Edit: Ashe

 
Kiểu Kiểu ở lại phủ công chúa, sau khi Bộ Cố nghe được, lập tức mang theo mấy tấm thảm da sói cùng với giấy và bút mực đến phủ công chúa, dựa theo lễ bái sư của Yến Xuyên để Kiểu Kiểu dập đầu với Tình Lan mấy cái.
 

"Tiểu nữ không chu đáo, chút lễ vật này chưa đủ thành kính, mong rằng điện hạ sẽ không ghét bỏ."
 
Tình Lan lại cảm thấy Bộ Đại tướng quân nghiêm túc để con gái mình đến bái sư là vô cùng thân thiết đáng yêu, khiêm tốn nói: "Ta cũng chỉ là biết được mấy chữ, tài sơ học thiển, nhưng nếu Đại tướng quân gửi Kiểu Kiểu cho ta, tất nhiên ta sẽ tận tâm chỉ dạy."
 
Bộ Cố: "Đa tạ điện hạ."
 
Ông nghiêm mặt nói xong, đứng dậy, xoa xoa tay cười ngây ngô nói: "Ha ha ha, ta biết lão đại nhà ta cưới được hiền thê mà ha ha ha ha..."
 
Tình Lan hơi xấu hổ, nâng tay áo lên che đi nửa mặt, lặng lẽ cầu cứu Bộ Khê Khách.
 
Bộ Khê Khách ho mạnh một tiếng, lấy tay đẩy gia phụ đang cười ngốc nghếch một cái: "Khụ, phụ thân không về sao?"
 
Bộ Cố: "Ha ha ha ha... À."
 
Sau khi Bộ Cố rời đi, Bộ Khê Khách bước tới, nói bên tai nàng: "Ta có việc, tối nàng ngủ trước đi, nếu ta không bận sẽ tới tìm nàng, không cần chờ ta."

 
Kiểu Kiểu tiễn phụ thân đi rồi chạy qua: "Lão đại, huynh đang nói gì á?"
 
Bộ Khê Khách nhớ ra cô bé, lại dặn dò: "Đừng để muội ấy ngủ với nàng, một mình nàng một phòng được rồi."
 
Tình Lan cười nói: "Hiểu rồi, tướng quân đi mau lên."
 
Bộ Khê Khách sờ đầu nàng, lúc đi ngang Kiểu Kiểu, búng xuống ót cô bé một cái: "Ngoan đấy, nếu không huynh về nhất định sẽ đánh muội."
 
Kiểu Kiểu núp trong ngực Tình Lan, nghe lời như chim cút.
 
Bóng dáng Bộ Khê Khách vừa biến mất, Kiểu Kiểu: "Công chúa tỷ tỷ, chúng ta chơi trò gì đây?"
 
Tình Lan cười cười, dặn dò ma ma mang bài hoa tới, nói: "Chúng ta chơi cái này, nếu muội thua thì phải học thuộc lòng toàn bộ bài mà muội đã thua."
 
Kiểu Kiểu không biết trò chơi tri thức này sâu bao nhiêu, cũng không biết hiện giờ Tình Lan ‘tâm đen’ thế nào, ngây thơ ngốc nghếch nói: "Tỷ tỷ tỷ, nói quy tắc đi."
 
Cô bé nhe hàm răng lọt gió ra, vừa nói Tình Lan đã muốn cười.

 
Đến xế chiều, Kiểu Kiểu ngoan ngoãn ngồi trước bàn, vừa khóc vừa đề bút chép thơ trên một chồng bài hoa.
 
Tình Lan uống trà ngắm lá đỏ, năm tháng tĩnh lặng.
 
Oanh Ca đã làm một ít điểm tâm bưng tới cho Tình Lan ăn, Kiểu Kiểu khóc càng to hơn.
 
Tình Lan chậm rãi đi qua, kiểm tra bài tập của cô bé, gật đầu nói: "Tuy là vừa khóc vừa viết, nhưng nét chữ này vẫn rất đẹp. Tuổi còn nhỏ, chữ lại có cốt cách, đứng lên được rồi."
 
Vu ma ma nói: "Mặc Kỳ tiểu thư thông minh."
 
Kiểu Kiểu mong mỏi nhìn Tình Lan, yếu ớt cầu xin: "Công chúa tỷ tỷ tốt nhất, muội có thể nghỉ một lát không?"
 
Tình Lan nói: "Không chỉ được nghỉ, còn có thể ăn điểm tâm."
 
Mắt Kiểu Kiểu như đèn, lập tức sáng lên, nước miếng cũng muốn chảy ra ngoài.
 
Tình Lan lại nói: "Không chỉ có thể ăn điểm tâm, nếu như muội đồng ý với ta buổi chiều viết thêm ba trang, ghi nhớ những gì ta dạy muội, ta sẽ cho muội đến võ đài chơi."
 
Kiểu Kiểu: "Thật chứ?!"
 
Tình Lan: "Đương nhiên. Ta không nói dối bao giờ."
 
Kiểu Kiểu hoan hô vui vẻ, ôm cổ Tình Lan kêu lên: "Tỷ tỷ tốt! Kiểu Kiểu luôn luôn thích tỷ!"
 
Dẻo miệng là giỏi nhất, Tình Lan nghe xong, trong lòng cũng cực kỳ vui vẻ.
 
Trước mắt có cám dỗ, Kiểu Kiểu chẳng mất nhiều công sức đã thuộc lòng ba câu thơ, còn có thể ngồi yên nghe Tình Lan giảng ý nghĩa thơ cho mình.
 
Sau khi Tình Lan nói có thể, cô bé nhảy dựng lên chạy ra cửa. Tình Lan vội vàng bảo Oanh Ca gói điểm tâm mang theo: "Nói với phò mã, những món này tốt nhất nên ăn nóng."
 
Oanh Ca được phái đi thì vui ra mặt, cầm hộp thức ăn đi theo Kiểu Kiểu đến võ đài.
 
Kiểu Kiểu bởi vì vừa hoàn thành việc học, ngẩng đầu ưỡn ngực, trước tiên tìm Bộ Khê Khách lớn mật khoe khoang.
 
"Bộ Liên Hoa, nói cho huynh biết, hôm nay muội làm xong bài vở, công chúa tỷ tỷ khen muội là đứa trẻ thông minh nhất tỷ ấy từng gặp."
 
Cô bé to gan rồi, còn dám gọi tên tự của Bộ Khê Khách.
 
Bộ Khê Khách ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng cười, nói: "Thật sao? Mặc Kỳ Bạch Lộ, muội nghe cho kỹ, công chúa tỷ tỷ của muội từ nhỏ đến lớn chỉ gặp qua một đứa trẻ mà thôi."
 
Kiểu Kiểu: "..." Nghe không hiểu!

 
Bộ Khê Khách cam chịu, được, con bé Kiểu Kiểu ngu ngốc này, vậy còn không hiểu ý châm chọc của hắn.
 
Trình độ không giống nhau, ài, nói ra có ý nghĩa gì đâu! 
 
Bộ Khê Khách tự mình kiểm điểm.
 
Kiểu Kiểu vẫy tay: "Hừ, công chúa tỷ tỷ sợ muội bị đói, còn gọi Oanh tỷ giúp muội chuẩn bị một hộp điểm tâm đầy ụ để muội ăn, hừ hừ."
 
Bộ Khê Khách nhếch miệng, kinh thường suy nghĩ tự mình đa tình của muội muội.
 
Oanh Ca tỷ tỷ vội vàng tiến lên, giọng giống như muỗi kêu, lắp bắp đỏ mặt nói: "Đây là nô tì đưa cho phò mã..."
 
Bộ Khê Khách: "Thấy chưa, cái này là công chúa cho ta."
 
Kiểu Kiểu nghẹn lại, vẻ mặt không dám tin.
 
Bộ Khê Khách: "Chà, tự mình đa tình."
 
Kiểu Kiểu: "Không không không, cái này là cho muội, nếu đưa cho huynh, sao công chúa tỷ tỷ không tự mình đến? Hiện giờ để Oanh tỷ tỷ cầm hộp điểm tâm đi với muội chính là cho muội, đâu ra đưa cho huynh, tự mình đa tình là huynh thì có."
 
"Hừ." Bộ Khê Khách nói, "Được, coi như ta tự mình đa tình, muội nói rất đúng."
 
Hắn xoay ngựa, hất cằm lên nói với Oanh Ca: "Hiện giờ điện hạ có rảnh không?"
 
Oanh Ca đỏ mặt ấp úng nói: "Điện hạ bận thiêu thùa may vá..."
 
"Đang làm cái gì?"
 
Oanh Ca càng đỏ mặt hơn: "Là lọn tóc kia của phò mã..."
 
Bộ Khê Khách vui vẻ: "Thật ư?"
 
Hắn nhắc tới Kiểu Kiểu, để muội muội nhìn thẳng mình, dặn dò một câu: "Nghe cho kỹ đây, lão đại ta có việc muốn giao cho muội làm, làm xong, ta cho muội ba ngày, tuyệt đối sẽ không đánh muội, la mắng muội, thế nào, thành giao chứ?"
 
Kiểu Kiểu đã quá quen thuộc với quy trình này rồi, rung đùi đắc ý nói: "Khoan, tạm thời nói về việc huynh cần làm trước đi."
 
"Muội đi nói với công chúa, nếu muốn đưa đồ ăn cho ta thì tự mình đến, đây là quy củ của Hạ tộc chúng ta."
 
Kiểu Kiểu: "Nói dối sẽ bị trọc đầu đấy!"

 
Bộ Khê Khách: "..."
 
Đây là hắn hù dọa Kiểu Kiểu, bởi vì Kiểu Kiểu lúc nhỏ tóc mọc thưa thớt, cho nên sợ nhất bản thân sẽ trọc đầu, trở thành hồ ly trọc lông, vì vậy Bộ Khê Khách luôn lấy chuyện đầu tóc ra dọa.
 
Lúc Kiểu Kiểu bốn năm tuổi đã bắt đầu học nói dối rồi, vì để cô bé bỏ tật xấu miệng toàn nói phét này, Bộ Khê Khách không ít lần phải dùng chiêu nói dối trọc đầu để dọa cô.
 
Kiểu Kiểu vẻ mặt quang minh chính đại nói: "Muội chưa từng nghe qua Hạ tộc có quy củ này."
 
Bộ Khê Khách: "Hôm qua mẫu thân vừa quy định, muội không về nhà, đương nhiên muội không biết."
 
Kiểu Kiểu: "...Tại sao mẫu thân phải đặt ra loại quy củ này?"
 
Bộ Khê Khách: "Không cần muội lo, muội có đi hay không?"
 
Tiểu đại nhân Kiểu Kiểu thở dài xa xăm: "Được rồi, lão đại có được phu nhân cũng không dễ dàng, muội đi là được..."
 
Oanh Ca nâng hộp điểm tâm lên, ngập ngừng nói: "Phò mã, hộp điểm tâm này..."
 
Bộ Khê Khách: "Ngươi mang về đi, bảo điện hạ tới."
 
Oanh Ca hơi hụt hẫng, nhưng vẫn gật đầu như cũ, theo sát Kiểu Kiểu chạy trở về phủ công chúa.
 
Kiểu Kiểu thể lực tốt, hết lần này đến lần khác không hụt lấy nửa hơi, theo sát Tình Lan dập đầu nói: "Công chúa tỷ tỷ, lão đại kia không biết xấu hổ, nói muốn đưa thì tỷ đi đưa, không phải tỷ đưa huynh ấy không ăn."
 
Oanh Ca dựa vào cửa, đỡ eo thở phì phì gật đầu: "Phò, phò mã nói như vậy..."
 
Tình Lan: "À?"
 
Kiểu Kiểu: "Công chúa tỷ tỷ, tỷ đi đi, lão đại nói, chỉ cần tỷ đi, huynh ấy sẽ không đánh muội ba ngày!"
 
Tình Lan: "À..."
 
Kiểu Kiểu lắc lắc tay nàng: "Công chúa tỷ tỷ..."
 
Tình Lan bất đắc dĩ cười cười, nói: "Huynh muội hai người các ngươi đúng là hết cách."
 
Thấy nàng đồng ý, ma ma khó xử nói: "Điện hạ... Trên võ đài đều là nam tử, điện hạ suy nghĩ lại đi! Điện hạ quên lúc chúng ta tới đây đã bị những binh lính không biết phép tắc kia mạo phạm sao..."
 
Tình Lan gọi Oanh Ca mang mũ tới, sau khi đội xong, nhận lấy hộp thức ăn, quay đầu nói với ma ma: "Tại lễ thành hôn ta đã nhận ra dân chúng Nhã Minh thành đều là người lương thiện nhiệt tình, chuyện ngày đó thật sự không phải là mạo phạm, chỉ là hành động vô ý."
 
Ma ma còn muốn nói gì nữa, Tình Lan chỉnh lại dây mũ, nói: "Ma ma không cần phải tuân thủ quy củ, những ngày qua ta đã suy nghĩ, những phép tắc kia khiến tay chân ta bị trói buộc, như thế, còn cách nào đến gần dân chúng Yến Xuyên? Ta đến Yến Xuyên, Yến Xuyên chính là nhà của ta, chung quy Yến Xuyên Bắc Cảnh với ta là một nhà, nếu như thế, sao ta có thể cao cao tại thượng, ôm những quy củ lạnh lùng kia sống qua ngày?"
 
Ma ma sửng sốt một hồi lâu, cúi đầu nói: "Điện hạ anh minh."
 
Tình Lan quay đầu cười, hai hàng lông mi cong cong gợn lên vui vẻ: "Ma ma cũng phải từ từ thích ứng mới được."
 
Nàng nói xong, kéo Kiểu Kiểu, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phủ công chúa.

 
Kiểu Kiểu nhảy nhót đằng trước dẫn đường.
 
Xa xa, Bộ Khê Khách đã nhìn thấy, điều khiển Lương Duyên chạy nhanh đến gần, xoay mình xuống ngựa, tiếp nhận hộp thức ăn, trêu chọc nàng: "Tiểu nương tử nhà ai đây, muốn tới gặp ai?"
 
Mũ che có lớp lụa mỏng, chỉ lộ ra cái cằm trơn bóng mượt mà của Tình Lan, nàng mím môi cười, đáp: "Đến gặp phò mã của bổn cung, ngươi là người phương nào?"
 
Bộ Khê Khách nói: "Ta là tướng quân ở đây, ngươi có thể nói với bổn tướng quân, phò mã kia của ngươi có dáng vẻ gì, ta có thể giúp ngươi tìm?"
 
Tình Lan nói: "Phò mã của ta anh tuấn tiêu sái, dáng vẻ hiên ngang, thần thái tài hoa, mắt như đính châu ngọc..."
 
Nói đến đây, Tình Lan dừng lại, chậm rãi lắc đầu: "Sai rồi, ta vẫn cảm thấy chàng sáng mắt sáng lòng... Nhưng bây giờ à, ta cho rằng phò mã này của ta, mắt không được tốt lắm, thê tử đứng trước mặt cũng không nhận ra."
 
Bộ Khê Khách cao giọng cười ha hả.
 
Tình Lan lại nói: "Nhưng mà nghe nói hai mắt chàng có thể nhìn rất xa, có tài thiện xạ... Có lẽ, mắt chàng không có vấn đề, vậy thì... Không nhận ra thê tử, chỉ có thể là kẻ ngốc."
 
Bộ Khê Khách nói: "Ha ha ha ta hiểu rồi, nàng nói thêm nữa, chỉ sợ ta còn không bằng đứa trẻ lên sáu mất."
 
Kiểu Kiểu ăn điểm tâm, vẻ mặt mờ mịt nhìn không hiểu.
 
Cô bé nghĩ thầm, chỉ sợ đầu óc hai người này đều không dùng được, như kẻ ngốc vậy, đưa hộp thức ăn thôi mà, ra vẻ bí hiểm gì chứ?
 
Gió nhẹ thổi qua rèm mũ, lụa mỏng lay động, Bộ Khê Khách động tâm, muốn đến gần hôn lên đôi môi đỏ mọng như ẩn như hiện kia, lại phát hiện Kiểu Kiểu còn ở bên cạnh quan sát.
 
Bộ Khê Khách nói: "Kiểu Kiểu, Giang Tiểu Thất hình như cũng tới võ đài rồi, muội đi chơi với hắn đi."
 
Kiểu Kiểu nghe xong, giấu mấy miếng điểm tâm rồi nhảy vụt đi.
 
Cô bé vừa đi, Bộ Khê Khách vén lụa mỏng lên, ôm lấy Tình Lan, hôn lên môi nàng.
 
Tình Lan: "Tướng quân, đang còn ở bên ngoài!"
 
Bộ Khê Khách nói: "Ngoài trời và đất, ta và nàng thì còn ai vào đây nữa?"
 
Hắn vừa dứt lời, cúi đầu, Kiểu Kiểu đã xuất hiện giữa hai người bọn họ.
 
Kiểu Kiểu dùng mũi chân vẽ vài vòng trên mặt đất, ngượng ngùng nói: "Này... Ca ca à, muội có thể lấy thêm mấy miếng điểm tâm không?"
 
Tình Lan cả kinh, che miệng lại, hung hăng đánh Bộ Khê Khách một cái.
 
Bộ Khê Khách bình tĩnh nói: "Không sao, muội ấy chắc chắn không phát hiện.
 
Nào ngờ Kiểu Kiểu giỏi nhất là phá bục diễn của huynh trưởng mình, cô bé cười ngốc nghếch nhìn Tình Lan, thiếu mất một cái răng, bỉ ổi nói: "Ha ha... Cưới vợ tốt thật, có thể hôn... Sau này muội cũng cưới một người..."
 
Tình Lan vô cùng xấu hổ: "—— A! !"
 
Bộ Khê Khách: "Mặc Kỳ Bạch Lộ, thừa dịp ta còn chưa ra tay, muội cút nhanh đi! !"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play