Trịnh Tông vừa cử động, vết thương đã vô cùng đau đớn, anh ta không thèm che miệng Cá Chạch nữa mà nằm lại xuống giường. 
"Anh bị thương nặng không?" Quý Ngư nhanh chóng chạy đến bên giường: "Trịnh Tông, anh bị thương như thế nào? Bị thương ở đâu thế?"
"Vết thương đó do Sơn Trà gây ra." Không đợi Trịnh Tông lên tiếng, Cá Chạch lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng tức giận: "Sao Sơn Trà có thể làm như thế chứ?  Thuyền trưởng và anh thủy thủ đối xử tốt với cậu ta như thế. Thế mà cậu ta lại là một tên phản bội?"
"Đừng nói linh tinh." Hải Khôn ngăn cản Cá Chạch nói tiếp: "Dù cậu ta làm chuyện gì đi nữa cũng là tự do của cậu ta."
Hải Khôn cũng đi đến ngồi bên giường, đỡ Trịnh Tông ngồi dậy, đặt một cái gối kê sau lưng anh ta, anh giải thích đơn giản cho Quý Ngư về chuyện trốn khỏi việc theo dõi với Trịnh Tông, nhưng bỏ qua thông tin biết được sau tìm thấy mẹ của Mạnh Nghi Kha. 
"Cuối cùng vẫn không tìm được người sống sót nào sao? Chẳng lẽ tôi bị đâm một nhát uổng phí sao?" Khóe miệng Trịnh Tông giật giật, anh ta cười khổ, vẻ mặt tái nhợt. 
"Tìm được rồi nhưng anh ấy đã đi nơi khác, gia đình cũng không biết anh ấy đã đi đâu. Sự tình kết thúc ở đây." Hải Khôn khép lại đề tài. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play