Mùng một đầu năm mới, sau khi thức dậy, Thịnh Vọng Thư đi chúc Tết họ hàng. 
Năm trước cô đã dành thời gian tới chùa Liên Chiếu ở Nam Thành một chuyến, tới đó dâng hương rồi ở lại với Chung Tịnh cả buổi chiều. 
Hôm nay, cô chỉ gọi điện cho Chung Tịnh.
Sau khi Chung Tịnh quy y cửa Phật đã hoàn toàn không còn ham m.uốn hưởng thụ về vật chất, bà ấy không thiếu gì cả, Thịnh Vọng Thư không có gì để tặng bà ấy, chỉ có thể nhắc bà ấy chú ý sức khỏe, chúc bà ấy có thể xoá bỏ được nghiệp chướng[1] của bản thân, sớm ngày giác ngộ. 
[1] Chỉ tội ác ngăn trở việc tu hành, theo cách gọi của đạo Phật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi gọi điện chúc Tết họ hàng xong cũng đã gần tới giữa trưa.
Thịnh Vọng Thư miệng khô lưỡi rát, uống một ly nước trái cây, nghỉ ngơi một lúc rồi nhấn gọi cho Lăng Du. 
Chuông điện thoại vang lên một nửa mới có người nhấc máy, sau một lúc im lặng, một giọng nữ trong trẻo dịu dàng từ bên kia phát ra: “Hello?”
Thịnh Vọng Thư hơi giật mình, giọng nữ bên kia đã tự động đổi sang tiếng Trung: “Xin chào?” 
Thịnh Vọng Thư: “Chào cô, tôi tìm Lăng Du.”
“Anh ấy đang ép nước trái cây, cô đợi một lát.” 
Nghe giọng đối phương chắc cũng trạc tuổi Thịnh Vọng Thư, cô ta chỉ nói với Thịnh Vọng Thư một câu như vậy đã bỏ điện thoại ra xa một chút, nói sang bên cạnh: “Này, anh làm xong chưa? Anh có điện thoại này.” 
Không biết bên kia nói gì, người phụ nữ nói một câu “ok”, lại để điện thoại lên tai, nói với Thịnh Vọng Thư: “Anh ấy nói lát nữa sẽ gọi lại cho cô.”
“Được, cảm ơn.” 
Thịnh Vọng Thư đang định cúp máy thì người phụ nữ bỗng nhiên mở miệng: “Cô là bạn gái mới của Macklin à?” 
Người phụ nữ nói tiếng phổ thông hơi chậm, phát âm cũng không chuẩn lắm. 
Thịnh Vọng Thư chớp chớp mắt, nói: “Đúng vậy.” 
Người phụ nữ kéo dài giọng “ồ” một tiếng, đang định nói gì đó thì đột nhiên có người cướp lấy điện thoại.
Ngay sau đó, giọng của Lăng Du vang lên: “Trăng nhỏ.” 
Thịnh Vọng Thư cười một tiếng: “Anh đang bận à?” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ, anh đang có việc, lát nữa tối về gọi lại cho em nhé.” Lăng Du giải thích. 
“Vâng, thế em cúp trước nhé, bai bai.” Thịnh Vọng Thư cúp điện thoại. 
Hai mươi phút sau Lăng Du gọi lại cho cô, Thịnh Vọng Thư về phòng nghe máy. 
“Anh làm xong rồi à?” Cô hỏi.
“Bạn bè tới nhà tụ họp nên hơi loạn chút.” Lăng Du cười cười.
Thịnh Vọng Thư túm lấy một cái gối đặt dưới cằm: “Nhà em cũng thế.” 
Lăng Du hỏi: “Năm mới chắc có nhiều khách tới chơi lắm nhỉ?” 
“Đúng vậy.” Thịnh Vọng Thư thở dài: “Không chỉ là khách không đâu, chỉ một con quỷ nhỏ Chiêu Chiêu thôi đã ồn ào bằng mười người rồi.” 
Giọng Lăng Du hơi cao lên: “Chiêu Chiêu?” 
“Là con chung của cha em và vợ hiện tại của ông ấy.” Thịnh Vọng Thư giải thích một câu.
Lăng Du sững sờ: “Đây là lần đầu tiên thấy em nhắc tới đấy.” 
Lúc trước Lăng Du chỉ biết một chút là cha mẹ của Thịnh Vọng Thư đã ly hôn, nhưng những chuyện khác thì không rõ ràng lắm, lúc hai người ở bên nhau, Thịnh Vọng Thư ít nói đến chuyện gia đình, cho tới bây giờ anh ấy cũng không hỏi tới. 
Anh ấy không phải người có hứng thú với chuyện gia đình của người khác. 
“Vậy sao? Em quên mất. Nhưng mà cũng không có gì đáng nói cả, có lẽ anh cũng không có hứng thú muốn nghe.” Thịnh Vọng Thư cười một tiếng, hai người nói sang chuyện khác. 
Lăng Du nói, ngày mai anh ấy sẽ đi leo núi và cắm trại dã ngoại với những người bạn này, sẽ đi tầm 3 đến 4 ngày. 

Thịnh Vọng Thư nghe vậy thì nhắc Lăng Du chú ý an toàn. 
“Yên tâm đi.” Lăng Du nói: “Bọn anh thường xuyên đi nên có nhiều kinh nghiệm lắm.” 
Thịnh Vọng Thư nhớ tới buổi tối hôm Lăng Du đưa cô đi cắm trại trên núi Gia Quận, cười nói: “Nhìn ra được.” 
Nói chuyện thêm vài câu nữa thì có người gọi Lăng Du.
“Anh đi đi.” Thịnh Vọng Thư đang định cúp điện thoại.
Lăng Du trả lời ‘được’ một tiếng nhưng lại không tắt máy, sau khi do dự hai giây thì gọi: “Trăng nhỏ.” 
“Anh suy nghĩ mãi, vẫn nên nói với em một tiếng.” Lăng Du nói: “Người trước đó nghe điện thoại là bạn của anh, cũng là mối tình đầu của anh.” 
Thịnh Vọng Thư chậm rãi “à” một tiếng. 
“Khi còn học đại học bọn anh đã hẹn hò một thời gian, sau đó đã chia tay vì tính cách không hợp, sau khi chia tay thì bọn anh lại quay lại làm bạn bè.” 
Thịnh Vọng Thư bất ngờ cười lên: “Thế à.” 
“Giữa anh và cô ấy có rất nhiều bạn bè chung nên sau khi chia tay không thể cắt đứt hoàn toàn, sau đó phát hiện làm bạn bè lại thoải mái hơn.” 
“Lúc nãy anh đang bận, điện thoại để ở một bên, không ngờ rằng cô ấy sẽ nghe điện thoại của anh.” Lăng Du hắng giọng: “Em…” 
Dường như Thịnh Vọng Thư đoán được ẩn ý trong lời nói của anh, cô mở miệng trước: “Không sao đâu, em không để ý.” 
Sau khi im lặng một lúc, Lăng Du hỏi: “Em không để ý thật sao?” 
“Thật sự không sao mà, chỉ là một cô bạn gái cũ mà thôi.” Thịnh Vọng Thư thoải mái cười một tiếng: “Em không phải là một người bạn gái không nói lý lẽ đâu.” 
Đầu bên kia điện thoại, giọng Lăng Du thả lỏng ra: “Anh biết.”

Buổi sáng có mấy vị khách đến nhà chúc tết.
Đến buổi chiều, Hứa Niệm Tịch nhắn tin hẹn Thịnh Vọng Thư tới suối nước nóng làng du lịch của Tống Nguyên chơi, Thịnh Vọng Thư không hề do dự lập tức đồng ý.
Hứa Niệm Tịch lái xe tới đón cô, trên ghế phụ lái còn có bạn trai nhỏ của cô ấy ngồi đó, Thịnh Vọng Thư tự giác đi tới mở cửa ghế sau, không ngờ cậu bạn trai nhỏ kia lại mở cửa xuống xe trước cô.
“Chị Tiểu Thư, chị ngồi đằng trước đi, để em ngồi ghế sau cho.” 
Thịnh Vọng Thư: “... Không ổn lắm đâu.” 
Hứa Niệm Tịch: “Có gì không ổn chứ, mau lên đây.” 
Sau đó lại quay người lại tặng cho bạn trai nhỏ của cô ấy một nụ hôn gió: “Ngoan lắm.” 
Thịnh Vọng Thư âm thầm nổi da gà, cúi đầu ngồi vào ghế phụ.
Bạn trai nhỏ của Hứa Niệm Tịch tên là Sầm Hoà An, đang là sinh viên năm 4, học ngành quản lý. 
Cậu ta có vẻ ngoài tỏa nắng, tính cách vui vẻ lại biết nói chuyện, trên đường đi dẫn dắt câu chuyện khiến Hứa Niệm Tịch bật cười mấy lần. 
Khi họ tới suối nước nóng, Thịnh Vọng Thư nhân lúc Sầm Hoà An đi nghe điện thoại khẽ hỏi Hứa Niệm Tịch: “Cảm giác yêu đương với em trai nhỏ tuổi thế nào?”
“Cậu thấy sao?” Hứa Niệm Tịch nhìn cô bằng ánh mắt quyến rũ không nghiêm túc: “Ngoan ngoãn lại tràn đầy năng lượng, ban ngày thì chào chị, ban đêm thì chị gái tốt của em, hôm nào cậu tìm một người thử xem là biết ngay thôi.” 
Thịnh Vọng Thư nghe không nổi nữa: “Cậu nói linh tinh cái gì vậy? Tớ là người đã có bạn trai rồi đấy.” 
“Tớ đùa thôi mà.” Hứa Niệm Tịch liếc mắt nhìn cô, ngạc nhiên chậc lưỡi: “Không ngờ cậu yêu đương vào trông như thế này đấy, không khác gì 24 tấm gương hiếu thảo[1] cả.” 
[1] 24 tấm gương hiếu thảo (Nhị thập tứ hiếu, chữ Hán: 二十四孝): Đây là hai mươi bốn câu chuyện về các nhân vật lịch sử được Nho học xem là tấm gương đức độ về cách đối đãi với cha mẹ, đấng sinh thành và đấng nuôi dưỡng do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Lấy Hiếu làm gốc để đạt chữ Nhân, có được chữ Nhân ắt đạt được chữ Phúc – là hạnh phúc, phúc đức ở đời. 
Thịnh Vọng Thư không cho là đúng: “Vậy ban đầu cậu nghĩ tớ là người như thế nào?” 
“Cần có người chiều chuộng, cần có người dỗ dành, có gì mà không đúng ý cậu thì cậu liền giận dỗi trở mặt ngay, cậu…” Cô ấy định nói không phải trước đây cậu giỏi nhất những chuyện như thế này sao, lại bỗng dưng ý thức được trước đây Thịnh Vọng Thư chỉ như vậy trước mặt một mình Ngôn Lạc mà thôi.
Vì thế cô ấy nói vòng vo, có chút đăm chiêu cười: “Hôm nào tớ phải đi phỏng vẫn Lăng Du một chút, xem xem anh ấy đã dùng cách gì biến cô chủ lớn nhà họ Thịnh của chúng ta trở nên ngoan ngoãn như vậy.” 
Thịnh Vọng Thư chỉ coi như là bạn thân của mình đang nói nhảm, hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi. 
Sau khi Sầm Hoà An nghe điện thoại xong liền quay lại, chơi game cùng Hứa Niệm Tịch và Thịnh Vọng Thư.

Cậu ta đúng là một dã vương[2] thực thụ, dẫn theo hai người bọn họ mà vẫn có thể dễ dàng hạ gục kẻ địch, Thịnh Vọng Thư có một trải nghiệm chơi game tốt, cảm xúc cũng bất giác vui lên rất nhiều.
[2] Dã vương: người chơi vị trí “đi rừng” cực đỉnh trong tựa game Vương Giả Vinh Diệu.
Có một ván, cô phát huy xuất sắc hơn bình thường, lấy được cú Pentakill đầu tiên trong đời, mặc dù chỉ là đánh với máy nhưng cô vẫn vui đến mức nhảy cẫng lên, đập tay ăn mừng với hai người còn lại.
Sầm Hoà An đập nhẹ vào lòng bàn tay cô, cười cười giơ ngón tay cái lên: “Chị đỉnh quá.” 
Thịnh Vọng Thư sửng sốt một lúc, nửa đùa nửa thật nói với Hứa Niệm Tịch: “Hình như tớ cảm nhận được cảm giác vui vẻ mà cậu nói rồi.” 
Hứa Niệm Tịch không chút kiêng nể: “Đi làm hải vương[3] với tớ cậu sẽ càng vui hơn nữa.” 
[3] Chỉ những người lăng nhăng, bắt cá nhiều tay.
Trong nhóm chat lúc này có thông báo tin nhắn mới, Tống Nguyên hỏi tối nay mọi người có dự định gì không, mời mọi người đến làng du lịch tụ tập.
Hứa Niệm Tịch trả lời: [Chúng tôi đã tới làng du lịch rồi.]
Thịnh Vọng Thư đã tắt thông báo của nhóm chat, lúc này vẫn còn đang tận hưởng chiến tích Pentakill của mình. 
Hứa Niệm Tịch quay lại nói với cô: “Lát nữa Tống Nguyên sẽ tới đây.”
Cô không để ý lắm “ừm” một tiếng.
Sau khi uống trà chiều và ngâm suối nước nóng, Thịnh Vọng Thư đi thay quần áo, đến khi thay xong thì Tống Nguyên cũng tới. 
Hầu như những người trong nhóm chat đang có mặt ở thành phố A đã tới đông đủ cả, sau khi Tống Nguyên đi vào phòng bếp để kiểm tra tiến độ của bữa tối, Thịnh Vọng Thư ôm gối đi vào phòng chiếu phim xem phim.
Phim chiếu được một nửa thì cửa bị đẩy ra, Cố Từ Niên và Nghê Bố Điềm nắm tay nhau bước vào. 
“Anh Từ Niên, chị Điềm Điềm, năm mới vui vẻ!” Thịnh Vọng Thư tắt phim đi rồi đứng dậy đi tới.
Nghê Bố Điềm nói bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, tới tìm cô để cùng tới sảnh bữa tiệc.
Bàn ăn dài bày đầy các món ăn Trung Tây hỗn hợp, trông chẳng khác gì Mãn Hán Toàn Tịch (*), hai đầu bàn đều bày đầy rượu.
(*) Mãn Hán Toàn Tịch: Yến tiệc kéo dài 3 ngày với hơn 300 món ăn. 
Để lại chỗ trống cho ba người bọn họ, Thịnh Vọng Thư ngồi xuống bên trái Hứa Niệm Tịch, nhìn thấy phía đối diện còn một ghế trống.
Trong lòng cô dường như có đoán trước được, quay đầu nhìn về phía cửa sảnh lớn, đúng lúc Ngôn Lạc ôm một bó hóa lớn đi vào.
“Chà chà, đây là muốn làm gì vậy?" Có người ồn ào.
“Anh tôi mua hoa cho chị dâu, tham gia hoạt động giảm giá, bắt tôi phải mua cùng cho bằng được.” Ngôn Lạc nghiêm túc giải thích, đưa bó hoa cho người phục vụ để bày nó ra. 
“Hôm nay đầu xuân năm mới, phát tài phát lộc, ai cũng có phần.” 
Mấy người ngồi gần bên ngoài đã đi chọn hoa cho bản thân rồi, nhân lúc lộn xộn Tống Nguyên nghiêng người tới bên cạnh Thịnh Vọng Thư: “Xin lỗi Trăng nhỏ, là anh gọi anh Lạc tới đây.” 
Thịnh Vọng Thư dùng tay vuốt phẳng khăn ăn, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Tống Nguyên hơi chột dạ, ngửa đầu uống ngụm rượu xong mới nói: “Anh đã nhịn hơn nửa năm rồi, thật sự không nhịn nổi nữa, nếu hai người bọn em thật sự có hiểu lầm hay mâu thuẫn gì không bằng hôm nay nói thẳng với nhau đi, để bọn anh cũng đỡ phải lo lắng khó chịu theo.” 
Có lẽ cảm xúc bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, anh ta nói một hồi mà cảm thấy bản thân khó chịu như thật: “Mấy người chúng ta đều lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bao nhiêu năm như thế rồi, có tháng nào mà không gặp nhau đi chơi mấy ngày, có năm nào ăn Tết mà không tụ tập đánh bài nhậu nhẹt, bởi vì hai người mâu thuẫn với nhau, anh Lạc sợ em nhìn thấy anh ấy sẽ khó chịu, đã nửa năm rồi chúng ta chưa tụ tập lần nào, chúng ta cũng không thể không qua lại với anh ấy cả đời được.” 
“Anh nói gì vậy?” Thịnh Vọng Thư đặt khăn ăn xuống, bình tĩnh nhìn anh ta: “Em và Ngôn Lạc không có mâu thuẫn gì cả, cũng không phải là cả đời không qua lại với nhau nữa, bọn em đã bàn đến việc hợp tác lần thứ ba trong sáu tháng cuối năm rồi.” 
Cô mím môi, mặt không chút cảm xúc nói: “Muốn tụ tập thì tụ tập thôi, em là người không nói lý như thế à?” 
Tống Nguyên bị thái độ thản nhiên như không này của cô làm cho trở tay không kịp, như là đấm một cái vào bịch bông: “Thì… không phải anh sợ trong lòng em không thoải mái hay sao.” 
Từ nhỏ tới lớn, vì Thịnh Vọng Thư nhỏ tuổi hơn bọn họ, lại có Ngôn Lạc bao bọc như bà cô nhỏ, trong vô thức mọi người luôn nghĩ đến cảm giác của Thịnh Vọng Thư.
“Không có gì không thoải mái cả.” Thịnh Vọng Thư cười cười: “Cùng lắm thì coi như một lần giao tiếp trong kinh doanh thôi.”
“...” Không quay lại như trước được rồi.
Trong lòng Tống Nguyên suy sụp.

Nhưng anh ta cũng không nói gì nữa, chỉ cần có thể bình tĩnh cùng xuất hiện trên bàn ăn là tốt rồi, còn tốt hơn là cả đời không qua lại với nhau.
Bó hoa siêu lớn bị chia ba xẻ bảy, Ngôn Lạc do dự cầm cầm một bó đi tới, đưa cho Tống Nguyên, Cố Từ Niên và Sầm Hoà An mỗi người một cành lá xanh, đưa mấy đóa hoa được ôm trong cùng cho Nghê Bố Điềm, Hứa Niệm Tịch và Thịnh Vọng Thư. 
Trên bàn thắp nến, đóa hoa lướt qua chân nến mang theo một làn gió nhẹ, bóng mờ lay động, Thịnh Vọng Thư cụp mắt xuống, bên cạnh chiếc khăn ăn của cô có bốn bông hoa, lần lượt là hoa hồng phấn, hoa hướng dương, hoa bách hợp và hoa cát tường. 
Cô đưa tay ra gạt mấy bông hoa sang một bên, ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt của Ngôn Lạc, nói: “Cảm ơn.” 
Anh nhỏ giọng nói: “Năm mới vui vẻ.”
Sau đó hai người không giao lưu gì nữa.
Cả một buổi tối Ngôn Lạc đều bị người khác mời rượu.
Còn chưa ăn được hai miếng đồ ăn, đám người ngồi trên bàn ăn đã ồn nào mời rượu, Ngôn Lạc uống hết một chai rượu trắng, đang muốn nghỉ ngơi một lát thì Tống Nguyên lại đổi thành rượu vang đỏ mời anh.
Vừa tống cổ được Tống Nguyên đi thì Cố Từ Niên lại xoay người cụng ly với anh.
“Năm mới vui vẻ.”
“Công việc thuận lợi.” 
“Chúc ông nội Ngôn sức khoẻ dồi dào, sống lâu trăm tuổi.” 
“Chúc tôi và Điềm Điềm đầu bạc răng long.”
“Chúc chúng ta không quên được mối tình đầu…”
“Dừng!” Ngôn Lạc giật giật cổ áo, dùng ngón tay thon dài che miệng cốc, giật giật môi: “Cậu có thể lấy lý do nào khác không? Muốn tôi say chết à?” 
“Nhìn ra rồi hả?” Cố Từ Niên cười cười, nhưng không có ý đặt ly rượu trong tay xuống.
“Vậy ly này tôi không lý do lý trấu nữa, nói thẳng luôn, ly này tôi trút giận thay cho Trăng nhỏ. Người uống nhiều rượu nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, nhưng vết thương trong lòng thì làm thế nào cũng để lại sẹo, cậu uống ly này không sai chứ?” 
Lúc này đã rượu quá ba tuần[4], người trên bàn đã sớm ai làm theo ý người nấy từ lâu, cực kỳ lộn xộn.
[4] Ý chỉ bữa tiệc đã đến hồi kết thúc.
Cố Từ Niên đè giọng xuống thật nhỏ, chỉ có Ngôn Lạc và Thịnh Vọng Thư ở đối diện có thể nghe thấy những lời này. 
Thịnh Vọng Thư cúi đầu nhàn rỗi nghịch điện thoại di động, nghe vậy lông mi đột nhiên run lên, nhưng cũng không ngẩng đầu.
Ngôn Lạc cụp mắt, trên mí mắt hơi mỏng đã ửng hồng, ánh nến lập loè phản chiếu góc nghiêng hốc hác của anh, trông có vẻ hơi phiền muộn, không có tinh thần. 
Anh liếm môi, nở một nụ cười khổ, ngón tay lặng lẽ rời khỏi miệng ly, vươn tay lấy bình rượu bên cạnh, ý bảo Cố Từ Niên rót rượu vang vào trong. 
“Thái độ nhận sai còn tạm được, chưa đến nỗi hết thuốc chữa.” Cố Từ Niên không khách khí với anh, trực tiếp rót đầy rượu vào trong bình. 
Thịnh Vọng Thư tắt điện thoại đi rồi lại mở lên, tiếp tục cúi đầu lướt xem mấy video ngắn nhàm chán. 
Ngôn Lạc không nói một lời bưng bình rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Mùi cồn thoang thoảng khắp bàn. 
Yết hầu anh trượt lên xuống, hơi rũ mắt, trên khuôn mặt trầm tĩnh kia có một loại cảm giác sung sướng khi tự huỷ. 
Cố Từ Niên vỗ cánh tay anh rồi cất bình rượu đi. 
Ngôn Lạc lại nắm lấy cổ tay anh ấy, lại giơ bình rượu sang một lần nữa. 
Cố Từ Niên nhướng mi: “Thế là được rồi, cậu điên rồi à?” 
Lúc này Thịnh Vọng Thư tắt điện thoại, đứng lên gọi Sầm Hoà An ở cách đó không xa: “Sầm Hoà An, lại đây chơi game với chị.”
Cô nhấc chân rời khỏi đây, không nghe thấy Ngôn Lạc trả lời Cố Từ Niên: “Không điên.”
“Anh nói đúng, dù tôi có uống hết chỗ rượu trên bàn này, dù có uống đến chết, cũng không thể bù đắp được sự uất ức trong lòng em ấy.” 
Cũng không thể xoá bỏ sự tiếc nuối trong lòng anh.

Ba người Thịnh Vọng Thư, Sầm Hoà An và Hứa Niệm Tịch ngồi trên tấm thảm trước lò sưởi chơi game.
Đánh liền tù tì ba trận, Thịnh Vọng Thư chơi nghiêm túc một cách khác thường, lấy được 2 lần MVP.
Cô biết, do Sầm Hoà An và Hứa Niệm Tịch muốn dỗ dành cô, nhường cô, nên cô mới giết được nhiều mạng.
Đánh xong ván thứ ba, cô đang định chơi tiếp ván thứ tư thì Hứa Niệm Tịch ngẩng đầu: “Tớ hơi mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi chút đi.” 
“Vậy tớ chơi một mình vậy.” Thịnh Vọng Thư vẫn muốn chơi thêm một ván.
Hứa Niệm Tịch đến gần cướp lấy điện thoại di động của cô: “Đi lấy chút đồ uống với tớ đi.”
Thịnh Vọng Thư đành phải đứng dậy.

Hai người quay lại sảnh tiệc, Ngôn Lạc và Cố Từ Niên đã không còn trên bàn ăn, ánh mắt Thịnh Vọng Thư quét qua, bình rượu vang đỏ kia đã thấy đáy.
Cô cụp mắt nhìn đi chỗ khác, Hứa Niệm Tịch đặt cốc nước nóng vào tay cô, “Anh Từ Niên hình như uống nhiều rồi, bây giờ đang ở hoa viên đằng sau.”
Thịnh Vọng Thư: “Nôn rồi à?”
Hứa Niệm Tịch không nói gì mà chỉ nhún vai.
Thịnh Vọng Thư trầm mặc một lát, nói: “Tớ đi xem thế nào.”
Hứa Niệm Tịch không đi cùng, một mình Thịnh Vọng Thư ra khỏi sảnh tiệc, đi tới sau vườn hoa.
Xích đu trong vườn hoa còn đang lắc lư, những chiếc đèn nhiều màu sắc được bật lên, sương mù đêm đông phủ lên cây cỏ trong vườn, trong bóng tối có một loại vẻ đẹp u ám.
Thịnh Vọng Thư nghe thấy tiếng động bên hồ bơi, bước chân dừng lại, ngẩng đầu khẽ nhìn lên trời.
Trời không trăng, tối om trong trẻo nhưng lạnh lùng, xơ xác tiêu điều.
Cô mím môi, cuối cùng bước về phía bể bơi.
Ngôn Lạc cúi người bám lấy vòi nước, vừa mới nôn một lần. 
Anh hầu như chưa có gì vào bụng cả, nôn ra toàn là rượu, trong không khí nồng nặc mùi rượu.
Anh mở vòi nước đến mức lớn nhất để xả hết rượu và mùi đi, sau đó lại vốc mấy vốc nước lạnh buốt lên rửa mặt.
Những giọt nước gần như ngưng tụ thành băng trên mặt anh, từ từ rơi xuống theo đường nét khuôn mặt, thở ra toàn là khí lạnh.
Ngôn Lạc lấy mu bàn tay xoa mặt, một cốc nước nóng đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.
Anh nhìn những ngón tay xinh đẹp sạch sẽ trên thành cốc, những chiếc móng đỏ tươi đầy đặn mà ánh mắt của anh không thể không chú ý tới trong bữa tối, lòng bỗng chua xót.
Chậm rãi ngồi thẳng dậy, quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Thịnh Vọng Thư.
Cô đút một tay vào túi, một tay cầm ly nước, hơi nóng trong cốc bốc lên nhưng khi cô mở miệng lại đầy sương trắng do khí lạnh tạo ra.
"Uống nước đi."
Cổ họng Ngôn Lạc sưng tấy và đau đớn, anh mở miệng với giọng khàn khàn khó nghe.
“Cảm ơn.” 
Nhưng sau đó lại không nhận lấy ly nước, vẻ mặt anh đầy suy tư, nặng nề lưu luyến nhìn cô.
Trong vườn hoa đầy sương mờ, trời tối như hũ nút, nhìn đâu cũng tối om, chỉ có bóng dáng cô, ánh mắt cô mới có ánh sáng.
Đầu óc Ngôn Lạc rối bời cứ như đang trong mơ.
Rượu làm đầu óc con người xuất hiện ảo giác, anh giống như một một vị khách du lịch đã đi suốt đêm dài trên sa mạc, khi anh kiệt sức gục xuống, đã ngẩng đầu nhìn thấy trăng.
Anh sợ rằng giơ tay ra là mặt trăng sẽ tan biến mất.
Cho đến khi Thịnh Vọng Thư tức giận cau mày: “Tay lạnh, cầm lấy đi.”
Lời còn chưa dứt, Ngôn Lạc đã cầm lấy ly nước.
Anh gồng mình cố để bản thân đứng thẳng.
Thịnh Vọng Thư đút tay vào túi, dừng lại một giây, sau đó ném cho anh một túi khăn giấy từ trong túi.
Đôi mắt đen của Ngôn Lạc lấp lánh, như thể được chiếu sáng bởi ánh trăng trên sa mạc đen tối.
“Cảm ơn.” Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, nhưng anh chỉ cố gắng kiềm chế nói ra hai chữ này.
Bởi vì đè nén nên giọng càng trầm, giống như giấy nhám cọ vào màng nhĩ.
Thịnh Vọng Thư hừ một tiếng, không chút che giấu liếc anh một cái, khóe môi hơi cong lên: “Đừng hiểu lầm, em chỉ sợ anh uống đến chết thôi, ai không biết còn tưởng rằng là chết vì em đấy, em không gánh nổi cái tội này đâu.” 
Khí nóng của cái ly làm lòng bàn tay bỏng rát, dọc theo khắp người tràn vào lồng ngực.
Ngôn Lạc nhìn chằm chằm khuôn mặt của Thịnh Vọng Thư.
Cô vẫn nói năng sắc bén như thế, không thèm tỏ ra tử tế với anh, nhưng cô vẫn tươi tắn và cố chấp như trong ký ức của anh.
Là một dáng vẻ anh đã lâu không thấy.
Giờ phút này, Ngôn Lạc vậy mà lại cảm thấy được an ủi như một kẻ thích bị ngược, mí mắt anh khẽ giật, cụp mắt xuống rồi khẽ cười.
“Anh biết rồi.” 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play