Bọn họ một nhóm những 13 người giờ đã không còn ai nữa. Nếu nói Thời Đại Phong Tuấn mất đi một trụ, Lý Phi lại là mất đi cả một nguồn kinh tế. Bởi dựa vào thực tế để đánh giá Lantern từ khi mới thành đoàn đã được xếp vào vị trí rất quan trọng trong công ty, lợi nhuận mà Lantern mang lại là rất lớn mất rồi chính là một tổn thất tỷ lệ thuận với lợi nhuận trước đó thậm chí còn có chút hơn. Bọn họ là một trong tứ trụ của công ty, trước kia khi Lantern hụt dần thành viên đến cuối vẫn còn lại một Park Jinhye hưởng hết tất cả yêu thương của fan group, vẫn vớt lại được một chút gì đó nhưng mà nay bọn họ không còn một ai thật sự là một tổn thất cực lớn đối với Thời Đại Phong Tuấn. Fan đoàn của Lantern thực sự rất đông, phải nhớ rằng bọn họ là nghệ sĩ đầu tiên của công ty có world tuors 20 ngày tại 8 quốc gia hơn nữa mỗi một đêm concert lượng fan tiếp ứng nhiều không tưởng tượng được. Không tính fan đến trực tiếp bởi số ghế luôn được giới hạn nhưng fan xem live nếu không phải khoe khoang thì có hơn tám mươi triệu lượt truy cập tùy mỗi quốc gia. Sau chuyến đi 8 nước này doanh thu vé xem và lượt quà tặng nhận lại với một con số trên trời, nhất là chuyến đi nước T fan không tặng hiện vật mà là tặng hiện kim. Một bó hoa bằng tiền từ trong ra ngoài mỗi bó tầm khoảng hai trăm triệu tiền mặt, vậy mới nói hoa hậu debut làm idol cũng có lợi hơn những thực tập sinh khác rất nhiều.
Ngày 28/10 thành viên cuối cùng của Lantern không còn nữa, nữ đoàn của Thời Đại Phong Tuấn cuối cùng cũng được trùng phùng với nhau, hy vọng nếu có kiếp sau thế giới này sẽ đối với họ nhẹ nhàng hơn một chút, dẫu có là alpha thì bọn họ vẫn là thân con gái, đôi khi cũng sẽ yếu đuối thế gian nhẹ nhàng với họ chính là để lại cho họ một đường lui.
Lantern mới nổi lên được ba năm thì lại gặp phải chuyện không may, thời hoàng kim ngắn ngủi kết thúc nhường lại chỗ cho thời kỳ đen tối hoành hành. Sau khi Lantern không còn, người hâm mộ của bọn họ ngoài tiếc nuối cùng nhớ thương vẫn là có chút không cam lòng, những cô gái của bọn họ còn quá trẻ, cả một tương lai dài đằng đẵng ở phía trước bây giờ kết thúc thực sự là quá sớm. Haizzz, Lantern không còn nữa chính là một tiếc nuối cho rất nhiều người! Người trong cuộc mới hiểu được kẻ trong kẹt, nữ đoàn vốn luôn dẫn trước nam đoàn về mọi mặt, mặc cho nam đoàn từ khi còn là thực tập sinh đã có một lượng fan nhất định nhưng khi cần sự giúp đỡ của fan thì vẫn phải xếp ở phía sau Lantern một đoạn lý do rất đơn giản, fan của nữ đoàn không có bận đấu đá lẫn nhau như fan của nam đoàn cho nên đó cũng là một ưu điểm lớn để bọn họ vươn lên, nay Lantern không còn nam đoàn như con gấu sau kỳ ngủ đông bất ngờ vươn lên mạnh mẽ thế vào vị trí của Lantern một tay nâng lên Thời Đại Phong Tuấn đứng vững trong tứ vương giới giải trí. Nhưng bọn họ thành đoàn đã bảy tám năm, nói không có dã tâm chính là nói dối, nội bộ Thời Đại Thiếu Niên Đoàn chưa bao giờ bình lặng kể cả bọn họ rất thân thiết đến mấy đi chăng nữa thì đoàn đội của họ lại không được như vậy, vẫn luôn luôn nổi lên giông bão. Thậm chí cạnh tranh còn có chút gay gắt, giả dụ đoàn đội của Đinh Trình Hâm sẽ luôn hơn thua với đoàn đội của Lưu Diệu Văn chẳng hạn. Tài nguyên của Trương Chân Nguyên đều là đoàn đội của anh tranh dành với Tống Á Hiên đến sứt đầu mẻ trán.v.v.. Ngành giải trí sẽ dạy cho người ta biết rằng không cần quan trọng tình nghĩa lắm đâu, thậm chí còn có thể dạy bạn cách vung tiền đập chết sự thật nhưng điều kiện bạn phải có thật nhiều tiền mới làm được.
Đêm hội weibo, Thời Đại Thiếu Niên Đoàn lại thắng rất nhiều giải. Bọn họ hiện tại đã vững như bàn thạch nắm trong tay kha khá những kỷ lục không phải ai cũng có thể phá được, sau tám năm ra mắt bọn họ luôn là tấm gương để những nhóm nhạc đời sau noi theo. Thời Đoàn rất thân thiện, Thời Đoàn nam đức rất cao, Thời Đoàn rất lễ phép, Thời Đoàn đang là niềm tự hào của nước C khi có những alpha kiệt suất của thời đại.
Thời Đại Phong Tuấn sau bao nhiêu năm cũng đã vươn lên làm vương trong giới giải trí khắc nghiệt này, tứ vương trong ngành bao gồm: Giải Trí Hồng Ân, Điền Quang Music, Thời Đại Phong Tuấn và Truyền Thông Hắc Kim. Bốn con rồng này những năm gần đây hô mưa gọi gió không ai có thể địch lại được kể cả có mất đi Lantern đi chăng nữa thì Thời Đại Phong Tuấn vẫn đứng vững trong tứ vương bởi vì Thời Đại Thiếu Niên Đoàn vẫn còn đó, thân phận cháu đích tôn Lưu lão gia tử của Lưu Diệu Văn vẫn còn đó, thêm nữa em vợ của trung tướng Jones là Nghiêm Hạo Tường, muốn Thời Đại Phong Tuấn đổ e là phải đợi đến khi TNT giải thể mới có cơ hội. Nhớ năm nào Tuấn Gió mới chỉ là một công ty mới thành lập rồi lại được hưởng chút quả ngọt của thế hệ đầu tiên một thời gian êm đềm trôi qua nhưng đến thế hệ thứ hai sóng gió chính thức mới bắt đầu. Năm ấy nhị đại của Thời Đại Phong Tuấn là một chuỗi các câu chuyện vừa dài vừa chứa biết bao nhiêu cảm xúc, vui buồn tiếc nuối đến cả một chút căm hận cũng sẽ được thêm vào, lầu 18 chính là nơi chứng kiến những cảnh ly biệt chẳng rõ nguyên nhân, bọn họ người đến người đi từ hai mươi tư người giảm dần còn lại đúng vỏn vẹn vài người vẫn còn kiên trì theo đuổi ước mơ, cao tầng xảy ra xung đột rồi mang thực tập sinh rời đi có cuộc chia ly đầu tiên cũng sẽ có nhưng cuộc chia ly tiếp theo bọn họ dần dần phải chia xa không biết khi nào có thể gặp lại. Đinh Trình Hâm là thực tập sinh đầu tiên của gen2, sau hàng loạt các sự cố như gián đoạn debut, hay debut không thành công thì sau bảy năm Đinh Trình Hâm chính thức xuất đạo là Thời Đại Thiêu Niên Đoàn - Đinh Trình Hâm.
Năm đó hắn từ đệ đệ sau một đêm liền trở thành ca ca, bắt buộc phải trưởng thành mới có thể bảo vệ được các đệ đệ của mình, hắn đã từng dốc hết sức mình để phá vỡ những quy tắc tưởng chừng như vô lý đến khó mà chấp nhận được kia nhưng không thể, Đinh Trình Hâm làm không được, khi ấy hắn có Nghiêm Hạo Tường và Trương Chân Nguyên ở bên cạnh cùng hắn rơi lệ nhưng khi đệ đệ bị mang đi lại không có ai thường hay ở bên cạnh hắn mềm mềm gọi hắn 'A Trình ca' cũng không còn đứa trẻ ngoan ngoan luôn dịu dàng an ủi hắn nữa. Sau đó Mã Gia Kỳ, Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn trước sau lên lầu 18 tuyên quan là thực tập sinh, Nghiêm Hạo Tường sau ba năm cũng đã quay trở lại, chỉ là khi ấy bên cạnh Đinh Trình Hâm đã nhiều thêm hai đệ đệ là Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên, gặp lại Nghiêm Hạo Tường đáy lòng hắn như nổi giông bão người mà hắn nghĩ rằng sau này khó có thể gặp lại nhất hiện đang đứng trước mặt hắn một lần nữa khẽ giới thiệu bản thân tên Nghiêm Hạo Tường. Mặt khác khi Hạ Tuấn Lâm gặp Nghiêm Hạo Tường cậu lại nửa như rất quen biết nửa như chưa từng gặp qua mà đỗi đãi với Nghiêm Hạo Tường, cậu đợi ba năm cuối cùng cũng đợi được rồi, người bạn của cậu, gấu nhỏ của cậu đã quay trở về rồi. Tiếp đến vào một ngày đẹp trời Trương Chân Nguyên quay lại tham gia cuộc chiến tranh vé debut của công ty trong nháy mắt tâm trạng của những người bạn nhỏ lập tức trùng xuống, đáy lòng Đinh Trình Hâm nảy ra sợ hãi liệu hắn có thể bảo toàn tất cả không để ai phải rời đi không? Khi cuộc chiến gần như nằm trong kế hoạch để mở ra thì bọn họ lúc đó mới biết thêm một tin công ty đang cược thêm một ván nữa để có thể ra mặt một nữ đoàn cùng thời điểm với nam đoàn. Sau đó công ty có kế hoạch về một concert mang tên trùng phùng, nghe đến cái tên này hầu như những thiếu niên ấy đều đang hy vọng về một ngày tất cả đều có thể tụ lại về đây cùng nói một câu trùng phùng, cùng nhau đứng trên sân khấu cùng nhau cất tiếng hát. Nhưng concert ấy nói đủ không đủ mà thiếu cũng không thiếu gặp lại nhau là tốt rồi, lại nói đến nhóm nữ nếu chiêu mộ thực tập sinh vậy là chị Phỉ sẽ quay về đúng không? Hơn hai năm trước vào sáng thu se se lạnh có một cô gái khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi tiến vào thang máy bấm số tầng 18, khi cửa thang máy mở ra trước mắt cô là Lưu Diệu Văn mười hai tuổi người một mét sáu đang cùng Tống Á Hiên mười ba tuổi cao hơn một mét sáu tý tẹo đang tranh nhau hộp sữa chua rất là kịch liệt, hai bạn nhỏ thấy cửa thang máy mở ra liền giật mình cung phản xạ nhanh đến nỗi chớp mắt đã tách nhau ra thẳng lưng đứng nhìn vào thang máy, đập vào mắt hai đứa nhỏ là một đôi giầy trắng tinh nhìn lên chút nữa là tà váy nhẹ nhàng đung đưa thêm chút nữa là thấy một thần tiên tỷ tỷ đang mỉm cười với bọn họ. Cô gái nói xin chào với bọn nhỏ, thanh âm thanh thoát mà trong trẻo, Tống Á Hiên chợt cảm thấy có chút quen quen, cậu nhóc từng nghe được giọng nói này ở đâu rồi ấy nhỉ? A, là trên TV! Tháng trước trên TV có cuộc thi hoa hậu đế quốc đúng không? Vương Phỉ lên trao vương miện đúng không? Cậu nhóc thanh âm có chút phóng đại nói:
- Mọi người ơi, hoa hậu đến công ty chúng ta này, Vương Phỉ đến lầu 18 chơi với chúng ta nè!
Cậu nhóc chạy vào trong phòng tập hướng tất cả mọi người mà hét lên như vậy, những thiếu niên còn đang nhoi nhoi quậy phá nghe thấy có khách đến lầu liền lập tức dừng lại, không gian có chút vi diệu, đùng một cái sấp nhỏ lẹ tay lẹ chân thu dọn đống hỗn loạn trong phòng tập, trời ơi hoa hậu đến, người ta mà thấy một đống toàn gấu bông và giày lung tung mỗi chỗ một chút như vầy không phải liền mất hết mặt mũi sao. Khi mà Vương Phỉ được Líu em dẫn đường tiến đến gần cửa phòng tập đã nghe thấy những câu đại loại như là: "ối giời ơi, lầu 18 có khách dọn sạch vào anh em ơi" hay là "Tống Á Hiên, chú vừa nói là ai đến cơ?" đáp lại là tiếng lanh lảnh của trẻ con "Em nói là Vương Phỉ, đương kim hoa hậu năm ngoái của đế quốc á, Vương Phỉ là Vương Phỉ đó" hay "Lẹ lên coi, Hạ Tuấn Lâm mau đi giày vào cho anh" và ti tỉ những cuộc đối thoại hề hước khác nhưng cười nhất vẫn là phát ngôn đi vào lòng người của Lý Thiên Trạch "Chị ấy đến chơi thôi mà, đâu cần phải gấp như tránh đại dịch như thế này đâu"
Ủa rồi hoa hậu đến thăm lầu, không dọn sạch sẽ để người ta thấy người ta đánh giá cho à em? Riết bừa quá lười dọn chớ phỏng? Đinh Trình Hâm có chút nhìn không được giơ tay đánh bộp một cái vào vai Ngao Tử Dật nói:
- Mỏ cờ rút chú hơi bị hỗn rồi đó nha!
Ủa, mắc gì oánh tui? Tam gia buồn nhưng tam gia không nói ý. Mắc gì cờ rút tui mỏ hỗn lại đi oánh tui. Nói chung Ngao này là Ngao đời buồn! Vương Phỉ đứng ở bên cửa nhìn những bạn nhỏ chạy qua lại như một cơn gió liền có chút cảm thán, tuổi mười lăm của cô là dùng để nhìn mặt đoán xem người khác đang toan tính điều gì, phải làm như thế nào để tính lại người ta chứ không thể vô tư như thế này được, cô khẽ nâng khóe môi trào phúng, đây là do cô tự chọn âu cũng là nghiệp cả mà thôi. Năm cô mười ba tuổi cô chiến thắng cuộc thi tài năng dành cho thiếu niên, năm cô mười bốn tuổi được đào tạo bài bản để tham gia cuộc thi sắc đẹp được tổ chức trong nước và khi ấy cô đã bắt đầu được trau dồi thêm chút kỹ năng nhìn mặt xem tâm trạng gần ba năm cô tồn tại đều dựa vào nhìn sắc mặt của người khác nhưng để mà nói thẳng ra thì Vương Phỉ tính cách có chút độc, nếu người kia làm khổ cô một cô bắt họ phải nhận lại gấp mười, cuối cùng vào tháng tư năm ngoái cô đăng quang hoa hậu quốc gia năm nay vừa mới hết nhiệm kỳ được gần hai tháng và năm sau cô bắt đầu tập chung luyện tập để tiến ra đấu trường quốc tế, khoác lên mình chiếc chiến bào cùng những cô gái đến từ các đế quốc khác trên địa cầu cạnh tranh giành lấy ngôi vị cao nhất. Đáy mắt Phương Phỉ thoáng qua tia nhàm chán, cô hơi nghiêng đầu nhìn vào trong thấy chiến trường gần như xong rồi bấy giờ cô mới nở một nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn sải từng bước tiến vào trong. Vương Phỉ cao một mét bảy mươi lăm chân dài eo nhỏ tỉ lệ cơ thể gần như đạt chuẩn mỗi bước đi đều mang phong thái sang chảnh kiêu sa nhưng cũng rất tiêu sái. Nhân viên vội vàng chạy vào giới thiệu qua qua rồi để bọn họ tự làm quen với nhau bởi quen rồi thì sau này mới có thể chiếu cố được cho nhau. Mắt thấy sấp nhỏ còn lúng túng Vương Phỉ cười tươi hơn một chút, thanh âm mang theo nét cười, hỏi:
- Sao vậy? Tôi khác trên TV lắm hả?
Đám nhỏ giật mình, lập tức lắc đầu như trống bỏi không đồng đều đáp lại:
- Không phải, chị Phỉ đẹp lắm.
- Chị Phỉ ngoài đời đẹp hơn...
Cậu nhóc Lưu Diệu Văn thuộc típ người yêu ghét lộ hết ra mặt, ai nhìn vào cũng đoán được tâm tư của Líu em, thêm một cái nữa Lưu Diệu Văn vốn ăn ngay nói thật không do dự nói to:
- Chị Phỉ đẹp lắm ạ, trên TV hay bây giờ đều đẹp. Chị Phỉ cũng rất cao nữa!
Vương Phỉ nhìn Lưu Diệu Văn trong mắt phủ một tầng ôn nhu, cô đáp lại cậu:
- Vậy sao, vậy em thấy tôi đẹp ở điểm nào?
Sấp nhỏ nhìn Lưu Diệu Văn rồi lại nhìn Vương Phỉ xong lại quay qua nhìn nhau, Vương Phỉ chỗ nào cũng đẹp, mắt đẹp, môi đẹp, tay đẹp, cười lên cũng đẹp nữa. Nội tâm sấp nhỏ gào thét: Chị Phỉ đâu đâu cũng đẹp, chị Phỉ là đẹp nhất!
Vương Phỉ so với Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ lớn hơn ba tuổi, vậy chính là đại lão của tất cả thực tập sinh ở đây rồi, chẳng mấy chốc cô đang ở bước hòa nhập đùng một phát đã hòa tan vào văn hóa công ty, đến lầu 18 bạn sẽ thấy một đám thiếu niên quây vào một chiếc bàn để xem một thiếu niên và... một thiếu nữ vật tay với nhau. Quản lý của Vương Phỉ đứng bên cạnh âm thầm đỡ trán, hoa hậu đây sao người vài phút trước còn đang thùy mị nết na đây sao? Ai đó làm ơn trả lại Vương Phỉ thùy mị nết na cho tui đi! Ai đời vừa hết nhiệm kỳ đã cùng một đám nam sinh tan vào một chỗ dẫu biết Vương Phỉ vừa phân hóa thành alpha nhưng mà... Àizzz thôi kệ đi!
Con au chỉ biết chút chút về lầu 18, trước sẽ giống mốc thời gian ở hiện thực về sau cốt chuyện sẽ đi theo hướng của con au, mọi người hãy cân nhắc trước khi nhảy hố, mình cũng sẽ không nêu rõ tên quốc gia thay vào đó mình sẽ gọi là đế quốc hoặc nước ABCXYZ gì gì đó và mình sẽ cố gắng tránh những vấn đề nhạy cảm. Đối với mình mà nói thì ABO cũng khá là ảo ma lazada shopee taobao các thứ.... và câu chuyện này của con au cũng ảo không kém hơn nữa không chỉ ABO không thôi đâu mình muốn nó là EABO nhưng mình nghĩ lại rồi để ABO cho dễ viết. Chưa kể mình là con au tánh kỳ, mình khá giống với Phỉ Ngã Tư Tồn vì đời bình yên quá nên thả sóng gió vô truyện mình tự sáng tác chơi cho vui. Thanhthatxinloivisumatdaynay!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT