Phạm vi trưởng thành sớm không chỉ có đám người Tần Giản mà còn bao gồm người cùng tuổi là Tô Y Y.

So với bọn họ, Tô Húc Dương lớn hơn bốn tuổi, đã vào đại học còn ngây thơ không khác gì một đứa trẻ, không để tâm để ý gì, vừa nhìn là biết anh ấy chính là đối tượng được bọn lừa đảo yêu thích.

Tô Vân Thiều tạm biệt bọn Tần Giản, bắt taxi về nhà, đã là 9 giờ tối.

Mẹ Tô và Tô Y Y, Tô Húc Dương đã thay áo ngủ, ngồi quanh bàn lớn giữa nhà mà gói bánh chưng.

Thấy cô trở về, mẹ Tô vẫy vẫy tay, “Vân Vân mau tới đây, con thích bánh chưng nhân gì?”“Bánh chưng nhân thịt và lòng đỏ trứng.

” Tô Vân Thiều bấm tay tính toán, ngày mốt chính là Tết Đoan Ngọ, bảo sao họ lại gói bánh chưng.

“Em thế mà lại theo phái ưa mặn!” Tô Húc Dương bước sang bên cạnh hai bước, kéo rộng khoảng cách giữa hai anh em, tạo ra một đường vĩ tuyến 38 giả, “Mặn và ngọt không thể ở chung được!”Mắt trái của Tô Y Y viết một chữ “trẻ”, mắt phải viết một chữ “trâu”, nhưng lại ngại mặt mũi của anh trai nên không vạch trần trò trẻ con này ra trước mặt cả nhà.

Mẹ Tô thì lại không ngại gì: “Có bản lĩnh con đừng ăn tào phớ mặn!”“Như vậy sao được?” Tô Húc Dương hừ lạnh, “Tào phớ ngọt chính là món ăn của tà giáo!”Người yêu thích tào phớ ngọt - Tô Vân Thiều: “…”Cá nhân Tô thiên sư không hứng thú gì với cuộc đấu tranh mặn ngọt này, nhưng nếu có người chỉ trích món ăn yêu thích của mình là món ăn của tà giáo, vậy thì đừng trách cô.

Cô khịt khịt mũi.

Tô Vân Thiều xoay người vào phòng bếp, lấy ra một ít đậu nành tươi từ tủ lạnh.

Trong nhà không có cối xay đá, cô đành dùng máy xay để thay thế, cùng đám người giấy tí hon bận rộn gần nửa tiếng đồng hồ.

Trong khoảng thời gian này, ba Tô tan tầm về nhà, đi tắm và thay áo ngủ.

Biết Tô Vân Thiều đang một mình mày mò thứ gì đó trong bếp, cả nhà đều tập trung ở phòng khách chờ đợi, thi thoảng lại ngó vào trong bếp.

Chẳng mấy chốc, Tô Vân Thiều đã mang ra năm bát tào phớ ngọt phủ mật ong, đường đỏ và mạch nha.

Người yêu thích tào phớ mặn - Tô Húc Dương: “…” Đã nhắm được mục tiêu.

Mỗi ngày, trước khi tập thể dục buổi sáng, Tô Vân Thiều đều làm món gì đó để lót dạ, cả nhà chỉ có Tô Húc Dương được ăn thử một lần, bởi vì anh ấy hay thức đêm nên vô tình gặp được, còn những người khác đều là lần đầu tiên được nếm thử tay nghề của cô.

Để giữ dáng, bình thường sau 9 giờ tối, mẹ Tô sẽ không ăn gì cả và đánh răng từ rất sớm.

Nhưng nhìn thấy món do con gái yêu quý của mình tự tay làm, bà nào còn quan tâm được đến dáng người nữa chứ?Ba Tô và Tô Y Y đều hơi đói bụng, nên hai người tự giác lấy phần ăn của mình và thưởng thức.

Tào phớ là món ăn rất đơn giản, người nhà họ Tô không phải chưa từng ăn qua.

Nhưng không biết có phải là do chính người thân của mình tự tay làm hay không, mọi người đều cảm thấy món tào phớ tối nay ăn ngon hơn bình thường rất nhiều.

Mẹ Tô: “Tào phớ mềm quá!”Ba Tô: “À, ba muốn ăn thêm một chén tào phớ nữa.

”Tô Y Y: “Ăn ngon quá, cảm ơn chị.

”Tô Húc Dương: “……” Em gái ruột tự tay làm món ăn của tà giáo, bạn có muốn ăn không? Nếu như không ăn thì có phải là không nể mặt mũi của em gái sao?Không đợi anh nhăn mày đấu tranh tâm lý thì bát tào phớ ngọt còn nguyên trước mắt đã bị ba Tô lấy đi với lý do “Ba biết con không muốn ăn cái này, đừng lãng phí”.

Tô Húc Dương: ???Quả nhiên là ba ruột, ngay cả cơ hội vả mặt cũng không để lại cho con trai của mình!Ngày hôm sau là thứ bảy, Tô Vân Thiều ở trong nhà không đi ra ngoài, chuyên tâm bồi dưỡng bốn miếng bùa ngọc và thu thập đồ trang trí để tạo nguyên trận, sau bữa cơm tối cô đem bốn miếng bùa ngọc ra.

Đây là một loại bùa hộ mệnh, kiêm thêm hai chức năng là phòng ngự và công kích, mặt trước mấy miếng bùa đều giống nhau, chỉ có điều ở góc đã khắc tên của từng người để dễ phân biệt.

Miếng ngọc tuy không lớn nhưng được điêu khắc những hoa văn hộ mệnh phức tạp, tên được khắc ở góc bùa được khắc rất nhỏ khiến cho tổng thể miếng ngọc trông càng thêm tinh xảo.

Cả nhà họ Tô đều rất thích chúng, lập tức luồn vào một sợi chỉ đỏ và đeo lên cổ.

Thực ra nếu dùng nguyên khí bồi dưỡng bùa ngọc thêm mấy ngày thì hiệu quả của nó sẽ tốt hơn, nhưng không còn cách nào khác, Tết Đoan Ngọ đã tới rồi.

Số lượng quỷ ở địa phủ bùng nổ, hàng ngũ chờ đầu thai đã kéo rất dài, từ lâu đã không còn quan tâm ngày thanh minh, quỷ tiết hay những ngày hội đặc thù thì quỷ môn mới mở, nếu không may, rất có thể sẽ gặp phải…Bách quỷ dạ hành.

(Trăm loài ma quỷ, yêu quái tụ tập diễu hành vào ban đêm)Hơn 12 giờ đêm, cánh cổng địa phủ mở rộng.

Vô số quỷ hồn từ địa phủ đi vào nhân gian, hân hoan nhảy nhót như vừa mới được ra tù, thỏa sức thang thang trên những đường phố rộng lớn lúc đêm khuya.

Tô Vân Thiều kéo rèm ra, không ngạc nhiên khi nhìn thấy một đám yêu ma đang thò đầu vào biệt thự nhà mình, chúng muốn bước vào đi dạo, nhưng lại cố kỵ cái gì đó nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Một con quỷ nhỏ tuổi không kiềm chế được, xung phong trèo qua rào tre để vào.

“A…” một tiếng hét thảm thiết vang lên, tay của con quỷ nhỏ vừa mới chạm vào rào tre đã bị bỏng.

Một lúc sau, lá bùa màu vàng dán trên hàng rào tre sáng lên, ánh sáng màu đỏ lấp loé giữa đêm khuya như đang muốn nói: Đường này không được đi.

Trong phút chốc, chúng quỷ thét chói tai và bỏ chạy.

“Mẹ ơi, nhà này không vào được, chuồn mau.

”“Người ta lúc sống chưa từng ở biệt thự, cho nên muốn vào xem một chút thôi mà.

”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play