Quý Ngư không biết trốn đâu cho được, cô sốt ruột tới nỗi cứ di chuyển qua lại ở một chỗ.
Trong đám người đó có kẻ la lên: “Bắt ăn trộm, báo cảnh sát…”
Đầu tiên là tiếng trung, sau đó là tiếng nhật, nó còn được lặp lại bằng tiếng anh, nghe giọng thì là cùng một người.
Đám đông trở nên hỗn loạn, nhân viên giữ gìn an toàn bãi biển nhảy xuống cái bệ cao để duy trì trật tự, Quý Ngư định nhân lúc hỗn loạn để trốn tiếp nhưng mới xoay người thì cổ tay đã bị tóm chặt.
"Đi theo tôi." Đột nhiên có một bóng người cao lớn mặc đồ đen xuất hiện cạnh cô, người đó kéo cô chạy về phía bờ biển.
Quý Ngư thấy người này trông rất quen mắt, hình như chính là gã đàn ông áo đen cứu đứa bé ở dưới biển. Có lẽ vì cả hai từng cùng đi cứu người nên cô quyết định tin tưởng anh mà không nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy theo anh.
Mà thật ra cô cũng đã hết cách, cô không còn cách nào khác. Bọn kia đuổi theo cô từ ba phía, rất nhanh thôi sẽ có thể chen qua đám đông hỗn loạn rồi tìm ra cô.
Gã đàn ông áo đen kéo cô chạy thật xa, đến khi chạy đến chỗ cái lều đang mở toang thì mới chậm lại, anh đẩy cô vào rồi chui vào trong lều.
Anh nhanh chóng kéo khóa lều rồi cài khóa lại, xoay người đẩy cô nằm xuống rồi đè lên người cô.
Quý Ngư định la lên thì anh lấy tay bịt miệng cô lại: "Đừng lên tiếng.”
Giọng anh kiên quyết hùng hồn, cứ như giáng một cú đấm xuống khiến cô không tài nào phản bác được.
Ánh sáng trong lều rất mờ nên cô không thấy rõ mặt anh, nhưng từ đường nét khuôn mặt thì cô có thể xác định đây là người đàn ông đã cứu đứa bé nọ. Thân hình cao lớn cường tráng của gã đàn ông che kín hết người cô nhưng anh không áp sát người cô mà chống tay ở hai bên, lấy tay nâng toàn bộ trọng lượng cơ thể.
Hai người nhìn nhau, dường như đôi mắt của anh còn trở nên đen đặc và nặng nề hơn bóng tối.
Anh đè trên người cô, miệng mũi cô bị bịt lại, đầu không thể cử động, chỉ còn mỗi đôi mắt có thể di chuyển.
Quý Ngư nhìn xung quanh một lượt, lờ mờ nhận ra đây là cái lều của gia đình ba người hồi chiều, chắc vì đi gấp quá nên họ không dọn lều kịp.
Ngoài lều có tiếng kêu la ồn ào, một lúc sau lại dần trở lại bình thường.
Bỗng dưng có tiếng bước chân 'sột soạt' tới gần, không chỉ có một người!
Đột nhiên anh nhấc cái tay đang chống người ra, toàn bộ trọng lượng cơ thể đè hết lên người cô, Quý Ngư không thở được, cô muốn la mà không la lên được, mặt cô đỏ gay.
Sau đó cô thấy anh đặt bàn tay dày rộng của mình lên nóc lều để rung lều, rung càng lúc càng mạnh. Ban đầu Quý Ngư cũng không biết tại sao anh làm vậy, đến khi hiểu ra thì tim cô thắt lại như bị siết chặt, mặt cô nóng ran.
Hình như cái lều bé xíu này thiếu oxy nên rất ngột ngạt bức bối, nhiệt độ càng lúc càng cao. Người Quý Ngư ướt đẫm, quần áo của gã đàn ông cũng ướt nhẹp. Thân thể hai người áp sát vào nhau, ban đầu cô còn thấy hơi lạnh mà giờ lại thấy nóng bức.
Quý Ngư dần thấy khó thở, như sắp bị nghẹt thở đến nơi.
Cô nắm chặt cái tay đang bịt miệng mình, thở phì phò, khuôn ngực phập phà phập phồng, hai ngọn núi tuyết cũng dập dờn lên xuống, chúng vượt khỏi sự kiểm soát của cô, cọ xát vào bờ ngực rắn chắc của anh.
Hiển nhiên, phản ứng của cô đã kích thích anh, Quý Ngư nghe thấy tiếng anh nuốt ực một cái.
Mà đáng sợ hơn nữa là cô có thể cảm nhận được một cách hết sức rõ ràng rằng cái vật tượng trưng cho giới tính nam ở giữa hai chân anh đang dần to ra, cứng hơn, nó như một quả cân sắt, đè lên bụng dưới của cô. - ngọc anh team t.y.t
Tiếng bước chân 'sột soạt' đó cứ quanh quẩn một lúc lâu rồi mới dần mất hẳn.
Cái lều của họ không phải đung đưa nữa, anh vội vàng tách khỏi người cô rồi nằm ườn ngay bên cạnh rồi thở hổn hển.
Quý Ngư phát hiện miếng lót dưới lều đã di chuyển sang bên cạnh như bị ai kéo.
Cô cúi xuống nhìn, bàn tay dày rộng của anh túm chặt lều, lớp vải xung quanh nhanh chóng co rúm lại, có lẽ vì anh dùng lực quá nên khớp ngón tay trắng bệch, phát ra tiếng 'rắc rắc' giòn tan.
Quý Ngư còn chưa định thần lại nhưng cũng thấy ngạc nhiên, hai người kề sát vào nhau là giả bộ thôi mà, sao phản ứng cả cô lẫn anh đều dữ dội vậy?
“Thay đồ đi.”
Gã đàn ông để mình bình tĩnh lại rồi vội vàng ngồi dậy, mở cái túi du lịch để trong lều ra, bên trong có rất nhiều quần áo.
“Không thay, tôi không mặc đồ của người khác đâu.”
Quý Ngư chỉ mặc một chiếc váy màu xanh lam, hơn nữa còn là hàng đặt riêng.
Ai không hiểu cô thì sẽ nghĩ là cô đi dự tiệc nên mới mặc như vậy. Nhưng ai hiểu rồi thì sẽ biết ở bất cứ trường hợp nào, dù là đi huấn luyện hay đãi khách ở nhà, tản bộ trên bờ biển,... thì cô đều ăn mặc thế này.
Nếu áo quần không phù hợp thì cô sẽ thấy nôn nóng bất an, khó chịu trong người. Cô chưa kịp giải thích thì gã đàn ông đã túm cổ tay kéo cô ngồi dậy, kéo phần vai lệch của bộ váy sang hai bên.
'Xoẹt' một cái.
Đường may phần vai váy đã rách toạc, kéo thẳng xuống eo. Anh lùi sang phía bên kia lều, vứt đống quần áo vào người cô rồi quay sang chỗ khác sau đó đưa lưng về phía cô.
Anh cởi áo trên ngay trước mặt cô, để lộ tấm lưng lực lưỡng như hổ báo, phần cơ bắp săn chắc ở hai bên nhô lên, cột sống ở giữa thì lõm xuống trông giống như khe núi.
Anh nhanh chóng mặc cái sơ mi trắng lên người, tức thì đã ra cảm giác mặc quần áo thì gầy, suốt quá trình chỉ có hành động mà không nói gì cả.
Quý Ngư nhìn mà phải há hốc mồm, đến khi cô phát hiện ra thì bộ váy của cô đã tụt xuống eo, gần như lộ hết phần thân trên. Cô giật mình, suýt nhảy cẫng lên sau đó cũng vội quay người, đưa lưng về phía anh.
Hầu hết những người ra biển đều mặc đồ thường, thậm chí là mặc bikini và T-back, có mỗi mình cô mặc váy dạ hội, đã vậy còn màu xanh lam. Giờ cô đang bị người ta nhằm vào, nếu cứ ăn mặc nổi bần bật như thế thì không thoát được.
Tất nhiên là cô cũng nghĩ đến chuyện này cho nên bây giờ cô đành phải tạm chấp nhận, Quý Ngư lục lọi đống quần áo, cuối cùng mới lấy một cái áo sơ mi trắng tạm xem như vừa mắt để mặc vào.
"Cô còn định lề mề tới khi nào?” Ở phía sau cô, chất giọng lạnh lùng của người đàn ông đó cất lên một cách mạnh mẽ vang dội.
“Đợi tôi một lát, tôi phải mặc quần nữa chứ.”
Quý Ngư cởi cái quần bảo hộ ướt nhẹp ra, thay quần jean xanh rồi mới cởi váy. Sau khi mặc xong, cô xoay người lại. Cùng lúc đó gã đàn ông cũng quay người lại, anh dừng mắt ngay trước ngực cô một lúc.
“Xem đã chưa?” Quý Ngư nghiến răng.
“…” Gã đàn ông vội rời mắt đi.
Quý Ngư khá bất ngờ khi thấy hai má anh thoáng đỏ ửng, dù đã bị ánh sáng mờ mờ trong lều che mất nhưng cô vẫn kịp phát hiện
Bình thường cô không mặc đồ lót vì không chịu nổi cảm giác bó buộc, những bộ váy dạ hội cô đặt đều có lớp nội y ở trong giống đồ bơi, giờ váy rách rồi thì cô không khác thả rông là mấy.
Còn quần lót thì đó giờ cô toàn mặc quần bảo hộ thay, giờ ướt nhẹp rồi nên không mặc lại được. Còn chuyện mặc đồ lót của người khác hả, có bị đánh chết cô cũng không làm.
Quý Ngư nhận ra mình chỉ mặc áo sơ mi và quần jean ở ngoài chứ không mặc đồ lót bên trong, đối với những người đàn ông bình thường mà nói thì đấy chẳng khác gì một sự cám dỗ.
Nếu anh có ý định xấu xa, muốn làm chuyện bậy bạ với cô thì cũng dễ như chơi, Quý Ngư vòng hai tay quanh ngực rồi chui khỏi lều sau đó đứng dậy bỏ đi.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa tới nửa ngày mà gã đàn ông này đã đè cô ra, còn xé váy cô nữa. Cũng còn may anh và cô chỉ là hai người xa lạ, sau này sẽ không gặp lại nhau.
Quý Ngư chỉ biết tự an ủi bản thân như vậy.