“Trắc phi nương nương có lòng, thiếp thật sự vừa e ngại vừa cảm kích,”
 
Lâm Tuyển Thị cúi đầu, nhẹ giọng khéo léo từ chối: “Chỉ là đêm qua thiếp thân không ngủ ngon, e là không có tinh thần ngắm hoa với Trắc phi rồi.”
 
Đối phương nói thẳng như vậy, Nhan Hoan Hoan chỉ ừ một tiếng, giọng mang theo tiếc nuối để nàng ta đi, còn nói đợi nàng ta lấy lại tinh thần, nhất định phải tìm một cơ hội tâm sự tình tỷ muội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cũng không biết ngọn gió thu nào thổi tình tỷ muội tới nữa.
 
Lâm tuyển thị rời đi như lòng bàn chân được xức dầu, người ở lại sờ mặt mình, tốt xấu gì cũng là thiếu nữ xinh đẹp chưa thành niên, mặt mũi cũng đâu có giống yêu quái dữ tợn, cần phải từ chối như vậy không? Tuy nàng đúng là không có ý tốt cơ mà ý xấu chưa lộ đã dọa người chạy mất dép, đúng là trải nghiệm kỳ diệu. Lâm Tuyển Thị cũng không phải thật sự sợ nàng, Vương phủ vốn khác với hậu cung, trong hậu cung, phi tần có địa vị cao có thể áp bức kẻ thấp hơn, không tính là chuyện gì. Ở hậu viện vương phủ thì khác, Nhan Hoan Hoan không có quyền qua mặt Từ Vương Phi mà đi dạy dỗ Lâm Tuyển Thị.
 
Nhưng anh hùng nào qua ải mỹ nhân, Nhan Hoan Hoan được sủng ái, cơ hội gặp Vương gia nhiều, cách mách lẻo để trở thành cách bắt nạt nàng ta còn nhiều.
 
Cho nên Lâm Tuyển Thị tuy không sợ nàng cũng không muốn tiếp xúc riêng với nàng, để nàng có cái cớ cáo trạng với Vương gia. Nếu không phải lần đầu kính trà, Trắc phi không rõ là cố ý hay vô tình, ‘đánh rơi’ chén trà xuống mặt đất, nàng ta còn nghĩ sẽ mượn tay Trắc phi, trao đổi lợi ích để nàng giúp mình nói ngọt mấy câu trước mặt Vương gia.
 
Trong khi đó Nhan Hoan Hoan, không nghĩ nhiều như vậy.
 
Cái gọi là ‘trạch đấu’, số người ít, chính thê thì hiền lành, trong tình huống tiểu thiếp không có cảm giác tồn thiếp, nàng đơn phương trêu chọc một chút, đối phương không muốn chơi với nàng, cũng không muốn giao tiếp, vậy thì quên đi, làm chuyện khác.
 
Trong mấy chuyện này, Nhan Hoan Hoan rất lạc quan, bởi vì so với việc tranh sủng rồi tịch mịch mà mặt mũi từ từ u ám, nàng càng xinh đẹp tựa như một cảnh vật khiến Triệu Trạm lăn lộn trên triều đình trong sáng vẻ vang trong tối dơ bẩn cả một ngày nhớ mãi không quên nàng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm đến, Từ Vương Phi đọc sách về cờ một canh giờ, không chờ được Triệu Trạm.
 
Còn Nhan Hoan Hoan đang ôn lại [Thâm cung nội chiến] một lần, xem đến phần quan trọng của đại kết cục thì Thu Vân canh chừng ở bên ngoài chạy vào báo với nàng rằng thấy Vương gia từ xa hình như đi tới Thiên Viện!
 
Được rồi, phim truyền hình không thể xem nữa, làm việc thô.
 
Nhan Hoan Hoan là người rất có đạo đức nghề nghiệp, không quá yêu thích nhưng đã làm thì phải là sủng phi chuyên nghiệp, đến lúc Vương gia hạ triều về phủ thì nàng cũng đã trang điểm thay y phục mới đẹp đẽ, trang điểm sẵn để gặp lúc thì bất cứ lúc nào cũng có thể kéo tay nhỏ tâm sự dưới ánh trăng, cũng có thể xoay người kéo lên giường lăn lộn. Cho dù Vương gia có tới hay không, khi màn đêm buông xuống tinh thần nàng đều phấn chấn, luôn chuẩn bị sẵn sàng.
 

Ở góc độ nào đó mà nói hậu viện không mấy liên quan đến tình yêu hôn nhân, mà nó càng giống nơi làm việc hơn..
 
Mà cơ hội ở nơi làm việc chỉ để lại cho người có chuẩn bị, xinh đẹp và có hậu đài.
 
Triệu Trạm đúng là tới gặp nàng.
 
Mới vừa bước vào Thiên Viện, lọt vào trong tầm mắt hắn là một Nhan Hoan Hoan mặc một bộ váy lụa màu đào đang dựa vào cột, nghiêng đầu nhìn hắn, dáng người yểu điệu, ánh mắt như làn thu thủy, vừa chờ đợi vừa vui mừng, vừa có một tia không dám tin. Bắt gặp ánh mắt hắn, nàng vội vã tới tiếp đónn, khi sắp đến gần, tự dưng ngã tại chỗ một cái chỉ xuất hiện trong sáng tạo nghệ thuật, giống như quá gấp gáp mà trẹo cả chân, nhưng chưa ngã thì Triệu Trạm đã đỡ lấy nàng.
 
Nhan Hoan Hoan ở trong lòng hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ, không nói nên lời, không biết xấu hổ mà ôm lấy hắn.
 
“Đi đứng đừng gấp gáp vậy, nếu không có ta thì nàng không phải đã ngã rồi sao?” Dứt lời, hắn nhíu mày trách cứ Đàn Văn mới theo cạnh nanngf: “Hầu hạ chủ tử thế nào vậy, cũng không biết đỡ!”
 
“Nô tỳ ngu dốt, mong Vương gia trách phạt.”
 
Đàn Văn nhào lên tới quỳ xuống, nửa sợ nửa mừng, sợ là sợ chủ tử trách phạt ra sao, mừng là vì Vương gia lo lắng cho nương nương.
 
“Vương gia đừng trách nàng ấy, thiếp là vì thấy Vương gia nên vui quá……” Nhan Hoan Hoan thẹn thùng cúi đầu, mặt đỏ lựng diễn cảnh khóc có thể không cần đến tinh dầu: “Nhìn cái tính nóng vội của thiếp thân này lại để người khác chê cười rồi.”
 
Chung quanh cả đám hạ nhân vội vã cúi đầu, ai dám cười chủ tử đâu.
 
Triệu Trạm thấy nàng xấu hổ lại thấy Đàn Văn là một khuôn mặt quen thuộc, luôn ở bên Nhan Hoan, nghĩ àng ấy là nha hoàn hữu dụng nên thản nhiên cho qua không truy cứu.
 
Hai người vào phòng, Nhan Hoan Hoan dùng ánh mắt âu yếm cẩn thận quan sát vẻ mặt của Triệu Trạm, đoán hôm nay tâm trạng hắn khá tốt, thế là bật chế độ vui vẻ tươi cười, còn nếu hắn không vui, nàng sẽ biểu hiện bình thản chút, không lấn qua cảm xúc hắn, bầu không khí tới rồi, từ từ thuận lý thành chương mà nghe hắn trút bầu tâm sự. 
 
Cả hai ngồi xuống, thấy nàng cười đến mi mắt cong cong, không hề phiền não, Triệu Trạm mặt không rõ biểu cảm gì nhéo chóp mũi nàng: “Vừa rồi trước mặt hạ nhân, không muốn làm nàng mất mặt, lần sau đừng cứ vội vàng như thế, cô nương không được té, cho dù không bị thương, ngã đầu rạp xuống đất trước mặt ta thì sao?”
 
Động tác nhéo mũi vô cùng sủng nịnh như thế, dưới tay Đoan Thân Vương giống như chủ nhiệm bá đạo đùa giỡn bạn học sinh nữ ghê.
 
“Vương gia sẽ cười ta sao?”

 
“Cười một năm.”
 
……
 
Vương gia lão nhân gia ngườii cũng biết đùa quá.
 
Nhan Hoan Hoan vững vàng tiếp lời nói đùa của hắn trong lúc vô ý nói ra, đầu dựa vào ngực hắn: “Vương gia cười xong, nhớ đỡ ta dậy.”
 
Triệu Trạm nhướng mày, khi không cười nhìn có vẻ rất lạnh lùng: “Bản thân không biết tự dậy sao?”
 
Nhưng nàng là ai chứ? Chỉ cần muốn, da mặt dày đến có thể chịu được vạn trượng hồng thủy, chẳng những không sợ hãi gì với vẻ lạnh lùng của hắn, ngược lại còn ngẩng khuôn mặt nhỏ, khuôn mặt xinh xắn nở ra một nụ cười như hoa không biết xấu hổ: “Thiếp bị ngã, muốn Vương gia dùng miệng chạm vào một chút mới có thể đứng dậy được.”
 
[chúc mừng ký chủ kích hoạt gói biểu cảm ‘bé cưng bị ngã rồi, muốn anh hôn mới đứng dậy được!’, hiệu quả sau khi ký chủ sử dụng là lực hấp dẫn hôn môi sẽ tăng gấp bội, khiến đối phương không cầm lòng được muốn phát sinh quan hệ luôn, sau khi hoàn thành một lần qua hệ, trạng thái sẽ tự động biến mất.]
 
Ô?
 
‘Từ đã! ’ Nhan Hoan Hoan có ý tưởng khác: ‘Chưa cần kích hoạt, giữ lại cho tôi đã. ’
 
[Được, ký chủ.]
 
Môi chạm một chút? Ý gì vậy?
 
Triệu Trạm thêm suy tư, lại thấy nàng chu môi, khuôn mặt phấn son môi mềm màu anh đào tươi đỏ, sự hấp dẫn đơn giản gắt gỏng, lập tức hiểu tất cả.
 
Thế là cúi đầu chạm vào một chút, không đủ, nghiền nát một phen, không biết ăn bao nhiêu cả phấn son rồi, thương nhân quả là bắt kịp nhu cầu của khách nữ, mỗi món đều đặc biệt có hương thơm nhàn nhạt riêng biệt. Lần này là một lọ hương hoa quế hợp thời, ngậm lấy đôi môi nàng, khẽ cắn nhẹ rồi liếm nếm, giống như ăn một miếng bánh hoa quế, vị ngọt uyển chuyển nhẹ nhàng vừa miệng, lại giống như rượu hoa quế không men cũng có thể say lòng người.
 

Rượu không say mà người tự say, cả người Nhan Hoan Hoan rất thơm, cổ thoa một lớp phấn hương, như có như không, ngọt ngào thoảng qua chóp mũi, giống món ăn ngon ngọt. Đầu óc quay cuồng vì vị ngọt đôi môi, thế là càng muốn nhiều hơn, muốn mà không được.
 
Hắn là người giỏi khắc chế còn nàng đủ cách làm hắn trở nên mất kiềm chế.
 
Mỗi lần giáp lá cà đều là một hồi bên công bên phòng, nàng đều chuẩn bị mà đến, từng chi tiết mềm mỏng mà len lỏi vào, đánh úp, đoạt cờ hiệu.
 
Triệu Trạm trong lúc vô ý luôn mắc bẫy cô.
 
Nhan Hoan Hoan tích cực đáp lại, người mềm nhũn nằm trong ngực hắn, như bị hôn đến nghẹt thở, trong đầu lại nhớ đến tình tiết bộ [Thâm cung nội chiến]ư.
 
Ừm, hồi xưa có coi bộ này rồi, rốt cuộc kết cục thế nào nhỉ?
 
Nghĩ mãi không ra, ôi chao, Vương gia tới thật không đúng lúc.
 
Lúc mà Triệu Trạm vô cùng không muốn buông nàng ra, nàng đã bị hôn đến gương mặt ửng hồng, đôi mắt đẹp mê man, không làm nũng nữa, ngồi đến thẳng tắp, quay mặt đi: “Vương gia bắt nạt ta.”
 
“Ta sợ nàng không đứng dậy được.”
 
Còn phải cảm ơn người à?
 
Nhan Hoan Hoan rất đanh đá được đằng chân lân đằng đầu: “Vừa rồi ta chỉ nói là môi chạm nhẹ một cái, Vương gia chạm đến độ muốn ăn hết đầu lưỡi ta luôn, đúng là không nên.”
 
Triệu Trạm lại suy nghĩ, tư duy của hắn có chỗ khác người thường, tuy không phải chậm hiểu hay ngốc nghếch, có lúc còn nói được lời kinh người.
 
Lúc này, hắn thành khẩn mà nhận sai: “Ta sai rồi.”
 
Sau đó đưa đầu qua môi Nhan Hoan Hoan hôn một cái như chuồn chuồn đạp nước, một cái rời đi ngay, dịu dàng như cánh hoa rơi xuống chạm qua môi.
 
“Ta bồi thường cho nàng.”
 
Nụ hôn không mang theo bất cứ sắc dục nào nhưng khiế Nhan Hoan Hoan ngơ ngẩn.
 
Triệu Trạm không cố chấp chuyện này, nói ra suy nghĩ lúc sáng sớm vào triều: “Nhan Hoan, bình thường ở trong viện nàng thích làm gì?”
 

Đương nhiên là xem [cung tâm kế ], [Hậu cung Châu Hoàn truyện ] cùng với [ cùng nhau ngắm mưa sao băng ], mấy câu này không nói ra được.
 
Nhưng trừ chuyện này ra, Nhan Hoan Hoan đúng là không có gì làm, thêu thùa thì nàng không biết, đâm trúng tay mà nhìn đến đau con mắt, thoại bản thì nhàm chán còn không bằng nhớ lại mấy tiểu thuyết mạng hồi trước mình đọc, đánh đàn sao? Thôi đừng đùa, để nàng gảy bông, nàng cũng chẳng biết.
 
Nhỡ trả lời thích thêu túi tiền, Vương gia hứng lên như trong truyện bảo nàng làm cho một cái thì cũng chỉ đành gọi tất cả nha hoàn tới xem có biết làm hay không.
 
Mẹ nó đúng là giống học sinh tiểu học cầm bài thủ công về nhà làm quá.
 
“Nói chuyện với nha hoàn cho hết ngày, ngoài ra cũng không việc gì,” Nhan Hoan Hoan nói bừa cho qua chuyện: “Còn có…. nghĩ tới Vương gia đó, nghĩ tới cũng vui lắm.”
 
Triệu Trạm trầm ngâm, cảm thấy không thể nặng bên này nhẹ bên kia: “Nàng có thích chơi cờ không? Ta chơi với nàng.”
 
Chơi cờ vốn là một thú vui tầm thường nhất của toàn dân ở Đại Tấn.
 
Người chơi giỏi thì ít, nhưng nhập môn cơ bản gần như không ai không biết.
 
Mà Nhan Hoan Hoan là người hiện đại nghiện mạng, nàng không thích, nếu phải nhắc trò nào giống giống cùng lắm thì nàng sẽ…… Đấu địa chủ.
 
Chả nhẽ bưng vẻ mặt thành khẩn hỏi Vương gia: Giờ, đấu địa chủ không?
 
Thật ra đánh cờ tam quốc nàng cũng chơi ghê lắm.
 
“Vương gia…… Cờ nghệ của ta thấp kém, sợ người chơi thấy nhàm chán.”
 
“Không sao, nếu nàng không hay chơi, ta nhường nàng ba nước? Thắng thua không quan trọng, quan trọng là vui thôi.”
 
Mấy khi Đoan Thân Vương nói dễ nghe như thế, đáng tiếc Nhan Hoan Hoan chỉ có thể miễn cưỡng cười, nàng đối mặt với ánh nhìn tràn ngập ý tốt quan tâm của hắn: “Vương gia, ta…… không biết chơi cờ.”
 
Dứt lời, cúi đầu, chợt nhớ lại ngày tháng hồi mới xuyên qua đến Đại Tấn không có wifi không có điều hòa, khóe mắt rơi ra vài giọt nước mắt.
 
Sau đó trong vòng ba giây, bịa ra một câu chuyện khiến người nghe đau buồn, người nghe rơi nước mắt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play