Edit: Ashe

Sau khi phóng túng ở Tuyết Thiên Mai Viện, Tình Lan ngã bệnh.

Kỳ thật chỉ là một chút cảm lạnh, lúc nói chuyện giọng mũi rất nặng, cổ họng hơi không thoải mái mà thôi.

Vì vậy, mấy ngày nay, Tình Lan chỉ cần mở miệng nói chuyện, Bộ Khê Khách sẽ chăm chú nhìn nàng.

Tình Lan cho là hắn đang quan tâm mình, có chút cảm động, còn an ủi hắn: “Không có việc gì, không giống lần trước đâu, uống chút thuốc là khỏe thôi.”

Đến tối sau khi nằm trên giường, Bộ Khê Khách vẫn còn nói nhăng nói cuội dụ dỗ nàng mở miệng nói chuyện, Tình Lan mới phản ứng, hỏi Bộ Khê Khách: “Chàng đang cố tình để ta nói nhiều sao?”

Bộ Khê Khách nghiêm mặt nói: “Trong tộc ta có phương pháp dân gian, nếu người nào bị cảm lạnh vậy hãy để cho người đó nói nhiều, nói nhiều ấm người, đổ mồ hôi là được.”

Tình Lan bán tín bán nghi, lại nói với hắn vài lời, sau đó đi ngủ.

Tình Lan ngủ thiếp đi, Bộ Khê Khách nhàm chán.

Có trời mới biết, vừa rồi biện pháp dân gian gì kia của Hạ tộc, tất cả đều là hắn bịa ra lừa gạt nàng, liên tục hỏi lung tung đủ thứ để nàng nói chuyện, chẳng qua là muốn nghe giọng nói của nàng. Giọng nói của nàng bây giờ, nghe như tiếng trẻ con bập bẹ, khiến người ta yêu thương, hắn không nhịn được muốn nghe mãi.

Bộ Khê Khách tự kiểm điểm chính mình, giúp Tình Lan vén góc chăn, cúi đầu hôn lên trán nàng, ôm nàng ngủ.

Hôm sau tỉnh lại, Bộ Khê Khách tính thời gian, hỏi Tình Lan: “Nguyệt sự của nàng lại đang dọa ta sao?”

Tình Lan nhớ ngày, đầu tiên là đỏ mặt, sau đó tái mặt, tay cũng bị dọa lạnh toát, trước tiên hỏi Bộ Khê Khách: “Hoa sen có thể nở không? Trổ hoa trước sau đó sẽ nảy mầm sao? Làm sao mới biết được chúng có nảy mầm hay không?”
 
Bộ Khê Khách trấn an nói: “Sao nàng lại nghĩ tới việc này? Ta thì lại đau lòng vì thân thể của nàng hơn, vừa rồi ta mới suy nghĩ một chút, thân thể nàng yếu ớt sợ lạnh, không bằng… Sau này luyện công buổi sáng, nàng cũng đi cùng ta, chọn một kiểu nàng muốn học, ta sẽ dạy nàng. Chỉ ở trong phòng uống trà ôm bình nước nóng sợ là vô dụng.”
 
Tình Lan tỉnh táo tinh thần: “Dạy ta cưỡi ngựa sao?”
 
“Cũng không phải là không được.” Bộ Khê Khách nói, “Trước khi nước sông đóng băng hoàn toàn, phụ thân sẽ trở về một chuyến, ta nhờ người chọn một con ngựa tốt, sau khi phụ thân trở về, ta sẽ dạy nàng cưỡi ngựa… Nàng còn muốn học cái gì?”
 

Tình Lan nói: “Chàng nhớ đấy, ta muốn học.”

 
Bộ Khê Khách cười nói: “Không có gì mà ta không biết cả, nàng muốn học hết không? Cũng tốt, ta sẽ dạy nàng, ta thấy được lắm, chúng ta một người dạy một người học, có thể cùng nhau luyện tập cả đời.”
 
Tình Lan không khỏi có chút ngượng ngùng, nàng nhỏ giọng nói: “Ta đây phải xứng danh Tướng quân phu nhân, giống như mẫu thân chàng.”

“Khó mà làm được.” Bộ Khê Khách cười nói, “Mẫu thân ta cũng không phải được phụ thân ta dạy dỗ, lúc trước người của Yến Xuyên thế nhưng lại xem Hạ tộc là dị nhân, trước khi Nguyệt Ngạn tộc đến, phụ thân và mẫu thân ta như nước với lửa, về sau Nguyệt Ngạn tộc xâm nhập tam tông Hạ tộc đốt lửa, giết người, cướp của, là phụ thân ta đánh lui địch, nhưng người vụng về không biết nói chuyện, giết hết đám sói Nguyệt Ngạn, vừa lau mặt, quay đầu lại đã mắng mẫu thân ta không biết dụng binh, nếu không phải người đến, mẫu thân ta sợ là cũng bị Hãn vương của Nguyệt Ngạn tộc cướp về làm thiếp…”
 
Tình Lan: “Sao có thể nói như vậy!"
 
“Đúng vậy đấy!” Bộ Khê Khách cười, “Hạ tộc mới vừa gặp kiếp nạn lớn, mẫu thân ta đang nổi nóng, phụ thân ta đến giúp bà, bà vốn định nói một tiếng cảm tạ, kết quả bởi vì phụ thân ta mở miệng, mẫu thân chẳng những không nói cảm ơn, còn ước chiến, một thương lấy mất mũ giáp của phụ thân ta.”

“…Chà.” Tình Lan sững sờ, vỗ tay, “Mẫu thân chàng thật sự lợi hại.”

“Nếu không thì cũng không thể làm tộc trưởng.” Bộ Khê Khách nói, “Phụ thân ta đã cảm thấy bà thú vị, có lẽ giống như ta có ý với nàng, chẳng những không bị mẫu thân ta hù dọa, còn cười ngây ngô.”

“Sao chàng biết rõ như thế?”

Bộ Khê Khách nói: “Chuyện năm xưa của phụ mẫu ta toàn bộ Yến Xuyên đều biết. Khi bé thường có người trêu chọc ta nói: “Liên Hoa, ngươi có biết làm sao có ngươi hay không? Phụ mẫu ngươi thế này hmm…”

Tình Lan nở nụ cười.

Bộ Khê Khách lại nói: “Phụ thân ta thích mẫu thân ta, mẫu thân kể, người muốn lấy đầu Hãn vương của Nguyệt Ngạn tộc làm sính lễ. Mẫu thân ta đã nói, ngươi không nên giành với ta, đầu của hắn là của ta, chờ ta lấy đầu của hắn, ngươi hãy mang theo ngựa lính của ngươi làm của hồi môn, ở rể Hạ tộc ta, ta lấy đầu hắn cho ngươi làm chén uống rượu, chúng ta uống máu ăn thề, kết làm phu thê.”

Lời này khiến Tình Lan sợ ngây người: “Mẫu thân chàng… Thật là lợi hại. Sau này thì sao? Là ai lấy được đầu hắn?”

Bộ Khê Khách nói: “Là ta.”

Tình Lan khẽ giật mình.

Bộ Khê Khách nói: “Một trong những sính lễ ta đưa nàng, chẳng qua không đem ra dọa nàng thôi ha ha ha ha.”

Tình Lan nhớ tới lão đại từng làm nàng kinh hồn bạt vía kia, yên lặng một lát, nàng nói: “Ta chết cũng sẽ không lấy đầu hắn làm chén rượu, cùng chàng uống máu ăn thề.”

“Ha ha ha ha, nàng không cần uống máu ăn thề với ta, đôi ta kết làm phu thê là đủ rồi.” Bộ Khê Khách kéo nàng, nói, “Đi thôi, đi luyện công buổi sáng với ta.”

Không thể không nói, luyện công buổi sáng vẫn có hiệu quả, mặc dù ma ma luôn canh cánh trong lòng chuyện phò mã mỗi ngày đều đưa công chúa theo trà trộn giữa một đám đàn ông, đao thương côn kiếm qua lại, nhưng Tình Lan dần dần đã tìm thấy niềm vui.

Bộ Khê Khách cho dù dạy nàng cái gì cũng tự mình cầm tay nàng chỉ dạy, hơn nữa không giống như dạy Kiểu Kiểu, Bộ Khê Khách đối với nàng vô cùng dịu dàng, không giận không mắng.

Tình Lan làm tốt, hắn chọc ghẹo khen ngợi nói: “Tốt! Không hổ là công chúa điện hạ ta vừa mắt!”

Tình Lan làm không tốt, bắn chệch mũi tên, kéo không ra, hoặc là sẩy tay vung mạnh bay kiếm, hắn cũng sẽ vui vẻ nói: “Ha ha ha, tiểu cô nương mạnh khỏe rất thú vị.”

Nói cách khác, chỉ cần là Tình Lan làm, chưa bao giờ là xấu, chỉ có quá giỏi, hoàn hảo, thú vị.

Kiểu Kiểu đến xem mấy lần, sau khi phát hiện Bộ Khê Khách bị Tình Lan làm mờ hai mắt, cô bé hừ nói: “Ca, muội thấy người thú vị nhất hẳn là huynh đấy!”

Tình Lan dần hiểu được thú vị là chỉ nàng làm không tốt, vì vậy mỗi lần nghe Bộ Khê Khách khen nàng thú vị, nàng đều âm thầm nghiến răng, thề không bao giờ để từ này xuất hiện trong miệng Bộ Khê Khách nữa.

Sau khi Tình Lan cố gắng nỗ lực, Bộ Khê Khách càng yêu thích, các kiểu khen ngợi cũng đa dạng hơn, có khi còn kéo Kiểu Kiểu đến quan sát hoc tập.

“Nhìn thấy chưa? Biết vì sao ca ca cái gì cũng la mắng muội mà không la mắng công chúa tỷ tỷ của muội không?”

Tròng trắng trong mắt Kiểu Kiểu cũng muốn lật lên trời: “Huynh dám mắng? Huynh chỉ dám khi dễ đứa trẻ như muội!”

Bộ Khê Khách nói: “Bởi vì công chúa tỷ tỷ của muội biết cố gắng, cũng nghiêm túc, nhìn xem, hiện giờ mới vài ngày, độ chính xác đã có, tay cũng không còn run… Rất đáng ngưỡng mộ…”

Bộ Khê Khách còn chưa nói hết câu, Tình Lan lập tức vô cùng nể mặt, trước mặt hắn… Bắn không trúng bia.

Kiểu Kiểu nói: “Lão đại, cuối cùng muội cũng biết thế nào là mù mắt.”

Đây mà cũng gọi là chính xác?

Bộ Khê Khách nhìn Kiểu Kiểu, lông mày hơi nhíu lại.

Kiểu Kiểu câm miệng, nhích ra bên ngoài một chút, chuẩn bị co chân chạy trốn.

Bộ Khê Khách thấy "khỉ con" muốn chạy, một cước giẫm lên làn váy cô bé, cười lạnh nói: “Sai rồi muội muội, mắt mù là nói đứa trẻ không biết cố gắng đọc sách như muội, cho muội một cơ hội nữa, sau khi ta thả chân ra, nếu như muội ngoan ngoãn quay về Đông Sương đọc sách với Tô tiên sinh, ta sẽ không đánh muội muội bất tài như muội, nếu không…”

Hắn buông chân ra, Kiểu Kiểu ngoan ngoãn xoay người, ủ rũ quay về Đông Sương đọc sách.

Mấy ngày trôi qua, nàng không nghe Bộ Khê Khách nói thú vị nữa bởi vì mỗi lần đều có thể bắn trúng bia. Tình Lan rõ ràng rất tự tin, mỗi ngày đều mang vẻ mặt hưng phấn.

Những lời khen trên miệng Bộ Khê Khách dần chuyển thành hành động thực tế, đêm nay, Bộ tiểu tướng quân ra sức “khen ngợi” Tình Lan, Tình Lan có chút lâng lâng hỏi: “Khi nào Đại tướng quân trở về?”

Bộ tiểu tướng quân nói: “… Nhanh thôi, nàng không thể chờ được muốn học cưỡi ngựa hay sao?”

Tình Lan mềm nhũn ừm một tiếng, nói: “Ta muốn… Muốn học bây giờ.”

“Bây giờ? Nàng học như thế nào?”  Bộ Khê Khách nói, trời đông giá rét, muốn ta ôm nàng lên ngựa chạy một vòng không?”

Tình Lan lấy hết dũng khí, cộng thêm được Bộ Khê Khách tán tương có chút ngẩn ngơ, lời nói không qua đại não đã thốt ra: “Phò mã… Cũng là ngựa.”

Bộ Khê Khách bị dọa ngừng lại: “…Hả?”

Tình Lan: “…Ừm.”

Yên lặng rất lâu, Bộ Khê Khách bỗng nhiên mỉm cười nằm sấp, lộn một vòng, vỗ xuống giường: “Nếu như công chúa yêu cầu phò mã làm ngựa, làm sao dám không tuân chỉ? Đến đây.”

Tình Lan ngượng ngùng nũng nịu một lúc, đỏ mặt dò dẫm, còn nhỏ giọng nói: “Đa tạ phò mã quan tâm…”

“Cam tâm tình nguyện, nàng phóng túng hơn, ta cũng muốn biết, rong ruổi lắc lư trên người có tư vị thế nào.”

Tình Lan khẽ nói: “…Chàng im miệng ngay, không được nói.”

Bộ Khê Khách ngạc nhiên nói: “Còn có đạo lý đó? Công chúa làm được, còn không cho phép ta nói, hầy, đúng là bá đạo.

Tình Lan chặn miệng hắn lại, chậm rãi ngồi lên.

Sau khi nàng thật sự rong ruổi, đôi mắt Bộ Khê Khách sáng ngời, cảm khái: “Ôi… Tiểu cô nương nàng thật thú vị.”

Tình Lan đang cưỡi mây đạp gió nghe thấy hai chữ thú vị này, lập tức rớt khỏi chín tầng mây, tỉnh táo vài phần giận dữ hỏi Bộ Khê Khách: “Chàng có ý gì?”

Ngươi đây là chê ta làm không tốt?
 
Bộ Khê Khách: “Thú vị thú vị, không phải ý kia, thật sự thú vị mà, khen nàng tốt, cảm giác nàng ngồi trên người ta rất tốt, Bộ mỗ chưa từng sướng như vậy, cảm ơn điện hạ.”
 

Tình Lan trừng mắt nói: “Không cho nói! Không được nói thú vị!”

Bộ Khê Khách: “Được, được, ngựa không thể nói chuyện, phò mã cũng không thể, Bộ mỗ tuân chỉ, mời điện hạ tiếp tục.”
 
Sau khi Bộ Cố mang ngựa trở về, Tình Lan đã không còn hào hứng như trước đó nữa.
 
Hiện giờ nàng mê luyến phò mã Bộ Khê Khách, cho nên lúc Bộ Cố đưa ngựa đến Quỳnh Lâm Viện, khen ngợi con ngựa trắng hiền lành khỏe mạnh, là ngựa tốt trong những con ngựa tốt, biểu cảm của Tình Lan và Bộ Khê Khách đều trở nên vi diệu.
 
Sông ở Bắc Cảnh của Yến Xuyên đều đã bị đóng băng hoàn toàn, sau khi xác nhận tin tức, Bộ Khê Khách đưa binh đến bố trí bên cạnh bờ sông, trước khi đi còn gửi Tình Lan cho Mặc Kỳ Yên.

Sau khi phu thê hai người lưu luyến không rời nói lời tạm biệt, Mặc Kỳ Yên bắt đầu đưa Tình Lan theo đi luyện công buổi sáng.

Sau khi Kiểu Kiểu nghe được, đặc biệt chạy tới xem náo nhiệt.

Lúc Bộ Khê Khách ở đây, cho dù Tình Lan làm gì cũng đều được khen, Kiểu Kiểu không tin, người công bằng chính trực như mẫu thân tuyệt đối sẽ không giống như Bộ Khê Khách khen ngợi mù quáng!

Vì vậy, cô bé cực kỳ hứng thú đến xem.

Không ngờ lại phát hiện, mẫu thân ruột thịt của mình đối đãi với con dâu còn dịu dàng hơn cả con gái ruột.

Sắt nương tử Mặc Kỳ Yên oai phong trên chiến trường nhiều năm, cười híp mắt gật đầu, không ngừng khen ngợi: “Tốt, rất tốt, kéo cung căng lên chút nữa sẽ tốt hơn, rất đẹp!”

“Chà, giỏi quá, quả nhiên không nhìn lầm, điện hạ hiện giờ giống như mặt trời, rực rỡ chói mắt!”

“Tốt! Một kiếm này vô cùng có khí thế, đủ để chấn kinh kẻ kịch, hoàn toàn không giống người mới học, tất nhiên, thu lại một chút sẽ tốt hơn!”
 
Kiểu Kiểu: “… Đây là mẫu thân của ta sao?”

Mặc Kỳ Yên quay đầu lại nhìn thấy Kiểu Kiểu, cũng cười lạnh một tiếng, bắt lấy bím tóc nhỏ của Kiểu Kiểu kéo tới, quát: “Con lại không chịu đọc sách! Thấy phụ thân con đã trở về, biết chắc hắn không giận sao? Con cho rằng phụ thân con có thể làm chỗ dựa cho con sao? !”
 
Phụ thân Kiểu Kiểu đang ở võ đường đốc thúc các binh sĩ tập luyện buổi sáng: “Kiểu Kiểu, không đọc sách là không được, lần này nghe ta, nghe mẫu thân con đi!”
 
Kiểu Kiểu: “…Hu hu hu.”

Khóc, vô cùng đau đớn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngựa: ? ? ? ? À à, đi thôi.

Kiểu Kiểu: ? ? ? ? Đừng nói nữa, mắt không cầm được nước mắt rồi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play