Quân công hạng nhì? Ánh mắt Bạch Phong lập tức sáng lên, không nhịn được kinh ngạc, trong sự nghiệp của mình anh đã từng ba lần được trao Huân chương Quân công hạng nhì. Nhờ có nó mà vị trí đội trưởng của anh mới được củng cố vững chắc.
Nhưng cái người kia mới hai mươi sáu tuổi đã đạt được Huân chương Quân công hạng nhì, lại xuất thân từ trường Quân đội, càng không có lý do nào để cô từ bỏ tương lai sáng lạn mà chịu về làm một thành viên nhỏ trong Đội Điều tra Đặc biệt được.
"Lý lịch tốt như thế, sao lại tự nguyện nhận làm đội viên nhỏ? Với thân phận và thành tích này dù có ở lại quân đội cũng rất nhanh sẽ thăng tiến mới đúng? Không lẽ là do thái độ, tính cách không tốt?" Bạch Phong càng nghe càng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
"Không phải! Còn hoàn toàn ngược lại." Cục trưởng Cố nói tới đây, lại không nhịn được thở dài một tiếng, "Cháu từng nghe qua Vụ án 102 chưa?"
Bạch Phong gật đầu nhẹ: "Có phải là Vụ án buôn lậu đồ cổ xảy ra ở thành phố T không? Cháu từng nghe qua nhưng không quá rõ ràng." Là một cảnh sát vào nghề nhiều năm một vụ án buôn lậu cổ vật quốc gia chấn động như Vụ án 102, đương nhiên là anh đã từng tìm hiểu qua. Chỉ là lúc đó anh cũng mới là một cảnh sát hình sự vừa tốt nghiệp, còn đang bận bịu ở ngoài hiện trường giấu xác, không có quá nhiều thời gian tìm hiểu kỹ càng.
Cố Cục xoa xoa mi tâm: "Ban đầu cảnh sát cũng chỉ cho rằng đây là một vụ án buôn cổ vật thông thường nhưng càng tra thì lại càng kinh ngạc về quy mô và âm mưu ẩn sau. Đám người đó thông qua việc buôn cổ vật mà thiết lập mối quan hệ với những nhà tư bản lớn, sau đó bằng với số tiền kiếm được mà âm thầm đầu tư trục lợi, hơn nữa trong tay bọn chúng còn nắm thóp rất nhiều công ty từng giao dịch với chúng khiến bọn họ phải làm theo ý muốn của chúng. Việc này thật sự rất nguy hiểm, làm không ổn sẽ ảnh hưởng đến nền kinh tế của cả nước. Nhưng muốn bắt bọn chúng lại không dễ, chúng hoạt động vô cùng chuyên nghiệp, phối hợp với nhau không chút kẽ hở, vô cùng tàn nhẫn, trên tay đã dính không biết bao nhiêu mạng người. Ngay cả cảnh sát quốc tế cũng đã để ý đến tổ chức này nhưng vẫn chưa có cơ hội nắm được thóp của nó. Trùng hợp sao vụ án buôn đồ cổ ở thành phố T lại có dấu vết còn sót lại của tổ chức. Chính vì vậy mà chúng ta đã hợp tác với cảnh sát quốc tế lập nên tổ chuyên án, truy quét toàn bộ thành viên trong tổ chức. Lúc đó, vì muốn đảm bảo không để một con cá nào lọt khỏi lưới mà chúng ta đã cử đi năm gián điệp, một trong những người được chọn ấy có Giang Tịch Tuyết...."
"Không thể nào!" Bạch Phong vừa nghe tới đây liền lên tiếng cắt ngang, "Lúc đó cô ấy mới bao nhiêu tuổi chứ, sao có thể được chọn?" Theo mốc thời gian, năm nay cô ấy mới hai mươi sáu tuổi, bảy năm trước cùng lắm mới vào năm hai đại học, anh vẫn chưa tưởng tượng được một cô bé mới 19 tuổi đã được chọn đi làm gián điệp.
"Đừng có xen vào lời của chú, có muốn nghe nữa không?" Cố Cục tằng hắng lườm Bạch Phong một cái, dường như đọc hiểu được thắc mắc của đối phương ông chỉ hừ lạnh một tiếng, "Tịch Tuyết là một đứa bé thông minh, học hành hay bất cứ kỳ kiểm tra thể chất nào cũng luôn đứng đầu, là một hạt giống tốt được quân đội để ý ngay từ khi vào trường. Năm đó, tuy con bé mới 19 tuổi nhưng đã gần như hoàn thành được tất cả học phần của 4 năm, chỉ còn thiếu kỳ thực tập và bảo vệ luận án nữa là có thể tốt nghiệp. Ban đầu, tổ chuyên án dự định để mấy người có kinh nghiệm thông qua buổi đấu giá của tổ chức kia tiếp cận với người của bọn chúng nhưng nào ngờ lại không một ai lọt vào mắt của người trong tổ chức. Đến lúc tổ chuyên án muốn từ bỏ tìm con đường khác thì Tịch Tuyết lại vô tình làm bọn chúng chú ý chỉ thông qua một màn đấu giá cuối cùng."
"Chú cũng không quá rõ bọn họ trao đổi với nhau thế nào, chỉ biết sau đó Tịch Tuyết là người đầu tiên của chúng ta thâm nhập vào tổ chức. Sau đó nữa con bé dần dần lợi dụng mối quan hệ của mình mà đưa những người khác vào, đương nhiên thân phận của con bé được giữ bí mật rất tốt."
"Rồi...?"
"Con bé vất vả nằm vùng năm năm, cuối cùng cũng leo lên được vị trí đắc lực bên cạnh người đứng đầu tổ chức, thành công nắm lấy toàn bộ đường dây xuyên quốc gia của bọn chúng. Mọi chuyện diễn ra đều đúng như kế hoạch, chỉ là lúc phối hợp với cảnh sát quốc tế tiến hành thu lưới, bên phía chúng ta lại có người phản bội. Thân phận nội gián của Tịch Tuyết bị phơi bày, người gián điệp đi cùng con bé vì bảo vệ con bé mà chết không toàn thây, mà con bé dù may mắn thoát được nhưng cũng bị thương nặng. Lúc lực lượng cảnh sát tìm thấy con bé, tình trạng của con bé đã nguy hiểm đến mức không còn sức lực chiến đấu, bởi vì định lực mạnh mẽ nên mới có thể tỉnh táo chờ mọi người đến."
"Cho nên Huân chương Quân công hạng nhì cũng là vì chiến dịch này!" Bạch Phong dùng câu trần thuật để khẳng định suy đoán của mình.
"Phải!" Cục trưởng Cố dừng lại uống một ngụm cà phê để thấm giọng, "Lần đó, chúng ta đã thành công phá hủy tổ chức buôn đồ cổ xuyên quốc gia, bắt gọn toàn bộ những người có liên quan. Chỉ riêng bên ta đã có 5 gián điệp được cử đi, nhưng ngoài Tịch Tuyết, không một ai sống sót trở về. Bọn họ đều được truy công là anh hùng liệt sĩ, được hưởng vinh dự cao nhất sau khi hy sinh. Riêng Tịch Tuyết, con bé bị thương quá nặng, sau khi trở về vẫn luôn hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại. Tiếp đó nữa con bé được cậu ruột đưa sang Anh điều trị, mọi thông tin đều được phía trên và cậu con bé bảo mật không lọt một kẽ hở. Đến khoảng 6 tháng sau, Tịch Tuyết mới tỉnh lại, chỉ là sau khi tỉnh con bé trầm tĩnh, ít nói hơn không ít, vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là tính cách đó nhưng lại khiến cho những người từng tiếp xúc với con bé lạ lẫm."
"Không lẽ là chấn thương tâm lý?" Bình thường mọi gián điệp sau khi hoàn thành nhiệm vụ ít nhiều gì tâm lý cũng sẽ phải áp lực, huống chi cô ấy còn bị đồng nghiệp phản bội, phải tận mắt chứng kiến người mình tin tưởng nhất vì mình mà chết không thấy xác. Bạch Phong nghĩ cho dù là một người có tố chất tâm lý mạnh như anh nếu phải trải qua những chuyện này có khi cũng không chống đỡ nổi.
Nhưng bất ngờ là Cục trưởng Cố lại không gật đầu như dự đoán, ông chỉ hơi híp mắt: "Không phải, ngược lại là khác! Tâm lý của con bé rất vững, chỉ cần hai lần đã thông qua bài kiểm tra tâm lý của cảnh sát. Con bé dùng một năm rưỡi của mình hoàn thành tất cả chương trình học còn sót lại, cũng lãnh cả bằng tiếng sĩ về điều tra dấu hết của Đại học bên Anh. Chỉ là tính cách càng lúc càng lạnh nhạt hơn, khác hẳn cô bé nhiệt huyết ban đầu mới thi vào trường quân đội."
"Haizz, có lẽ là vì trải qua quá nhiều chuyện đi? Hiện tại cậu con bé muốn về thành phố S định cư nên con bé cũng theo về. Bên phía quân đội đã nhiều lần liên lạc với con bé nhưng cuối cùng con bé vẫn muốn đến Đội Điều Tra Đặc Biệt, một phần là vì thích cuộc sống ở thành phố S, một phần có lẽ là vì người chiến sĩ hy sinh thay con bé kia cũng là một cảnh sát trong Cục của chúng ta..."
Nói tới đây, dường như đã mất kiên nhẫn, Cục trưởng Cố chỉ phất tay nói: "Được rồi, Bạch Phong cháu cũng bệnh nghề nghiệp quá rồi! Dù sao việc này cũng đã định, cháu có nói gì cũng vô ích thôi! Hơn nữa, đây là một hạt giống tốt, nhận con bé cháu cũng không thiệt thòi ngược lại còn có thể nhờ vào mạng lưới quan hệ của con bé mà đẩy nhanh tiến độ vụ án."
Tuy Cố Cục không nói thẳng ra vị chiến sĩ đã hi sinh kia là ai nhưng dựa theo trí nhớ của Bạch Phong, trong suốt bảy năm qua cả cảnh cục cũng chỉ có một vị tiền bối được hưởng vinh dự liệt sĩ hạng nhất. Nếu thật sự là người ấy thì không khó hiểu tại sao Đường Tịch Tuyết lại chọn ở lại Cục Cảnh Sát Thành phố S.
Dù sao Cục trưởng Cố cũng đã giải thích đến như vậy, Bạch Phong cũng chỉ có thể thỏa hiệp: "Cháu đã biết, nhưng cháu nói trước, người đã vào đội của cháu thì do cháu quản lý, không cần biết trước kia cô ấy có lập công lớn thế nào, có giỏi thế nào, được phía trên ưu ái thế nào, cháu chỉ nhìn vào biểu hiện hiện tại của cô ấy. Làm không tốt, theo không kịp ảnh hưởng đến tiến độ của vụ án thì đừng trách cháu tại sao lại khó khăn với cô ấy."
Vừa nói trong lòng lại vừa nghĩ, trước tiên cứ theo dõi xem đã, có thể ẩn nhẫn trong tổ chức đến năm năm, cái người được phía trên điều động này chắc cũng có vài phần bản lĩnh.
Dường như biết được suy nghĩ của Bạch Phong, cục trưởng Cố lại hừ một tiếng, dựa lưng vào ghế nói: "Yên tâm, chắc chắn không làm cháu thất vọng! Chú nhìn người mà cháu còn không tin? Sau này đừng có mà quay lại cảm ơn chú đã tìm cho cháu đồng sự tốt như vậy!"
Không nói gì khác, về cái chuyện nhìn người này, cục trưởng Cố chưa bao giờ không tự tin vào mắt nhìn của mình. Cũng giống năm đó, ông bỏ ngoài tai lời nói của mọi người về Bạch Phong, một đường hỗ trợ anh thăng cấp làm đội trưởng Đội Điều tra Đặc biệt khi chỉ mới hai mươi bảy tuổi. Khi đó vô số người nhắm vào anh, đàm tiếu anh dựa vào sự hỗ trợ của gia đình mới được ông ưu ái.
Nhưng Bạch Phong lại dùng hai năm ngắn ngủi chứng minh bản thân có thể đảm nhận được vị trí đội trưởng này. Anh cùng đội của mình liên tiếp phá được nhiều vụ án lớn, có ảnh hưởng đến xã hội nâng tỷ lệ phá án của cả cảnh cục lên một mức mới, dẫn đầu cả nước.
Dù vậy bởi vì tính tình vừa nóng nảy vừa ngông cuồng lại quá mức tự tin mà mấy năm nay anh cũng gây thù không ít với người ở các đội khác. Cũng may lý lịch anh trong sạch, năng lực xuất sắc, sau lưng lại có người chống đỡ, làm việc cũng không có gì mờ ám mà để người ta nắm thóp, bên cạnh còn có phó đội Tống Dật trung hòa nên cũng không xảy ra chuyện gì lớn.
Bất quá, không phải lúc nào Tống Dật cũng có thể kiềm chế cái tính tình kia của Bạch Phong, nếu thật sự muốn tiến xa hơn buộc phải thay đổi, có như thế sau khi ông về hưu, Bạch Phong mới nắm chắc chiếc ghế Cục trưởng Cục cảnh sát này. Mà ứng cử viên sáng giá có thể thay đổi anh trong mắt ông chính là Đường Tịch Tuyết.
Hai người bọn họ, một nóng, một lạnh, một ngông cuồng, một trầm ổn.
Vừa hay bổ sung cho nhau!
Tranh chấp một hồi ai cũng không thuyết phục được ai.
Bạch Phong biết cho dù có làm gì đi nữa thì mọi chuyện cũng như Cố cục nói, chuyện này đã định nếu còn cố chấp thì anh cũng chỉ còn đường đi nhờ vả quan hệ của ba anh, nhưng anh lại không muốn như thế.
Anh không tiếp tục đề tài này nữa, ngắt lời ông: "Không biết có ổn không, chỉ biết trước mắt phải giải quyết mối quan hệ phức tạp giữa người mới và Lý Y đây. Việc này còn phức tạp hơn phá án nữa, chú phải thêm tiền thưởng cho cháu đấy!"
"Hừ, quan nhị đại như cháu mà cũng quan tâm mấy đồng lẻ này hả?" Cục trưởng Cố bên ngoài thì nói như thế nhưng trước khi Bạch Phong ra khỏi cửa vẫn bồi thêm một câu: "Yên tâm, không thiếu của mọi người đâu."
Kết quả đàm phán không như mong muốn, Bạch Phong đi ra khỏi văn phòng Cục trưởng, vừa cầm biên bản bổ sung nhân viên vừa suy nghĩ tìm cách làm rõ mối quan hệ giữa Lý Y và Đường Tịch Tuyết, như vậy mới có thể triển khai phương thức điều hòa được.
Chính vì thế mọi người trong đội Điều Tra Đặc Biệt mới chứng kiến cảnh tượng đội trưởng uy phong nhà mình âm trầm nhốt bản thân trong văn phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT