Edit: Ashe
 
Vu ma ma để Oanh Ca lại bên cạnh Tình Lan, để nàng hầu hạ may vá, sắp xếp xong, ma ma bẩm báo với Tình Lan.

"Oanh Ca hầu hạ điện hạ cũng hơn mười năm rồi." Hốc mắc Vu ma ma ửng đỏ, "Nói thật với điện hạ, trong lòng lão nô cũng không đành lòng không kém gì điện hạ..."

"Mẫu hậu từng nói nàng ấy sẽ giúp đỡ ta, bởi vì nàng ấy không có nhiều tâm kế, nếu như thật sự phản bội lừa dối chủ nhân, cũng phải xử lí..."Tình Lan thở dài nói, "Ta không thể chịu được việc nàng ấy rời đi, ta đã suy tính đến những chuyện này... Từ nhỏ ta đã nghĩ, tại sao nữ nhân phải suy nghĩ nhiều thứ như vậy, người hầu hạ lâu năm bên cạnh, cũng đều phải cẩn thận đề phòng... Sống như vậy quá mệt mỏi."

Ma ma nói: "Điện hạ tốt bụng, vẫn không bỏ rơi Oanh Ca. Nói ra thì cho dù điện hạ tức giận, trước đây lão nô đã nhận ra tâm tư của Oanh Ca, không vạch trần là vì cảm thấy không cần thiết. Của hồi môn lúc trước ngoại trừ mấy tùy tùng trong cung thì chỉ có Oanh Ca sớm tối phân ưu cùng điện hạ, nó thấy phò mã là người tốt, có chút tâm tư cũng là bình thường... Có trách thì trách nó không biết phép tắc, lão nô nói thật với điện hạ, nếu không phải lão nô chứng kiến nó lớn lên từ nhỏ đến lớn nên biết nó không có ý xấu gì nữa, chuyện này nếu đổi lại là người khác làm, lão nô đã sớm loạn côn đánh đuổi ra ngoài rồi."

Tình Lan cúi đầu không nói, trong mắt vừa bối rối vừa mệt mỏi.

Vu ma ma nói: "Điện hạ à, không chỉ có người, phò mã cũng là người mềm lòng."

Lông mày Tình Lan hơi giãn ra, nói khẽ: "Ta biết chàng là người thế nào."

Vu ma ma niệm phật, nói: "Lúc phò mã tìm lão nô, rõ ràng đang rất tức giận, trước đó Oanh Ca đã nói gì với phò mã lúc ấy lão hô hoàn toàn không biết, còn tưởng rằng Oanh Ca làm phò mã khó chịu nên gặng hỏi phò mã, Oanh Ca đã làm sai chuyện gì, phò mã muốn đuổi nó ra ngoài sao? Phò mã nói, được rồi, nếu như đều là người theo công chúa đến, chắc hẳn cũng đã có tình cảm nhiều năm, ngươi chuyển nàng ấy đi chỗ khác, đừng để nàng ấy xuất hiện trước mặt công chúa, như vậy công chúa đang sống dễ chịu gặp nàng ấy sẽ hao tổn tinh thần."

Tình Lan nghe xong, khẽ cười trong lòng.

Vu ma ma nói: "Phò mã chu đáo, vốn dĩ lão nô chưa kịp phản ứng, là phò mã hỏi lão nô. Ngài ấy rất giận, liền hỏi, có phải Hoàng Đô chúng ta lại có quy củ chết tiệt gì phải không, trong lúc thê tử hoài thai, phò mã cần phải cưới nữ nhân bên cạnh nàng để hầu hạ ư?"

Tình Lan nghe được câu này từ miệng ma ma, không khỏi thẹn thùng, càng nghĩ càng cảm thấy bối rối, không khỏi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Đúng là một quy củ chết tiệt."

Ma ma niệm vài câu kinh Phật, tiếp tục nói: "Lúc ấy lão nô nghe xong, chỉ hận không thể đào đất chui xuống... Lúc đấy mới biết Oanh Ca đi tìm phò mã, hầy... Nha đầu kia, rốt cuộc vẫn không biết bổn phận, nảy sinh tâm tư, nhìn nó nóng vội như thế. Trách không được lúc biết công chúa không mang thai, vẻ mặt nó trông như thất hồn lạc phách, vốn tưởng là nó đau lòng vì công chúa, bây giờ lão nô cũng không sợ tạo khẩu nghiệp, nói lời khó nghe, rõ ràng là trong lòng nó lo lắng, bộ dạng thất vọng, căn bản không phải quan tâm công chúa. Bây giờ nhìn lại, lúc cho rằng công chúa có thai, bộ dạng kinh hỉ của nó, hơn phân nửa là cho rằng công chúa hoài thai sẽ bất tiện, nó có thể được phò mã thu phòng nên mới vô cùng vui vẻ..."

Tình Lan nói: "Được rồi, không cần nhiều lời nữa. Nếu như nàng ấy đã không còn hầu hạ bên cạnh ta, những chuyện trong quá khứ, ta cũng không truy cứu nữa..."

Ma ma nói: "Điện hạ bớt buồn, những tâm tư này của nó phò mã đều thấy được, bây giờ suy nghĩ lại, công chúa đến Yến Xuyên thật đúng ý trời, trong phúc có phúc, lão nô thấy những dị tộc ở Yến Xuyên chú ý hoa khai tịnh đế, hoa sen đầu thai, không chỉ có phò mã, ngay cả Đại tướng quân cũng chỉ có một vợ, hậu viện không hề có người khác!"

Tình hình trong nhà Bộ Khê Khách, Tình Lan đã sớm biết, nàng cười giỡn nói: "Ma ma cũng hóng chuyện hay sao?"

"Mấy ngay nay ở Quỳnh Lâm Viện học theo mấy nữ nhân dị tộc làm bánh vừng, ta liền để ý hỏi, Tướng quân ngoại trừ Tướng quân phu nhân, còn có nữ nhân nào được sủng ái hay không, kết quả bọn họ đều rất kinh ngạc, hỏi ta có ý gì... Lão nô lại càng hỏi tới, mới biết những nữ nhân dị tộc này căn bản không có nhiều tâm tư như vậy, ý nói một cuộc hôn nhân chỉ một người, cản bản không nạp thê thiếp, trừ khi vợ qua đời, việc này cũng phải chú trọng, sau khi cắt đứt tình cảm với vợ trước mới tái hôn."

Ma ma cảm khái nói: "Nơi này thật sự tốt, nếu không phải lão nô là đệ tử Phật môn, nhất định phải bái lạy Hồ Thần nhân duyên của bọ, thực sự vô cùng cảm kích, đã cho công chúa nhân duyên tốt như vậy..."

"Tình Lan --" Bộ Khê Khách sải bước đi tới, người còn chưa tới, đã gọi một tiếng Tình Lan.

"Tình -- Lan --" Kiểu Kiểu đi sau đuôi hắn, cũng bắt chước Bộ Khê Khách gọi một tiếng Tình Lan.

Bộ Khê Khách quay đầu ném qua một ánh mắt sắc như dao, Kiểu Kiểu đứng yên không dám cử động, nhưng trong nháy mắt, lập tức thấy Kiểu Kiểu khôi phục dáng vẻ nghịch ngợm, nhảy dựng lên ngâm nga: "Hôm nay ca ca không có cầm thương."

Ngụ ý, ta sẽ không bị huynh hù dọa, huynh không có cầm thương xiên ta.

Bộ Khê Khách: "..."

Cứu mạng, muội muội quá phiền rồi.

Tình Lan cười xán lạn như ánh mặt trời mùa xuân, dịu dàng lại tươi đẹp.

Bộ Khê Khách đến gần, còn gật đầu với Vu ma ma, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tình Lan, giọng nói trở nên nhu hòa: "Tình Lan, hôm nay thời tiết cũng không quá lạnh, chúng ta đến Tây Viện ngắm hoa mai đi."

Kiểu Kiểu rung đùi đắc ý nói: "Tình Lan, hôm nay thời tiết cũng không quá lạnh, chúng ta đến Tây Viện ngắm hoa mai đi."

Giọng điệu giống ca ca cô bé như đúc, hai chữ Tình Lan nghe dịu dàng trìu mến, dường như có thể vắt ra nước.

Bộ Khê Khách không để ý đến cô bé, tiếp tục nói với Tình Lan: "Tây Viện có suối nước nóng nhỏ, ở đó luôn nóng, vì vậy người trong tộc ta thường xuyên đến đó, hơn nữa nơi ấy hiện giờ hoa mai đã nở một ít rồi, nếu hôm nay nàng muốn ra ngoài, chúng ta đến Tây Viện đi."

Kiểu Kiểu vẫn bắt chước nguyên xi từ thần thái đến ngữ điệu.

Cô bé chơi vui vẻ, Bộ Khê Khách dừng lại một chút, dùng ánh mắt uy hiếp lần nữa.

Kiểu Kiểu cười hì hì nghênh đón uy hiếp từ hắn, vỗ mông ngựa nói: "Đôi mắt của lão đại hôm nay trừng to quá!"

Bộ Khê Khách cười lạnh một tiếng, Kiểu Kiểu cũng cười lạnh một tiếng.

Bộ Khê Khách quay đầu phân phó ma ma: "Đi giúp công chúa chuẩn bị quần áo dày chút nữa, chúng ta đến Tây Viện."

Kiểu Kiểu cũng học ngữ khí của hắn, lặp lại một lần.

Ma ma cười đáp ứng.

Sau khi ma ma rời khỏi, Bộ Khê Khách bắt đầu tập trung tinh thần trừng trị Kiểu Kiểu. Hiện giờ hắn không cần sắm vai huynh trưởng hiền lành, muội muội hiếu thuận trước mặt Tình Lan, Bộ Khê Khách phất tay áo, nhíu mày nói: "Không phải muội thích bắt chước ta nói chuyện sao? Có bản lĩnh thì thì muội học tiếp đi."

Kiểu Kiểu cũng phất tay áo, lặp lại những lời này, chống nạnh nhìn Bộ Khê Khách.

Tình Lan cười thở không ra hơi, định nhìn xem Bộ Khê Khách dùng cách nào trừng trị con quỷ nghịch ngợm gây sự Kiểu Kiểu này.

Bộ Khê Khách nói: "Hiếu giả, sở dĩ sự quân dã; đễ giả, sở dĩ sự trưởng dã; từ giả, sở dĩ sử chúng dã..."*
 
(* ) Dịch nghĩa: Đạo hiếu [đối với cha] cũng chính là để thờ vua, đạo đễ [đối với anh], cũng chính là để thờ bậc trưởng thượng, đạo từ [đối với con] cũng chính là để sai khiến chúng dân vậy. (Trích trong sách "Đại học")

Kiểu Kiểu bắt chước được nửa đầu, chợt phát hiện bị mắc lừa.

Đây là quyển sách nàng học thuộc lòng gần đây nhất!

Kiểu Kiểu: "Không bắt chước, không bắt chước được, thật sự nhàm chán."

Bộ Khê Khách nói: "Hửm, thật sự không bắt chước được?"

Kiểu Kiểu nói: "Huynh quả thật là hồ ly thành tinh ngàn năm, ta đây tiểu hồ ly sáu năm đương nhiên không đấu lại huynh!"

Bộ Khê Khách cười khẽ một tiếng, ung dung nói: "Đáng tiếc, vừa rồi ta còn nghĩ, nếu muội có thể đọc thuộc hết quyển 《 Đại học 》không sót một chữ, lúc ta và Tình Lan đi Tây viện ngắm mai về, cũng sẽ mang muội theo, đến lúc đó bên phủ công chúa đưa trà bánh tới, chúng ta có thể cùng chia ra ăn. Hầy, quả thật đáng tiếc... Nếu như muội không thuộc, ta đành phải để muội ở lại đây đọc sách rồi."

Kiểu Kiểu: "Lão đại! ! Lão đại muội sẽ thuộc! ! Muội đã thuộc từ sớm rồi!"

Cô bé chắp hai tay sau lưng, nhảy nhót xung quanh Bộ Khê Khách, vừa nhảy vừa đọc không chậm trễ, đọc thuộc hết quyển 《 Đại học 》từ đầu tới cuối.

Bộ khê Khách nói: "Ừ... Không sai."

Kiểu Kiểu: "Ha ha, nếu huynh nói sớm, nói sớm muội đã đọc cho huynh nghe lâu rồi."

Tình Lan ngạc nhiên, Bộ Khê Khách trừng mắt nhìn nàng, quay đầu lại lừa gạt Kiểu Kiểu: "Là thế này, trước khi mẫu thân rời khỏi Nhã Minh thành đã giao phó cho ta, nếu muội có thể thuộc hết sách, ta sẽ phải đưa bảo bối này cho muội."

"Bảo bối gì!" Hai mắt Kiểu Kiểu phát sáng.

Bộ Khê Khách lấy một mảnh giấy gói trong người ra, mở ra xem, trong đó gói một đôi vòng tay phỉ thúy.

"Đưa tay qua đây." Bộ Khê Khách nói.

Kiểu Kiểu đang kích động đột nhiên trầm mặc, cô bé mím chặt môi, trong mắt lóe ra sắc thái quái dị, giơ hai tay lên cao.

Sau khi Bộ Khê Khách đeo cho cô, nói: "Nghe rõ, có hai yêu cầu."

Kiểu Kiểu ra sức gật đầu: "Lão đại huynh nói đi, yêu cầu gì muội cũng ngoan ngoãn làm được."

"Thứ nhất, thuộc lòng 《 Lục quốc luận 》, thứ hai, nếu như muội có thể bảo đảm trước giờ Dậu hai cái vòng tay này không vỡ không nứt, ta và công chúa tỷ tỷ của muội sẽ lập tức đưa muội đi ngắm hoa mai đỏ buổi tối."

Kiểu Kiểu kích động nói: "Được! !"

"Vậy bây giờ muội đọc ngay đi, không thuộc đừng tới, vòng tay nứt vỡ cũng đừng tới."

Kiểu Kiểu: "Muội dùng tính mạng cam đoan, hai cái này tuyệt đối sẽ không vỡ!"

Như thường lệ, Kiểu Kiểu sẽ không đi đứng bình thường, không phải chạy thì là nhảy nhót, hôm nay, vì cam đoan vòng tay nguyên vẹn không hư tổn gì đến trước giờ Dậu, Kiểu Kiểu hiếm khi đi đứng chậm rãi, dùng cách nho nhã bước ra ngoài, ngoan ngoãn đến Thiên viện học thuộc lòng.

Sau khi Kiểu Kiểu rời khỏi, Tình Lan nói: "Thật kỳ lạ, rõ ràng mỗi lần ta dạy học Kiểu Kiểu đều ngủ, dù vậy nó cũng có thể học thuộc quyển 《 Đại học 》 không sót chữ nào."

Bộ Khê Khách nói: "Nó không ngốc, chỉ là không tập trung học mà thôi."

Tình Lan nói: "Vì sao phải bắt nó đọc sách?"

"Độ tuổi này học rất nhanh, để nó đọc sách, thứ nhất là mài dũa tính tình của nó, để nó làm chút chuyện đúng đắn, tránh gây họa khắp nơi, thứ hai, mặc dù bây giờ nó vẫn chưa hiểu rõ đạo lý trong sách, nhưng học thuộc trước đã, đợi sau này nó lớn lên chút nữa, lúc biết suy nghĩ cẩn thận, trong đầu có chút kiến thức vẫn khác chứ."

Tình Lan gật đầu nói: "Có lý."

Bộ Khê Khách đột nhiên cười nói: "Có phải nàng thấy rất mất mát không?"

Tình Lan: "Đâu có!"

"Là vì ta đưa vòng ngọc cho Kiểu Kiểu nhưng không đưa vòng ngọc cho nàng sao?"

Tình Lan: "Không phải!"

"Xem ra đúng rồi." Bộ khê Khách ngồi xuống, không biết lấy đâu ra một bọc khăn gấm, sau khi mở từng lớp, hai tay đưa cho Tình Lan, "Sao lại không chuẩn bị cho nàng chứ? Cái này là của nàng, hy vọng tiểu cô nương sẽ thích."

Trong khăn gấm là một cây trâm bạch ngọc, ở trên khắc hoa văn màu đỏ, chạm khắc giống như hoa mai.

"Trong tộc vừa đưa tới." Bộ Khê Khách nói, "Tiểu cô nương các nàng đều thích, có muốn ta cài lên cho nàng không?"

Tình Lan nắm lấy cây trâm, xấu hổ cúi đầu: "... Cảm ơn phò mã."

"Không cần khách khí với phò mã." Bộ Khê Khách cười nói, "Thành thân nhiều ngày rồi lại không nghĩ tới việc tặng chút quà mọn cho nàng, là ta sơ sót, cẩn thận suy nghĩ thì thấy mình còn không quan tâm săn sóc bằng những vị hôn phu nhà bình thường... Cũng may công chúa là cô nương tốt bụng mới không chê trách, đổi lại là cô nương khác, sớm đã càu nhàu bên tai phu quân."

Tình Lan cười cười, nói: "Vậy... sau này nếu ta có muốn cái gì, cứ như vậy nhắc nhở phò mã ư?"

Bộ Khê Khách chỉ vào lỗ tai mình nói: "Nhìn thấy chưa, hai cái này vừa nghe nói công chúa muốn sủng hạnh nó, đã lập tức hưng phấn đỏ bừng lên, đang chờ đợi bàn tay ngọc ngà thon dài của công chúa đây..."

Tình Lan khẽ mắng: "Im miệng mau."

Sau khi ma ma lấy áo choàng ra, Bộ Khê Khách mặc cho Tình Lan xong, nhét bình nước nóng vào trong tay Tình Lan, nói: "Bây giờ chúng ta lập tức xuất phát."

Tình Lan ngạc nhiên nói: "Không chờ Kiểu Kiểu à?"

Bộ Khê Khách kinh ngạc nói: "Nàng không hiểu nỗi khổ tâm của ta sao!"

Hắn nói: "Cái vòng ngọc kia, nàng cho rằng đưa cho nó đeo để làm đẹp hay sao?"

"Chẳng lẽ không phải bởi vì dụ muội ấy đọc sách cho tốt mới tặng muội ấy sao?"

"Đương nhiên không phải!" Bộ Khê Khách nói, "Cái vòng ngọc kia là khóa trói khỉ, là pháp bảo để chúng ta nhanh chóng thoát thân, đến Tây Viện thanh tịnh ngắm mai!"

Tình Lan đột nhiên khẽ giật mình, sau khi kịp phản ứng, thở dài nói: "Chàng là huynh trưởng kiểu gì..."

Bộ Khê Khách than thở nói: "Nếu nàng có một muội muội như vậy, nàng sẽ phát hiện huynh trưởng như ta đã rất nhân từ rồi. Nàng không biết đâu, hai cái vòng ngọc trên tay nó, chỉ sợ sẽ không còn nguyên vẹn qua giờ Thân... Vì vậy, chúng ta còn thừa ba canh giờ để ngắm mai, đi mau!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play