Nhóm người vội vã trở về khách sạn.

Vào phòng, vừa mới đóng cửa lại, Tiêu Thành đã la lớn: “Thật sự không thể đợi nữa! Lệ quỷ kia giết người như ngóe, thủ đoạn tàn độc, nhất định phải xử lý nó càng sớm càng tốt!”“Việc này chúng tôi cũng biết.

”“Nhưng lệ quỷ kia trốn kỹ quá!”“Cho nên không thể tìm thấy nó.

”Các thành viên thuộc đội đặc biệt trong lòng đều biết rõ, không phải bọn họ muốn chờ, mà là không còn có cách nào khác.

Lệ quỷ lần này bọn họ gặp hoàn toàn khác với những lần trước, cho đến nay bọn họ vẫn không biết rõ ràng đối phương sẽ bám vào người hay bám lên đồ vật, mỗi đêm khi ngủ cũng phải luôn cảnh giác, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, bọn họ sợ ngủ một giấc dậy thì Cao Nhiên, Tiêu Thành, Tô Vân Thiều đã bị giết chết.

Mới ba ngày trôi qua, mà ai nấy đều đã rất mệt mỏi, tinh thần cũng kiệt quệ.

Nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù lệ quỷ có tới thật, bọn họ cũng không thể phát huy được hết năng lực của mình, sau đó tất cả mọi người sẽ trở thành thức ăn cho lệ quỷ.

Cao Nhiên dùng ánh mắt dò hỏi Tô Vân Thiều, Tô Vân Thiều cũng biết không thể tiếp tục chờ đợi thêm được nữa, cô quyết định đi một nước cờ mạo hiểm.

Ở trước mặt mọi người, cô nhập một chuỗi địa chỉ trang web mà cô đã thuộc lòng vào điện thoại, lần này, khung chữ đã hiện ra.

Tô Vân Thiều bình tĩnh mà gõ xuống bốn chữ: Cô gái địa ngục.

Chỉ nháy mắt sau khi cô nhấn nút Enter, dòng chữ đã biến mất, khế ước được thành lập.

Cùng lúc đó, một lệ quỷ nào đó đã rất kinh ngạc khi phát hiện trên người mình có rất nhiều nhân quả.

Điều tra kỹ hơn, hắn càng kinh ngạc hơn khi phát hiện ra người muốn giết mình lại chính là người mình phải giết, loanh quanh luẩn quẩn, nhân quả thật sự hỗn loạn.

Một lúc sau, lệ quỷ khẽ thở dài một tiếng: “Thú vị.

”Bên kia, Tô Y Y đi xe về nhà, trên đường đi cô đã giải thích kỹ càng với Phó Diệp lý do vì sao lại cho anh ta leo cây.

Tô Y Y:【 Em đi thăm chị gái, nhân tiện ăn cơm tối cùng chị ấy, xin lỗi anh nha.

】Phó Diệp:【Cô ấy nằm viện à? 】Tô Y Y:【 Phi phi phi! Làm sao có thể chứ! Vì mấy ngày nay chị của em bận chuẩn bị quà sinh nhật cho ba, nên mới phải ra khách sạn ở, nhưng nơi đó rất nhỏ, chị ấy phải chịu khổ rồi.

】Phó Diệp:【 Sao lại không tới khách sạn nhà anh? Anh có thể sắp xếp cho cô ấy một phòng tổng thống, để cô ấy được ở thoải mái hơn một chút.

】Tô Y Y:【 Chị ấy vẫn còn muốn đưa anh lên đồn cảnh sát, sao có thể vui vẻ xài tiền của anh được? 】Phó Diệp nghẹn giọng:【 Hứa với anh, quên chuyện đó đi, được không? 】Hệ thống vừa múa điệu rong biển vừa hát:【 Không được, không được, không được đâu! 】Làm sao Tô Y Y có thể quên được?Chuyện đó đã để lại cho cô một ấn tượng vô cùng sâu sắc, mỗi lần thấy Phó Diệp là cô lại nhớ tới chuyện đó, ký ức ấy càng ngày càng khắc sâu vào tâm trí, nếu một ngày nào đó cô già đi và bị mất trí nhớ, chỉ cần có ai đó nhắc lại chuyện này thì chắc chắn cô sẽ nhớ lại ngay.

Nhưng cô không thể nói ra chuyện này được, tránh làm cho Phó Diệp mất hết mặt mũi.

Tô Y Y quyết định đổi một chủ đề khác an toàn hơn, nhưng lại khiến Phó Diệp càng không vui nổi, bởi vì…Tô Y Y:【 Chị gái khắc tượng của em, đáng yêu không? 】sau đó cô gửi mười mấy bức ảnh.

Tô Y Y:【 Trước đây hình như em đã gửi cho anh xem mấy bức ảnh chị của em điêu khắc gỗ rồi phải không? Anh còn nhớ không? 】sau đó cô lại gửi thêm mười mấy bức ảnh nữa.

Tô Y Y:【 Hôm nay chị gái đã đồng ý dạy em cách chạm gỗ khắc ngọc, trên tay chị ấy toàn vết chai sần, khiến em siêu… đau lòng! Em thương chị ấy, nhưng cũng rất vui vì em sẽ có thật nhiều thời gian ở chung với chị gái, hì hì…】Tô Y Y:【 Ngày thường ăn cơm ở nhà, đều là mẹ gắp đồ ăn cho em, hôm nay ăn cơm ở bên ngoài, chị gái đã gắp cho em rất nhiều đồ ăn, hơn nữa đều là món em rất thích! 】Tô Y Y:【 Tối nay trên bàn có món đậu phụ hạnh nhân, đĩa đậu phụ vừa được mang lên chị ấy đã đẩy sang chỗ khác, em cố ý gắp một miếng, nhưng chị gái bảo em bị dị ứng hạnh nhân nên không cho em ăn, em thực sự rất, rất… cảm động, thật muốn gả cho chị ấy! 】Phó Diệp: ???Tác giả có lời muốn nói:Phó Diệp: Vậy có nghĩa là tôi đã có thêm một tình địch à?Diêm Vương: Tôi mới là người nên nói câu này.

************************Tại nhà họ Tô.

Tô Y Y vừa bước chân vào nhà đã bị mẹ Tô đứng đợi từ lâu giữ lại, bà sốt ruột hỏi: “Mấy ngày nay chị con làm gì mà không về nhà?”Tô Y Y đi tìm Tô Vân Thiều thám thính tin tức, thứ nhất là vì chính cô muốn biết, thứ hai là vì mẹ Tô luôn hỏi cô.

“Mẹ, không có chuyện gì đâu, chị gái thực sự có việc phải làm, không phải bất mãn với người nhà, mẹ yên tâm đi!”Tô Vân Thiều đi học, bắt quỷ, đi sớm về trễ, thực sự không có nhiều thời gian dành cho gia đình.

Mẹ Tô vẫn chưa nắm bắt rõ tình tình của Tô Vân Thiều, nên bà ấy rất lo mình đã làm gì đó không tốt làm con gái ruột mới về nhà đã chịu ấm ức.

“Vậy con bé đã ở đâu? Ăn uống có tốt không?”“Chị ấy ở trong khách sạn, trong một căn phòng nhỏ, tuy không rộng rãi nhưng rất sạch sẽ.

” Tô Y Y trả lời rất cẩn thận, đem những lời đã từng nói với Phó Diệp kể lại một lần nữa.

Ba Tô chỉ nói qua một lần tại khu nghỉ dưỡng là Tô Y Y bị dị ứng hạnh nhân, Tô Vân Thiều đã ghi nhớ trong lòng, trên bàn cơm đã rất cẩn thận chăm sóc cô.

Dạy khắc gỗ và chạm ngọc vừa tốn thời gian vừa tốn công sức, không phải một công việc tốt lắm.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play