*Đã Beta

*Mặc dù đã beta nhưng tránh khỏi sai chính tả cũng như câu từ không hợp lí. Mong mọi người góp ý.

Chờ Văn Ánh khôi phục tâm tình sau cơn bộc phát, vết thương của cậu đã được ma pháp chữa trị và cơn đau đã bớt nghiêm trọng.

Nghĩ tới việc mình vừa làm, Văn Ánh nằm trên giường trong phòng khám y tế, ngơ ngác nhìn trần nhà, hành vi ném ma của cậu đã lên đến đỉnh điểm, Văn Ánh không muốn nhớ lại, nhưng hồi ức mất mặt kia không ngừng lặp lại trong đầu.

Những hành vi mà nhân loại cho là bình thường lại là đạo đức giả trong mắt ác ma, có thể ở Nhân Giới, có người bị ngã té xuống đất, chân bị đá để lại sẹo nên kêu người khiêng lên cáng, đưa đến phòng cấp cứu của bệnh viện.

Văn Ánh thở ra một hơi thật sâu, vẻ mặt thâm trầm, ở Ma Giới có ma pháp làm mất trí nhớ có được sử dụng không?

Cậu quay đầu lại, xuyên qua màn hình trắng, cậu có thể nhìn thấy hai ác ma đang đứng ở đó, một người cao là Boros, một người thấp hơn là bác sĩ của trường, bọn họ đang nói chuyện.

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, đừng lo lắng. Vừa rồi tôi thấy cậu chạy vội tới, tôi còn tưởng cậu vô tình đánh chết cậu ấy," bác sĩ của trường nói, "Tôi lo lắng vô ích thôi."

“Vậy có chuyện gì xảy ra với cậu ấy vậy?”

"Đó là một chấn thương khá bình thường khi đấu tập. Vết thương ngoài da và một số vết thương bên trong có thể được điều trị dễ dàng."

Boros nhớ lại lúc hắn nghe thấy Văn Ánh kêu đau, bộ dáng như sắp chết vì đau, không khỏi có chút nghi hoặc nhìn bác sĩ của trường.

“Nhưng cậu ấy hét thì đau lắm mà?” Boros dừng lại, nghi hoặc hỏi: “Ta có phải hơi ra tay nặng không?"

Bác sĩ của trường trợn mắt: “Ta thường xuyên nhìn thấy loại tình huống này ở trẻ con. Nếu thật muốn nói cho tôi biết, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy loại ấc toàn thân màu trắng này. Có lẽ cảm giác đau đớn của cậu ấy là khác với những con ác ma thông thường. Đó là lý do tại sao cậu ấy lại đau như vậy, sau này cậu có thể cần phải chú ý đến.”

Văn Ánh đang nghe lén lại tỏ ra đau đớn, lần này không phải vì đau đớn về thể xác mà là vì nội tâm tuyệt vọng.

Không phải là không có chút lợi ích nào, Văn Ánh hoàn toàn có thể nhớ lại vừa rồi các loại hình thức tấn công của Boros bằng ngọn lửa bùng cháy, nếu không thì ít nhất cậu có thể có được ma pháp tấn công tầm xa mạnh mẽ.

Có thứ gì đó lăn trên gạch, càng lúc càng gần, Văn Ánh cúi đầu, trợn mắt kinh ngạc, dưới gầm giường có quả trứng trắng đó! Đó là một quả trứng hoàn toàn trắng tinh, không có màu sắc khác, ước tính trong thời gian ngắn sẽ khó có một quả trứng khác xuất hiện ở Ma Giới, Văn Ánh xác nhận đây chính là quả trứng được bao quanh bởi những viên băng băng trên sân thể dục.

Cậu từ từ đứng dậy, cơ bắp vẫn căng và đau khi cử động nhiều, Văn Ánh đứng dậy rất chậm, ngồi dậy sau đó từ từ di chuyển chân xuống gầm giường, sau đó cúi xuống một chút. Ôm lấy trứng trắng trên mặt đất.

Chỉ là quả trứng màu trắng đó thôi, mùi và trọng lượng cũng gần như nhau.

"Xem ra ngươi rất thích ta." Văn Ánh sờ sờ vỏ trứng, bên trên có rất nhiều bụi bẩn, Văn Ánh lấy khăn giấy lau đi.

Sau khi hai tên ác ma bên ngoài nói xong, bước vào thì thấy Văn Ánh đang ngồi dậy, Boros có chút kinh ngạc khi nhìn thấy quả trứng trắng trong tay Văn Ánh.

"Là ai mang tới?" Boros trong đầu lập ra một danh sách ác ma khả nghi, có khả năng nhất là Cực Ác Điểu Myers, mà tên kia thích nhất gây phiền toái.

Văn Ánh ánh mắt ôn nhu ôm quả trứng: “Nó tự lăn.”

Bác sĩ của trường lập tức nói dứt khoát: "Không thể nào!"

Trứng trắng sức sống rất yếu, nếu không sẽ không bị thú mẹ bỏ rơi, truyền thừa từ đời này sang đời khác đã để lại ấn tượng về sức sống mong manh của trứng trắng trong gen của thú cái, theo bản năng vứt bỏ những quả trứng trắng không thể nở được, cho dù có may mắn nở ra, đàn con ra đời cũng rất yếu đuối, chết sớm sẽ là gánh nặng.

"Nó thực sự tự lăn qua. Vỏ trứng rất bẩn, tôi đang lau nó." Văn Ánh nói, đưa tờ khăn giấy trong tay cho bác sĩ trường ác ma, nhưng cậu nhìn thấy bác sĩ trường học tỏ vẻ kinh ngạc.

Hắn lao tới, nhặt trứng trắng từ trong tay Văn Ánh, nhìn từ trên xuống dưới, lẩm bẩm: “Hơi thở sinh mệnh trong trứng cũng không mạnh.”

“Tìm thấy quả trứng này ở đâu vậy?” bác sĩ của trường rất quan tâm.

Văn Ánh thấy hắn có ý muốn lấy quả trứng đi học, liền nhịn đau, đột nhiên đứng dậy, lấy lại quả trứng, cảnh giác nói: “Đây là của tôi.”

Vẻ hưng phấn trên mặt bác sĩ giảm xuống, ông mỉm cười nói: "Tôi có thể mua nó bằng tiền không? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một quả trứng màu trắng kỳ lạ như vậy, nó có giá trị nghiên cứu rất lớn."

Văn Ánh quả quyết từ chối: “Không, tôi muốn tự mình nuôi.”

Boros nhìn chằm chằm Văn Ánh, vừa rồi còn đau, bây giờ lại không đau vì đang cố chộp lấy một quả trứng? Luôn cảm thấy mình có chút...... có chút gì đó, không biết nữa, nhưng chỉ cảm thấy mình đang đau lòng.

“Không phải chỉ là một quả trứng World of Warcraft bị loại bỏ thôi sao?” Boros khoanh tay, dựa vào bức tường trắng bên cạnh, không thể thông cảm với sự giằng co của họ.

Bác sĩ của trường tỏ ra không đồng tình: “Tôi đã từng nhìn thấy trứng ma thú màu trắng, nhưng tôi chưa bao giờ thấy trứng ma thú màu trắng có thể tự lăn lộn.”

Những lời này cảm giác có chút quen thuộc, Boros nhìn Văn Ánh, rất nhanh nhận ra đó là màu trắng, là thứ hắn chưa từng thấy qua, tính từ này cũng thích hợp với Ma Kính ác ma trước mặt hắn.

Mấy ngày nay tiếp xúc với nhau, Boros vẫn coi Văn Ánh là kẻ yếu đuối, nhưng cũng không phải siêu yếu, cậu ta khác với những Ma Kính ác ma, hoàn toàn trắng hơn bọn chúng.

Nghĩ như vậy, Boros đột nhiên cảm thấy quả trứng màu trắng nhìn dễ chịu hơn một chút.

Bác sĩ của trường nhất quyết muốn đổi trứng trắng nhưng Văn Ánh lại làm ngơ, Boros thấy bác sĩ của trường hay cằn nhằn và đuổi hắn ta ra ngoài.

“Cuối cùng cũng yên tĩnh.” Boros ngoáy ngoáy lỗ tay rồi quay lại giường.

Bác sĩ bị đẩy ra khỏi cửa: “…" Nhóc con ngươi nhớ kỹ cho ta, lần sau ngươi tới trị liệu, ta cam đoan dùng phương thức đau đớn nhất.

Tuy là ác.a trưởng thành nhưng chỉ thuần thục y thuật, dù là trẻ vị thành niên cũng không thể đánh bại được Địa Ngục Tam Đầu Khuyển.

Tiếng trò chuyện đã không còn nữa, thay vào đó là sự xấu hổ lan tràn trong phòng khách im lặng, bản thân Boros cũng không nhận ra sự xấu hổ đó, khoanh tay dựa vào tường, đôi mắt nhìn ngẫu nhiên.

Văn Ánh ôm quả trứng vào lòng, cẩn thận cân nhắc lời nói của mình, nói: "Kỳ thực vừa rồi là một trường hợp hiếm gặp, bình thường tôi cũng không khoa trương như vậy."

Boros khoanh tay nhìn cậu, ánh mắt im lặng chế nhạo, khuôn mặt gần như muốn nói "Tôi tin cậu, đồ quỷ".

Hai ác ma nhìn nhau, Văn Ánh lúc đầu không nỡ rời mắt, nếu có thể, cậu muốn ít nhất không gặp Boros trong một năm.

“Vấn đề của cậu so với những ác ma khác còn nhiều hơn,” Boros thản nhiên nói, “Lần sau tôi sẽ để ý không để cậu khóc.”

Văn Ánh: "Kỳ thật cậu không cần để ý."

Boros đi tới, lấy quả trứng trắng trong lòng Văn Ánh ra, đẩy cậu xuống, kéo chăn lên rồi nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, nếu sợ đau, cơ thể chưa chắc có thể hồi phục tốt. Buổi tối đừng về, ở lại trong ký túc xá đi."

Văn Ánh bị hành động nhiệt tình đột ngột của Boros làm cho kinh hãi, cậu nhìn Boros từ trên xuống dưới để xác nhận mình đã uống đúng thuốc.

"Tôi đặt quả trứng ở đây cho cậu."

Boros đặt quả trứng trắng xuống sàn dưới chân giường, bước ra ngoài, mở cửa rồi quay lại hỏi: “Có muốn tôi mang bữa tối lên cho không?”

Văn Ánh sửng sốt, im lặng một lúc mới thận trọng hỏi: "Boros, cậu... không vấn đề gì chứ?"

Boros khẽ cau mày: "Ý cậu là gì?"

Vốn là Boros EQ thấp, hay chọc tức người khác, bây giờ Boros đột nhiên ấm áp này khiến Văn Ánh toàn thân khó chịu, Văn Ánh lại càng sợ hãi hơn, chính mình không phải có máu M chứ? Rõ ràng chính mình rất hưng phấn khi dùng dây leo đánh Hổ Phách trong rừng, dây leo cũng dùng rất thuận tay.

Boros không kiên nhẫn, một lúc sau Văn Ánh cũng không nói gì liền rời đi, đồng thời đóng cửa lại.

Sau khi cửa phòng khách đóng lại, trong không gian này chỉ còn lại Văn Ánh, cuối cùng chỉ còn lại mình cậu, Văn Ánh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nằm trên giường thở dài.

Có lẽ do uống ma dược mà mí mắt của Văn Ánh nhanh chóng cay cay, cậu vô tình chìm vào giấc ngủ trong nỗi chán nản và cáu kỉnh muốn quay ngược thời gian và tự tát mình một cái.

Khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã tối đen như mực, Văn Ánh hai mắt mơ hồ, đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt khó chịu.

Bản thân đã quen sử dụng điện thoại di động ở Nhân Giới, có lẽ là do uống ma dược, cậu mơ hồ cảm thấy mình đã dùng điện thoại di động để thông báo cho Aruda rằng tối nay cậu sẽ không quay lại.

Văn Ánh nhìn đồng hồ trong phòng khách, đã hơn ba giờ tối.

Cậu biết mình nên mua ngay một chiếc điện thoại di động, Văn Ánh tính đợi cuối tuần rồi mới đến đó, không ngờ lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu từ trên giường ngồi dậy, cảm thấy phần lớn đau nhức trong cơ thể đã biến mất. Có lẽ lúc này cơ thể cậu đã rất mệt mỏi, khi nóng sẽ có cảm giác tắc nghẽn và co thắt thần kinh khi di chuyển.

Văn Ánh vén chăn ra khỏi giường, mở cửa, bên ngoài tối tăm đến đáng sợ, bầu trời trong Ma Giới màu tím, bao phủ một tầng sương mù, càng tăng thêm sự yên tĩnh và quỷ dị trong bóng tối.

Dãy này là phòng chờ độc lập, Văn Ánh dựa vào con đường trong trí nhớ của mình để tìm đường đến phòng trực của bác sĩ trường, đèn bật sáng, cửa mở, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi bước vào.

"Bác sĩ?"

Chiều hôm đó cũng là bác sĩ của trường, ông ấy quay ghế lại và nói: "Có chuyện gì thế?"

“Ở đây ông có thông tin liên lạc của Aruda không?” Văn Ánh hỏi.

Bác sĩ của trường nói: "Nếu cậu không nói với ta, ta gần như quên mất. Khi Boros rời đi, cậu ấy nhờ ta truyền đạt cho cậu rằng cậu ấy đã nói với Aruda."

Boros nói vậy à? Văn Ánh có chút cảm động, trong đêm tối tĩnh mịch, cảm xúc của con người luôn rất tràn đầy, hiện tại dòng nước ấm áp này thậm chí còn lấn át cảm xúc khiến cậu tức chết cách đây không lâu của Boros.

Hình ảnh Boros trong lòng Văn Ánh bỗng chốc được cải thiện rất nhiều.



Ngày hôm sau, Văn Ánh đang đợi Boros tới lớp, cậu đi tới mỉm cười: “Cám ơn cậu hôm qua đã giúp tôi gọi điện thoại cho bà cố.”

Boros nhìn ác ma màu trắng trước mặt, đánh giá một hồi, hắn phát hiện tinh thần rất tốt, sức khỏe gần như tốt, khóe môi bất giác nhếch lên một chút: “Xem ra thể chất của cậu đã khôi phục rồi, không tệ như tôi nghĩ."

“Trứng trắng đâu?”

"Tôi để nó ở ký túc xá."

Văn Ánh sợ hãi, Boros sẽ nói ra điều gì đó khiến cậu cảm động nát bấy, đợi một lúc lâu, Boros thực sự không nói thêm lời nào khó nghe nữa mà đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

“Mặt trời mọc ở hướng Tây…” Văn Ánh lẩm bẩm.

Văn Ánh trở về chỗ ngồi, Essence lười biếng nằm ở trên bàn, mập mờ chế nhạo: "Tôi cảm thấy cậu có thể chuẩn bị một ít đồ tình thú."

Khi Văn Ánh quay người lại, đôi mắt hẹp của Essence nhướng lên, khóe mắt ửng đỏ, dáng vẻ lười biếng quyến rũ đến mức khiến hồn phi phách lạc, cảm giác như đã vui vẻ suốt đêm.

Văn Ánh trong lòng đột nhiên sinh ra nghi hoặc, khi cùng mị ma Essence lên giường vận động, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ xinh đẹp của Essence, ánh mắt trìu mến đa tình, chẳng phải hắn sẽ nảy ra ý định phản công sao? Hay là Essence ở bên dưới? Hình dáng cơ thể trông không giống lắm.

Essence nhìn ra cậu đang suy nghĩ gì, trợn mắt lên, cho dù người đẹp có làm hành động như vậy, vẫn cảm thấy rất quyến rũ, hắn đứng thẳng lên, dùng tay kéo cằm, “Hôm qua tan trường cậu đã bỏ lỡ một trò hay.”

"Trò hay gì?"

"Phong La xảy ra xung đột trong phòng học với chủ nhiệm lớp 2, Thiên thần sa ngã Lôi Ma nổi tiếng."

Văn Ánh tò mò về sự xuất hiện của thiên thần sa ngã, Essence tưởng cậu tò mò về chuyện này nên nói tiếp: “Cái gã Usaro đó đi khiếu nại, tôi vốn tưởng rằng ta sẽ về nhà khóc lóc với bà nội, nhưng không ngờ rằng gã đã trực tiếp tìm tới nước gần."

Vẻ mặt Văn Ánh cái hiểu cái không, Essence nhớ tới Văn Ánh đến từ nông thôn nên giải thích: “Lôi Ma là chú của Usaro.”

Văn Ánh lúc này đã hiểu, nhớ đến bộ dáng thờ ơ của Phong La, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Hai người đó không trực tiếp đánh nhau, nhưng bầu không khí lúc đó…” Essence đột nhiên đưa tay lên che mặt, giọng nói có chút gợn sóng, đôi mắt nheo lại như đang thưởng thức, khóe mắt đỏ ngầu se lại.

Văn Ánh khéo léo lùi về phía sau, mị ma lực sát thương quá lớn.

"Phong Ma và Lôi Ma không hổ là đại ác ma rất có danh tiếng, khi bọn họ giằng co, ma lực điên cuồng làm cho tôi run rẩy, loại cảm giác áp bách như hít thở không thông thật sự là quá tuyệt vời," Essence cảm thán, "Không biết khi nào tôi có thể đạt tới trình độ đó."

Văn Ánh trầm mặc một lát, hỏi: “Cậu thích bị quất roi sao?” Ác ma có phải ít nhiều cũng có chút tật xấu?

__________________________________________

*Bản Edit thuộc về WP: cangoikekho

*Xong chương 35

___Người Edit: Hồng Đào Thích H Văn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play