vừa đến còn chưa kịp thở đã phải tham gia huấn luyện dã ngoại với toàn trung đoàn. Sau khi huấn luyện dã ngoại kết thúc, anh xin phép đơn vị nghỉ hai ngày, trung đoàn trưởng gọi anh lên đồng ý cho nghỉ phép, và hỏi anh sau này muốn làm ở vị trí gì.
Từ Nghi lập tức cho đáp án: “Phục tùng an bài của tổ chức.”
Không ngờ trung đoàn trưởng cười nói:
“Vị trí gì cũng được à? Nông trường thì sao?”
Từ Nghi trả lời chỉ có một chữ: “Được.”
Cho nên cứ thế bị cử đến nông trường.
Chử Điềm cảm thấy khó hiểu:
“Nhưng mà anh đâu biết chăn heo trồng trọt, sao lại điều anh đến nông trường chứ?”
“Nông trường có gì không tốt.” – anh thản nhiên trả lời – “Em đừng quên lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở đâu nhé.”
Chử Điềm á khẩu. Không sai, lần đầu tiên họ gặp nhau là ở buổi giao lưu quân – dân, mà buổi giao lưu đó được tổ chức tại nông trường trực thuộc đơn vị cũ của Từ Nghi. Cô nghĩ rồi khẽ nói:
“Nhưng khác nhau mà. Anh tốt nghiệp chỉ huy, ở đây sẽ mai một tài năng.”
Cô cảm thấy bực tức, tiếc nuối và uất ức thay cho anh. Thế nhưng anh lại điềm nhiên như không. Cô không khỏi ngẩng đầu lừ mắt nhìn anh, lại phát hiện anh đang ngắm nhìn mình đắm đuối.
“Anh nhìn em làm gì? Nói chuyện đi!”
Chử Điềm lo lắng đẩy anh ra khiến Từ Nghi không nhịn được cười. Thực ra anh rất muốn nghiêm túc nói chuyện với cô, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cô lo âu lại cảm thấy vô cùng thú vị. Anh thật sự chưa từng thấy ai lo lắng bao che cho mình như cô.
“Không sao, anh ở đây cũng rất tốt.” – Từ Nghi nghiêm túc đáp – “Vả lại, trung đoàn trưởng cử anh đến đây cũng là có sắp xếp khác.”
“Sắp xếp gì?”
“Chịu trách nhiệm huấn luyện hằng ngày ở đây, chuẩn bị cho cuộc sát hạch sắp tới. Kỳ hạn ba tháng, sau khi kết thúc sẽ trở về đơn vị cũ.”
Chử Điềm vẫn thấy hơi khó tin:
“Thật sao?” – cô hỏi lại vô cùng cẩn thận.
“Anh lừa em làm gì?”
Chử Điềm nghĩ ngợi lại nói:
“Vậy anh phải nói rõ trước với em, như vậy em đâu cần phải lo lắng chứ.”
Từ Nghi im lặng, thật ra sau khi anh đến nông trường mới hiểu được ý của trung đoàn trưởng. Anh có thể nói qua điện thoại với Chử Điềm, nhưng anh sợ một khi nói không rõ thì cô vợ anh sẽ tức đến bốc khói. Trong điện thoại làm sao mà dỗ dành cô được chứ?
Từ Nghi không muốn giải thích nhiều nữa, anh lấy trong ngăn kéo ra một cặp quân hàm:
“Vừa nãy thay quần áo hơi vội, chưa kịp đeo quân hàm, em đeo giúp anh nhé?”
“Hả?”
Đề tài đột nhiên chuyển đổi, Chử Điềm không kịp phản ứng. Khóe môi Từ Nghi hơi cong lên, bỏ quân hàm vào tay cô. Chử Điềm nhìn vào mắt anh, biết anh không muốn nói nữa nên chuyển đề tài, nhưng cô không vạch trần anh, chỉ lẳng lặng nhìn anh một hồi rồi nhận lấy quân hàm.