Chương bốn.
Trên chiếc bàn vuông làm bằng gỗ có bảy người ngồi, bà Chu ngồi chính giữa.
Vợ chồng chu lão đại ngồi bên trái, Chu Đào ngồi phía dưới bọn họ.
Vợ chồng Chu Lão Nhị thì ngồi bên phải, Chu Nam ngồi phía sau.
Đây là lần đầu tiên Chu Nam gặp nhiều người như vậy, cô để ý luôn có ánh mắt như có như không dò xét, Chu Nam cẩn thận từng li từng tí ngồi dịch về phía Trần Tú Lan.
Điều này dẫn đến việc Chu Nam và Chu Đào tuy ngồi cùng nhau nhưng dường như giữa hai người đã có sự chia cắt ranh giới.
Bà Chu ngồi phía trên nhìn thấy cảnh này cũng không nói gì nhiều.
Chu Nam đã đoán ra tình hình tối qua trong nhà, dù sao cũng không biết mình sẽ ở đây bao lâu, cái gọi là Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng".
Bà Chu là một quả phụ, một mình nuôi lớn hai đứa con trai. Ngoại trừ những người đang ngồi cùng bàn này, đại phòng còn có hai người con trai.
Anh cả Chu Kiều là lính đang tham gia quân ngũ, còn anh họ thứ hai Chu Song vẫn đang học trung học, vì trọ lại ở trường học nên phải đến cuối tháng anh ấy mới về.
Thức ăn trên bàn là bánh cao lương còn sót lại từ tối qua, cộng thêm một đĩa dưa chua củ cải thái sợi.
Chỉ có Chu Nam trước mặt là bưng một bát cháo trắng, đây là bà chu nghĩ đến cô đang bị bệnh đặc biệt làm cho cô một bữa ăn.
Vừa mới đứng dậy, bà cụ đã lặng lẽ nhét cho cô một quả trứng luộc và dặn cô không được để ai nhìn thấy.
Chu Nam càng ý thức được thời đại này nghèo đến mức nào, ngay cả trứng gà và cháo gạo trắng cũng là loại xa xỉ.
Chu Nam nhấp một ngụm nhỏ cháo trắng trong bát, cô cảm thấy Chu Đào luôn dùng ánh mắt dò xét nhìn cô, Chu Nam cẩn thận chặn cháo lại, đây là bữa ăn của cô, cô quyết không được chia cho ai.
Chu Đào cúi thấp đầu, ánh mắt lóa lên những suy nghĩ sâu xa, cô cảm thấy Chu Nam có gì đó là lạ.
Tại sao Chu Nam lại đột nhiên trở nên khác người như vậy, nhìn tư thế bảo vệ thức ăn của cô ấy, Chu Đào càng chắn chắc chắn cảm giác của mình, đây không giống như việc mà cô ấy sẽ làm.
Màcô ấy không nhớ chuyện gì đã xảy ra trước khi rơi xuống nước sao?
Trần Tú Lan thấy bà Chu sắp ăn xong, lúc này mới đem chuyện tối qua cùng Chu lão nhị bàn bạc nói ra.
"Cái gì? Cô đang bảo Chu Nam tìm con rể à?" Bà Chu nghe Trần Tú Lan nói xong suýt chút nữa đã phun thức ăn trong miệng ra ngoài. Không phải hôm qua đều nói về việc lấy chồng sao?
Nhìn sang bên, Chu Lão Nhị trên mặt lộ ra nụ cười gian, nghĩ cũng biết ai là chủ mưu.
Bà Chu hít sâu một hơi, cố gắng thuyết phục hai vợ chồng: "Mẹ biết hai con cảm thấy có lỗi với Chu Nam, nhưng người con rể này quả thực có tiếng xấu."
"Đây cũng là có ý gì? Quý Bằng Đào vốn đã nghèo như vậy, để hắn là con rể là tiện nghi cho hắn."
Chu Lão Nhị cũng nhắc lại: "Hơn nữa nhà anh cả có ba người con, mà nhà nhị phòng chúng con chỉ có một Chu Nam, cho dù có tuyển được con rể, con vẫn cảm thấy mình thua thiệt."
Cao Tú Lan nghe xong, lập tức không vui, điều này là có ý gì? bà đặt đũa xuống, nói: "Nhà chú thím chỉ có một đứa con, nhưng chú cũng không nhìn lại một chút xem. Đến hai người tự nuôi chính mình đã khó chứ nói chi là nuôi Chu Nam."
Chu Lão Nhị liếc nhìn Cao Vân Anh, cười đắc ý: "Vậy thì sao? Mẹ ta đồng ý nuôi ta, anh trai ta cũng nguyện ý nuôi ta."
Bà Chu nghe vậy sắc mặt tái xanh, đây là lợn chết không sợ bị nước sôi bỏng sao?
Mình Không tiến bộ cũng coi như xong, thế mà vẫn còn lấy làm tự hào, nói ra thật muốn giấu khuôn mặt già này xuống.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, bà Chu lại cẩn thận suy nghĩ, nếu Chu Nam thật sự kén rể được, vậy cũng không phải là chuyện xấu, chí ít hai người khi về già cũng có người chăm nom.
"Được rồi, vợ chồng hai đứa đã thương lượng xong, mẹ cũng không có ý kiến, diều kiện trước tiên là Quý Bằng Đào cũng phải đồng ý."
Chu Nam lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn bà Chu, sao họ lại không hỏi xem người trong cuộc là cô có ý kiến gì không?
cô vẫn có ý kiến.
Nhưng cô không dám nói ra!
Chu Nam chỉ có thể phiền muộn múc cháo trong bát, Chu Lão Nhị nhìn thấy Chu Nam như vậy, còn tưởng rằng Chu Nam đã no rồi.
"Con gái, nếu con không muốn ăn thì đưa cho ta, vừa vặn ta cũng chưa ăn no."
Chu Lão Nhị nói xong, không đợi Chu Nam đồng ý, ông liền cầm bát Chu Nam lên, trực tiếp đưa bát lên miệng, húp mạnh một miếng lớn.
Chu Nam trợn tròn mắt nhìn chiếc bát trống rỗng, lập tức liền muốn khóc.
Không phải là cô không muốn ăn, cô không có lãng phí, cô cũng chưa có ăn no...
Chu Lão Nhị không hề biết gì về tâm tư nhỏ nhặt của con gái mình, ngược lại vỗ nhẹ vào bụng mình, bộ dạng như đã ăn no.
Chu Nam: "..."
"Mẹ, nếu Chu Nam đã muốn kén rể, vậy thì về sính lễ..." Trần Tú Lan nhìn thẳng vào bà Chu, cẩn thận từng li từng tí nói.
Bà Chu bình tĩnh gắp một đũa dưa chua, cắn một miếng bánh cao lương, chậm rãi nhai xong, nghiêng đầu nhìn Trần Tú Lan, nhướng mày: "Con muốn thế nào?"
Trần Tú Lan cười tươi, ánh mắt sáng lên: "Đương nhiên là dựa theo tiêu chuẩn của Chu Kiều và Chu Song. Dù sao Nam Nam nhà chúng con cũng độc đinh duy nhất ở nhị phòng, con và lão nhị vẫn trông cậy vào nó để phục vụ chúng con.!"
Bà Chu ăn chiếc bánh cao lương trên tay, cũng không có mở miệng nói chuyện.
Cao Vân Anh là người đầu tiên không thể ngồi yên, "Nhà chú hai, nếu để so sánh đại phòng chúng tôi trong mọi việc, vậy chú cũng nhìn một chút xem, tháng nào nhà tôi cũng có tiền trợ cấp của Chu Kiều!"
"Chú cũng đừng chê ta nói lời khó nghe, chú và thím hai người làm việc, cộng lại số công điểm của hai người cũng không bằng tôi, tôi còn chưa nói việc mua một công việc cho Chu Nam tốn bao nhiêu tiền, bây giờ các người còn muốn..."
Vợ chồng Chu Lão Nhị đều tự mình ăn thức ăn cũng không thèm nhìn Cao Vân Anh lấy một cái.
Mắt Thấy Cao Vân Anh còn muốn nói tiếp, Chu lão đại cau mày, đập bàn một tiếng rồi đứng dậy.
"Bà là nữ nhân, không hiểu thì đừng nói nhảm."
"Mẹ, chú hai, con không có quản tốt vợ con, lời vợ con vừa nói mọi người đừng để trong lòng. Nếu như Chu Nam thật sự kén rể thì sính lễ sẽ dựa theo theo chuẩn của Chu Song, con không có ý kiến."
Chu Lão Nhị thấy đại ca nổi giận, lúc này mới đứng ra hòa giải, cười nói: "Anh trai, anh đừng tức giận, chúng ta cùng nhau lớn lên, em và anh chẳng nhẽ còn chưa hiểu rõ nhau! Con trai của anh cũng chính là con trai em, mà con gái em đương nhiên cũng là con gái của anh."
Cao Vân Anh thở hổn hển, nghiến răng nghiễn lợi trừng mắt nhìn Chu Lão Nhị, vừa rồi ngươi không nói lời nào, bây giờ lại giả nhân giả nghĩa làm người tốt, thật sự là đạo đức giả!"
Thấy mọi người im lặng, Chu phu nhân nhìn mọi người xung quanh lúc này mới bắt đầu nói: "Vậy sính lễ của Chu Nam cũng giống như của Chu Song, cả hai đều là bốn trăm. Nhà lão đại, con cũng đừng cho rằng ta thiên vị Chu Nam, chính con trong lòng cũng biết, lúc trước để đưa Chu Kiều vào trong bộ đội ta đã phải dựa vào quan hệ mà mất bao nhiêu tiền, thế nhưng nhà lão nhị lúc đó lại không nói một lời."
Cao Vân Anh cũng nhớ tới chuyện này, mặt đỏ bừng, cúi đầu, bắt đầu ấp úng
"Cái này...cái này..."
Trần Tú Lan cong môi, liếc mắt nhìn Cao Vân Anh. Đây là bởi vì tình huống quá nhỏ, khó trách mẹ chồng không thích ngươi!
Ăn sáng xong, Trần Tú Lan nhận từ trong tay Chu phu nhân một gói đường nâu và mười quả trứng, nóng lòng muốn đi ra ngoài.
Dọc theo con đường, bà gặp rất nhiều người dân làng.
"Tú Lan, con gái của ngươi khỏe hơn chưa?"
"Chắc chắn là Chu Đào đã cướp bạn trai của con gái bà, chúng tôi đều có thể chứng cho bà. Bà cũng đừng tùy tiện mà tha thứ cho cô ta."
"Đúng vậy, đừng để cô ta làm bại hoại bầu không khí của làng chúng ta."
Trần Tú Lan bĩu môi nói: "Tôi mắng Chu Đào bởi vì cô ấy cãi nhau với Chu Nam của tôi, khiến Chu Nam bị ủy khuất. Nếu muốn nói người làm bại hoại đạo đức thì chính là Vương Minh Kỳ! Rõ ràng hắn chăn đạp hai thuyền, làm cho hai chị em nhà họ Chu bất hòa."
Trần Tú Lan xua tay, không muốn tiếp tục chủ đề này, dù sao bà cũng đã đáp ứng với bà Chu. Phải suy nghĩ cho Chu Kiều, vì anh đang trong quân đội.
Sau khi nghe những gì Trần Tú Lan nói, mọi người đều cảm thấy có lý, thủ phạm của vụ việc này rõ ràng là cái tên thanh niên trí thức Vương Minh Kỳ kia, và hai cô gái nhà họ Chu đều là người bị hại.
"Vậy mới sáng sớm thế này, bà cầm đường đỏ và trứng gà đia đâu thế?"
Nói đến đây, Trần Tú Lan liền có hứng thú, không che giấu chút nào nói: "Tôi đây là đang đến nhà Quý Bằng Đào, chúng tôi cảm thấy có lỗi với Chu Nam, không muốn nó gả ra ngoài nên dự định kén rể cho Chu Nam. "
"Bà nội Chu Nam cũng nói, chỉ cần Quý Bằng Đào nguyện ý, chúng ta sẽ không lấy đồ cưới của hắn, mà ngược lại còn chuẩn bị cho hắn bốn trăm tiền sính lễ."
Dân làng bị sốc trước sự hào phóng của gia đình bà Chu, Quý Bằng Đào lần này thực sự là dẫm nhằm cứt chó.
Hắn không chỉ có được một cô vợ xinh đẹp như Chu Nam mà còn có thể nhận được nhiều tiền sính lễ như vậy, hắn sợ là nằm mơ cũng muốn cười tỉnh.
Quý Bằng Đào vẫn đang ở nhà trùm đầu ngủ say, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa quấy nhiễu.
"Bang bang bang" "bang bang bang" vang lên liên tục không ngừng.
Quý Bằng Đào đành phải chịu đựng, mặc quần áo vào, đi tới cửa mở cửa ra.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trần Tú Lan, Quý Bằng Đào chỉ có thể mở miệng hỏi: "Dì, có chuyện gì vậy?"
Bởi vì vừa mới rời giường nên giọng nói của Quý Bằng Đào còn có chút khàn khàn.
Trần Tú Lan nhìn Kỷ Bằng Đào đây rõ ràng là vẫn còn đang ngủ, trong lòng thầm nghĩ.
Người đàn ông này sao có thể lười biếng hơn cả mình và Chu Lão Nhị vậy, chính mình đã ăn sáng xong, thế mà hắn còn chưa cả dậy.
Chờ sau này hắn cùng Chu Nam kết hôn, mình nhất định phải quản lý hắn thật tốt để trị cái thói xấu dậy muộn này mới được.
Cũng không thể để cho mình một nhà ba người hầu hạ hắn, đến bữa sáng cũng phải bưng tới tận giường cho hắn ăn.
Trần Tú Lan nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra, ngược lại bà càng cười tươi hơn.
"Bằng Đào, hôm qua cháu đã cứu Chu Nam nhà dì, dì còn chưa kịp cảm ơn cháu."
Quý Bằng Đào nghi ngờ nhìn Trần Tú Lan, làm gì có ai không biết Trần Tú Lan nổi tiếng là keo kiệt, nhưng món hời đưa tới tận cửa không chiếm lấy cũng phí.
Quý Bằng Đào cầm lấy chiếc rổ Trần Tú Lan đưa tới, sờ sờ đầu, cười ngây ngô nói: "Dì, đây là việc con nên làm."
Trần Tú Lan bây giờ nhìn Quý Bằng Đào, bà luôn có cảm giác như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn hắn càng thấy hài lòng.
Không nói những cái khác, chỉ bằng khuôn mặt của Quý Bằng Đào, cũng không biết bỏ xa Vương Minh Kỳ cách mấy con đường.
Hai hàng lông mày dài như kiếm như được nhuộm bằng mực, giống như hai chiếc lông ngỗng, tóc mai hai bên bay bay, chiếc mũi mang theo thần khí quật cường, đôi môi hơi mỏng nhưng đường nét rõ ràng. Kết hợp cùng Chu Nam nhìn chính là một cặp đôi trời sinh.
Nếu không phải nhà hắn nghèo, phụ nữ trong thôn không chịu gả con gái cho hắn thì việc này đâu đến lượt Chu Nam nhà mình.
Trần Tú Lan khi cười khuôn mặt ngày càng ôn hòa, "Bằng Đào, cháu không biết rằng từ khi Nam Nam được cháu cứu, dù là uống nước hay ăn cơm cũng đều nghĩ đến cháu. Nam Nam nhà dì còn nói nó sẽ không kết hôn trừ khi người đó là cháu."!"
Vẻ mặt Quý Bằng Đào cứng ngắc, đây là muốn làm gì sao?
Nếu không phải xem Chu Lão Nhị lúc trước cho hắn một bữa cơm khi đói, thì Quý Bằng Đào nói gì cũng không cứu Chu Nam một mạng.
Bây giờ xem ra thà để cô ấy chết đuối trong nước còn hơn, không có đạo lý cứu người còn phải đem mình đi bồi thường!
Trần Tú Lan nhìn Quý Bằng Đào nãy gì không nói gì, cho là hắn cũng nghe được những lời đồi đại trong thôn, lập tức giải thích:
"Dì cũng không giấu cháu, Chu Nam trước kia đối với Vương Minh Kỳ có chút tình cảm, nhưng từ khi được cháu cứu, nó liền đối với Vương Minh kỳ không còn chút hứng thú nào."
"Hiện tại người trong thôn bây giờ đều đang nghị luận bàn tán về hai đứa, thế nên cháu nhất định phải có trách nhiệm với Chu Nam nhà dì."
"Dì và lão chu nhà dì chỉ có một cô con gái, không có ý định gả nó ra ngoài, cho nên chỉ có thể để cháu thiệt thòi đi ở rể nhà dì."
"Thế nhưng là...cháu....." Tôi không muốn kết hôn, ở một mình không phải rất thoải mái sao, làm gì phải tự tìm tổ tổng về nhà, không những cướp đồ ăn của mình, mà mình còn phải cung cấp cho người khác?
Mắt thấy Quý Bằng Đào còn muốn từ chối, Trần Tú Lan lập tức nói: "Cháu cũng đừng để ý, bà nội Chu Nam đã nói sính lễ của Chu Nam tốt hơn của Chu Song nên là không thiệt thòi cho cháu."
"Hơn nữa Chu Nam của dì là cô gái xinh đẹp nhất vùng này, dì thấy cháu dung mạo không tệ, về sau sinh ra đứa bé nhất định sẽ rất xinh đẹp."
"Không phải... cháu..." Tôi thậm chí còn không muốn kết hôn, làm sao mà nghĩ đến con.
Trần Tú Lan thấy Quý Bằng Đào cứ chần chừ, liền bát mẻ không sợ rơi, thái độ cương quyết nói: "Việc này nói thế là đã xong. Lúc nào Chú và dì quyết định được ngày cưới sẽ thông báo cho cháu. Nhìn cháu cũng không dễ dàng gì, cháu không cần chuẩn bị đồ cưới, đến ngày cưới chỉ cần cháu xuất hiện, mọi việc nơi đó dì lo."
Trần Tú Lan nói xong, xoay người rời đi, căn bản không cho Quý Bằng Đào cơ hội từ chối.
Quý Bằng Đào: "..."
Mình đồng ý sao?
Có vẻ như là không!
Vậy tại sao lại gọi đã nói chuyện xong.
Lại là mục quảng cáo kênh, Mọi người nhớ ủng hộ mình đấy nhé, mỗi một lượt xem và like video là thêm phần động lực để mình dịch truyện nhé. Cảm ơn các bạn rất nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT