Chương 51:
 
Âu Dương Tĩnh không biết bản thân mình ngủ như thế nào. Ghé vào lưng Bùi Dục, ngay từ đầu vẫn còn có chút khẩn trương, lại sợ Bùi Dục cõng cô nặng không thể cõng cô đi được, lại sợ nhiều người anh không đi được vững. Nhưng từ từ cô liền buông thả, Bùi Dục bước đi rất chậm, bước chân cũng cực kỳ ổn định, nhiệt độ của cơ thể anh được ngăn cách bằng quần áo truyền tới, giống như còn có tác dụng hơn túi trườm nóng, cảm giác đau đớn ở bụng dưới không biết từ lúc nào đã giảm bớt rồi. Thậm chí cô còn thể rảnh rỗi để thưởng thức cảnh sắc ven đường.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà không hiểu rõ vì sao càng đi về phía sau, Âu Dương Tĩnh đã bị lăn qua lăn lại cả ngày dần dần không có ý thức. Chỉ mơ hồ nhớ rõ hai người đi qua rất nhiều con đường, có sao có trăng, có hình ảnh phản chiếu của đèn lồ ng ở trong nước, cảnh sắc đẹp đến mức làm cho cảm giác như đang mơ.
 
"Bạn ấy có chỗ nào không thoải mái hay sao?" Thời điểm Âu Dương Tĩnh ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy một giọng nói không phải của Bùi Dục.
 
Cô mở to mắt, phát hiện cô cùng Bùi Dục đã đến địa điểm tập hợp, nhưng mà Bùi Dục vẫn còn cõng cô ở trên lưng! Trước mặt gần như tất cả giáo viên cùng bạn học!
 
"Mau bỏ tôi xuống!" Cô ghé vào bên tai Bùi Dục nhỏ giọng nói.
 
"Không có việc gì, cậu không có nặng." Bùi Dục hoàn toàn coi như không có những ánh mắt ở chung quanh.
 
"Thực sự hết đau rồi!" Da mặt Âu Dương Tĩnh không có dày như anh, thật sự không có cách nào tiếp nhận cảm giác mình như một con khỉ bị mọi người vây xem như vậy. Mà quả thật sau khi ngủ một giấc ở trên lưng của anh, giờ cũng đã hết đau rồi.
 
Bùi Dục nghe được giọng nói của cô vô cùng khỏe mạnh, đánh giá quả thật cô đã tốt hơn rồi, mới đặt cô xuống. Ngược lại giáo viên thật sự lo lắng đã hỏi một hồi lâu. Nhưng cuối cùng do giáo viên là nam nên Âu Dương Tĩnh cũng không thể nói ra nguyên nhân mình không thoải mái được. Vẫn là Bùi Dục thay cô nghĩ một lý do: "Mới vừa rồi lúc xem đèn lồ ng bị người khác đụng phải nên đã bị trẹo chân."
 
Giáo viên nửa tin nửa ngờ, còn muốn nói một chút nữa để cho cô phải chú ý an toàn, thì đột nhiên "Ầm" một tiếng, một đóa pháo hoa lớn nở bung trong bầu trời đêm, nhất thời hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người ở đây.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cái này chỉ là cái mở màn, ngay sau đó có rất nhiều loại pháo hoa không theo thứ tự nở rộ trong không trung, ánh sáng chiếu rọi làm cho không người nào có thể rời mắt được. Trong đám người thỉnh thoảng lại có tiếng hoan hô cùng hét chói tai vang lên.
 
Đây cũng là lần đầu tiên Âu Dương Tĩnh tới tận nơi nhìn người ta b ắn ra pháo hoa lớn như vậy. Cho dù cảnh tượng này cô đã xem vô số lần ở trong TV, nhưng vào lúc chính mắt nhìn thấy thì bản thân giống như lạc vào cảnh giới lạ kỳ, vẫn bị làm cho rung động. Pháo hoa lớn nở rộ trong nháy mắt dường như muốn bao phủ bầu trời đêm, sau đó rất nhanh tắt đi tạo thành những làn khói màu đỏ màu da cam từ trên không rơi xuống, mãi cho đến khi hòa mình vào trong bóng đêm.
 
Bùi Dục nhìn pháo hoa rồi lại không nhịn được mà nhìn người ở bên cạnh. Lúc này cô đối diện với ánh sáng bảy màu trên bầu trời nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào, đôi đồng tử đen láy như mặc ngọc giống như pháo hoa nở rộ từng đóa một, ngay cả lúm đồng tiền hơi nông ở một bên má cũng giống như một cái đ ĩa hút sáng, vào giờ phút này Âu Dương Tĩnh mười bốn tuổi lại trở lên vô cùng sinh động và xinh đẹp.
 
Nếu sự trọng sinh của anh đã cải biến quỹ tích nhân sinh của Trần Lập Linh, như vậy, Âu Dương Tĩnh cũng sẽ không giống như trước khi trọng sinh, giống như một giấc mộng còn không có bắt đầu mà đã biến mất.
 
Trong lòng Bùi Dục đầy tin tưởng nhớ lại, rồi chợt phát hiện gió đã thổi những bụi tro của pháo hoa bay về phía bọ họ đang đứng, anh thuận tay kéo lấy mũ áo khoác đội lên cho cô.
 
"Cậu làm gì vậy?" Âu Dương Tĩnh bị anh làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Bùi Dục cũng tự đội mũ áo khoác của mình lên rồi.
 
"Nơi này là cuối hướng gió, bụi rất nhiều." Bùi Dục giải thích.
 
Lúc này Âu Dương Tĩnh mới chú ý đến bụi của pháo hoa còn xót lại đang bay trong bóng đêm, nhìn về phía anh cau cái mũi: "Thích sạch sẽ!" Nói tới nói lui, cô cũng túm lấy cái mũ kéo xuống thật thấp.
 
Kết thúc việc dạo chơi công viên, sau khi trở lại trường học, Âu Dương Tĩnh gọi Bùi Dục chuẩn bị quay về ký túc xá lại: "Hôm nay cảm ơn cậu nha."
 

Cô trịnh trọng nói lời cảm ơn riêng, ngược lại Bùi Dục có phần xấu hổ, cao lãnh "Uhm" một tiếng bày tỏ đã nhận, liền xoay người đi vào ký túc xá.
 
Nhưng chờ tới khi anh nằm ở trên giường, cho dù làm thế nào cũng không ngủ được. Trong đầu đều là gương mặt tươi cười sáng rỡ của Âu Dương Tĩnh, nhắm mắt lại, thậm chí còn có thể cảm giác được hơi thở mềm mại của cô thổi qua gương mặt.
 
Muốn mạng người ta mà! Bùi Dục ngồi thẳng dậy. Làm cho bạn học ở giường đối diện hoảng sợ, vỗ ngực kêu lên: "Ai nha má ơi! Hù chết bảo bảo rồi! Bùi Dục, đêm đã khuya rồi mà cậu lại đột ngột ngồi dậy làm gì vậy?"
 
Bùi Dục vội ho một tiếng: "Đi toilet." Nói xong thật đúng là bò xuống giường đi về phía WC.
 
Mười tám năm trước khi anh trọng sinh vẫn chưa từng trải nghiệm qua loại cảm giác này, trước giờ đôi mắt của anh vẫn như mọc trên đỉnh đầu, cả ngày ngoại trừ học tập vận động thể thao thì tối đa là cũng chỉ ra ngoài chơi game mà thôi, đối với nữ sinh gần như là hoàn toàn không có cảm giác. Càng không cần nói tới thường xuyên nghĩ đến một người nào đó.
 
Bùi Dục nhìn hai má đỏ ửng của thiếu niên ở trong gương, giống như hiểu rõ một điều gì đó.
 
...
 
Âu Dương Tĩnh không biết có phải mình bị ảo giác rồi hay không, từ sau nguyên tiêu đến giờ, đột nhiên Bùi Dục luôn biết quan tâm bạn nữ đã biến lại trở thành một nam thần cao lãnh rồi. Ngoại trừ thời điểm giải đề vẫn nhiệt tình trước sau như một, thì lúc khác cũng rất ít khi nói chuyện với cô.
 
Cô thầm cảm thấy kỳ quái, nhưng ngẫm lại cảm thấy đây mới là thái độ anh nên có, mà ngay từ đầu cũng là cô bảo Bùi Dục làm như vậy. Đổi về thân thể, vốn bọn họ cũng không có liên quan gì nữa rồi.
 
Ngược lại, ngay từ đầu các học sinh đối với "Cặp đôi học bá" này đột nhiên trở nên lạnh nhạt thì lại không thể thích ứng được, Lương Hiểu Hiểu lại còn vì việc này mà vụng trộm hỏi qua Âu Dương Tĩnh. Song khi thấy đương sự có thái độ thản nhiên thì cuối cùng mọi người mới tin tưởng hai người bọn họ quả thực không phải là một đôi.

 
Nhưng mà mặc kệ có tin hay không, đều đã không quá quan trọng, trong khi mười ngày tập huấn đã kết thúc, bọn họ những học sinh từ các nơi đến đây rất nhanh sẽ phải đường ai nấy đi rồi. Chẳng qua cũng chỉ là quen biết thời gian ngắn, ngược lại cũng không có nhiều cảm xúc thương cảm lắm, huống chi có rất nhiều người có khả năng có thể lại trở thành bạn học trung học.
 
Kết thúc tiết học của buổi học cuối cùng, thầy giáo gọi tất cả các thành viên đến dưới cửa của tòa nhà dạy học để chụp hình chung. Mọi người theo chiều cao xếp thành ba hàng, Bùi Dục là một người rất cao, đứng ở giữa hàng cuối cùng, nhưng Âu Dương Tĩnh lại là người xếp đầu tiên từ bên phải hàng thứ nhất, cách nhau rất xa, nhưng lại là lần đầu tiên từ khi đổi trở về bọn họ cùng chung một khung hình.
 
Nhiếp ảnh gia ở một bên vừa hô cười lên nhanh chóng nhấn nút chụp, bộ dáng của năm mươi thiếu niên và tính cả băng rôn "Chúc mừng đợt tập huấn kỳ thi đấu Olympic toán học lần thứ xx" được treo trên đỉnh đầu đều được chụp vào trong bức ảnh, được treo trên bức trường tuyên truyền của trường học.
 
Đối với lần tập huấn này, Âu Dương Tĩnh vô cùng vừa ý, từ sau khi cô lấy được vị trí thứ hai, thì mấy lần kiểm tra sau cô đều có thể bảo trì vị trí trong Top 5. Nếu ở vòng thi đấu vòng tròn cũng có thành tích thế này, thì việc cử đi học ở trường trung học phụ thuộc cơ bản là không thành vấn đề gì.Có thể đạt được thành tích như vậy kỳ thật là phải cảm ơn Bùi Dục, nhưng xét thấy biểu hiện cao lãnh gần đây của Bùi Dục, thì tiếng cảm ơn này của Âu Dương Tĩnh vẫn không tìm được cơ hội để mở miệng. Cứ kéo dài như vậy, liền kéo đến lúc chia tay. Bùi Dục lưng đeo ba lô đứng ở cửa trường học chờ ba Bùi tới đón, Âu Dương Tĩnh mới ý thức được nếu lại không nói lời cảm ơn thì sẽ không còn cơ hội, vội vàng gọi anh. "Bùi Dục!"
 
Bùi Dục quay đầy thấy là cô, vẫy vẫy tay đề cô đi qua. Âu Dương Tĩnh đi đến bên cạnh anh, còn chưa mở miệng nói cảm ơn, đã nghe Bùi Dục nói: "Cậu tới thật đúng lúc, ở đây chờ một lát. Còn năm phút nữa là ba tôi sẽ đến, đợi lúc đó sẽ đưa cậu về nhà trước."
 
Ôi chao ôi? "Không cần không cần, quá làm phiền ba cậu rồi." Âu Dương Tĩnh liên tục xua tay, đường về nhà hai người lại không có tiện, cô cũng không phải không biết xấu hổ mà lại làm phiền bà Bùi Dục. Cô một lòng thừa dịp ba Bùi chưa có tới liền muốn chuồn đi trước, đều đã quên mục đích mà bản thân mình qua đây.
 
Bùi Dục thấy cô đi, liền duỗi cánh tay ra kéo lấy quai đeo cặp sách của cô, xách ba lô của cô quay lại: "Bào cậu đợi lát nữa, cậu chạy cái gì mà chạy?"
 
Lúc này Âu Dương Tĩnh mới cảm nhận được cảm giác chân dài cùng chân ngắn đánh nhau là thế nào, bất luận có duỗi tay như thế nào cũng không thể với tới anh! Cô gấp đến mức hai má ửng hồng vùng vẫy nói: "Cậu nhanh buông ra, nhự vậy có giống dáng vẻ gì nữa!"
 
"Sẽ không!" Bùi Dục nhìn cô vùng vẫy đột nhiên nổi lên tâm tư muốn chơi đùa, ôm lấy túi sách trêu cô giống như mèo vờn chuột vậy.
 
Âu Dương Tĩnh cảm thấy Bùi Dục quả thực có bệnh mà, một hồi săn sóc một hồi cao lãnh một hồi *, đột nhiên thay đổi dáng vẻ nhanh như gió vậy, cũng không cho người ta thời gian để kịp phản ứng!
 
Cô nghĩ muốn cởi cặp ra, kết quả lập tức bị Bùi Dục nhìn thấy, làm ra đủ loại cản trở, Âu Dương Tĩnh bị anh chọc cho muốn phát hỏa, lúc này đột nhiên lại có một người đến đây, đánh vào gáy Bùi Dục một cái: "Xú tiểu tử, lại còn học được cách khi dễ người khác!"
 
"Chú Bùi!" Âu Dương Tĩnh giống như nhìn thấy cứu tinh.

 
Bùi dục cũng nhanh chóng buông tay ra. Anh Xoa xoa cái gáy bị ba Bùi đánh nói: "Con muốn cậu ấy ở lại để ba đưa cậu ấy về, nhưng cậu ấy lại muốn chạy."
 
"Vậy thì cũng không thể làm như vậy!" Ba Bùi Dục dùng từ ngữ đầy chính nghĩa nói, biểu cảm trên mặt lại là "Về nhà sẽ giáo dục con thật tốt."
 
Âu Dương Tĩnh đang cúi đầu sửa sang lại túi sách, không thấy được việc hai cha con trao đổi ánh mắt.
 
Ở dưới sự yêu cầu đầy nhiệt tình của Bùi Dục cùng cha anh, Âu Dương Tĩnh không thể già mồm cãi láo được nữa, đành phải để cho ba Bùi lái xe đưa cô về nhà.
 
Ánh mắt của hàng xóm nhà cô thật tốt, chỉ nhìn một lần là có thể nhận ra được chiếc xe đưa cô về cùng chiếc xe mười ngày trước đưa bà nội cô về là cùng một chiếc. Vào lúc xe của ba Bùi chạy đi rồi, lại không tránh khỏi việc tụ lại cùng một chỗ nói thầm. Âu Dương Tĩnh luôn đơn độc nên không có phát hiện, những người luôn nói bậy ở sau lưng cũng chỉ có thể vĩnh viễn ở lại đây mà thôi. Mà đường của cô còn rất dài, mới không cần lãng phí thời gian so đo với bọn họ!
 
"Xú tiểu tử, người cũng đã đi rồi mà con vẫn nhìn cái gì vậy?" Ba Bùi ở bên cạnh vừa lái xe vừa cười nhạo anh: "Ba nói cho con biết, muốn theo đuổi tiểu cô nương tuyệt đối không thể dùng một chiêu khi dễ cô bé đó được. Con cho rằng con vẫn còn đi nhà trẻ sao? Người nào sẽ thích một nam sinh luôn khi dễ mình chứ? Cần phải thể hiện thành thục chững chạc một chút, giống như một người anh trai dẫ cô bé đó đi chơi vậy, bình thường để cho cô bé đó..."
 
"Ông già thối! Không cần người phải dạy. Con không có theo đuổi ai hết!" Bùi Dục gân cổ cắt ngang lời ba anh đang lải nhải, ánh mắt lại không nhịn được mà nhìn về phía nhà Âu Dương Tĩnh mấy lần.
 
"Xì, vịt chết còn cứng mỏ!" Ba Bùi buồn cười nhìn đứa con trai không chịu thừa nhận, cũng không tiếp tục chế nhạo anh nữa.
 
Tâm tình Bùi Dục vô cùng phức tạp, trước trọng sinh, anh đối với Âu Dương Tĩnh có ấn tượng vô cùng mơ hồ, nếu khi đó có người nói cho anh biết, có khả năng anh sẽ thích nữ sinh này, thì khẳng định anh sẽ cho rằng người đó bị bệnh thần kinh.
 
Nhưng hiện tại, Âu Dương Tĩnh đối với nha không còn là một người có ấn tượng "Bạn học lớp bên cạnh" nữa mà là một người vô cùng rõ ràng. Chỉ cần nghĩ đến cô, từng cái nhăn mày từng nụ cười của cô sẽ lập tức xuất hiện trong trí nớ, bất luận là vui vẻ hay là ưu thương thì cũng đều có thể tác động đến trái tim của anh. Cả đời trước lẫn đời này, đây là lần đầu tiên Bùi Dục trải nghiệm cảm giác này, đây là thích phải không?
 
Anh tự hỏi mình, nhưng giống như lại không cho ra được một đáp án chính xác.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play