Quý Ngư nhấc hai tay lên, thấy mình giống đứa trẻ được người lớn chăm bẵm mặc đồ cho, cô vô thức nở nụ cười.
Cô nhớ tới chuyện xả rác thải ra biển mà họ vừa thảo luận khi nãy, anh còn liệt kê số liệu chi tiết thế nữa, tất nhiên là cũng rất quan tâm vấn đề này.
Thật ra trước đây cô không quan tâm mấy vấn đề này lắm, vì cô cảm thấy mấy chuyện này xa vời quá. Hai hôm nay cô đọc một số tài liệu, mới biết vấn đề này nghiêm trọng cỡ nào.
Quý Ngư không kiềm lòng được, cô quay đầu hỏi anh: "Tại sao nhiều nước lớn phương Tây phải lặn lội đường xa, lén lút vận chuyển rác thải của nước mình đi xả ra vùng biển quốc tế? Họ có tiền để vận chuyển thì sao không lấy số tiền đó để xử lý rác thải?”
Hải Khôn bật cười: "Cô nghĩ vậy là vì cô còn chưa biết phải tốn rất nhiều kinh phí và thời gian để xử lý đống rác này. Một thế hệ gây ô nhiễm, phải để tận ba thế hệ xử lý mới hết được. Sự ô nhiễm của một số loại rác gây ra cho môi trường có tính vĩnh viễn. Chi phí vận chuyển chẳng là gì so với thiệt hại do ô nhiễm gây ra, đây là cái giá phải trả cho việc xử lý. Các nước lớn phương Tây còn dám chi tiền đem rác thải xả ở các nước nghèo trong khu vực châu Á và châu Phi. Đối với các nước nghèo mà nói thì chuyện sống còn của người dân trong nước đã là cả một vấn đề, nên họ chỉ có thể hy sinh môi trường để đổi lấy lợi ích kinh tế."
"Nhưng nếu cứ như vậy thì sau này sẽ rất khó để thấy đại dương xanh thẳm trong veo, chúng sẽ thành biển chết.” Quý Ngư nghe anh nói những chuyện này, trong lòng chỉ thấy bất lực.
"Sức của một người rất nhỏ bé, nó có thể thay đổi được gì? Những người bảo vệ đại dương như các anh cứ lênh đênh trên biển, các anh có thấy không đáng không? Anh có thấy tuyệt vọng không? Anh có nghĩ tới chuyện kết thúc hành trình vô vọng này không?” Cô hỏi liền tù tì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT