Hôm nay họ ăn cơm chiều rất muộn, bữa cơm rất đơn giản.
Sơn Trà cũng tham gia vớt mấy đống rác màu trắng, không có thời gian nấu cơm cho các thành viên trên tàu cho nên Hải Khôn bảo anh ta cứ giản lược hết mức.
Thực tế thì mọi người đi vớt rác cũng mệt nhoài, tâm trạng nặng nề, không có hứng ăn uống gì nữa.
Phản ứng của các thành viên tàu Côn Bằng không kịch liệt mấy, chắc có lẽ vì thấy cảnh này nhiều rồi nên cũng thành quen nhưng cảm xúc của Tiêu Thắng Cảnh lại rất dữ dội, suốt cả tối anh ta cứ ngồi lên án chiếc du thuyền không có ý thức đạo đức công cộng, xả rác trên vùng biển quốc tế. Rồi tiếp đó bắt đầu trình bày nguyên nhân, hậu quả và cách xử lý vấn đề ô nhiễm biển.
"Tôi tìm đọc những bài báo cáo có số liệu thống kê liên quan, vào thập niên 70 của thế kỷ trước, chỉ trong vòng một năm mà đã có bảy triệu tấn rác thải ra biển, trong đó rác thải nhựa chiếm 1% tổng lượng. Các loại rác khác sớm muộn gì cũng sẽ chìm xuống đáy trên mặt biển, nhưng rác thải nhựa thì sẽ trôi nổi trên mặt biển mãi mãi. Cái đống plastic hoặc trong suốt hoặc nửa trong suốt này sẽ thành sát thủ tàng hình, vô tình của các loài sinh vật biển! Những con cá đó sẽ ôm lòng hiếu kỳ chui vào túi nilon, rồi khi gai trên người móc vào túi nilon thì chúng lại không ra được nữa, chỉ có thể ở đó chờ chết đói thôi. Mấy con cá tội nghiệp ấy đâu biết, những cái túi nilon, chai nhựa ấy chính là chiếc hòm trong suốt kết liễu sinh mạng đáng quý của chúng đấy!”
Tiêu Thắng Cảnh càng nói càng kích động, chữ 'đấy' cuối cùng kéo dài âm cuối như đang ngâm thơ.
Trịnh Tông cứ nói anh ta có khiếu làm thi sĩ, mỗi khi nói đến chỗ xúc động thì cảm xúc sẽ tuôn trào ồ ạt như thác lũ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT