Sắc trời dần tối, một mảng lá cây từ trên cây lay động rơi xuống, rơi vào bên chân của hai người.
 
Tư Tắc nhìn thoáng qua Yến Chân ra sức muốn bảo vệ hình tượng của mình, hơi mỉm cười: “Đi thôi, dẫn em đi ăn cơm.”
 

“Không đi.” Yến Chân cúi đầu nhìn chằm chằm vào phiến lá cây kia: “Anh qua đây tìm tôi, vậy cô ấy làm thế nào?”
 
“Hửm?” Tư Tắc không hiểu.
 
Yến Chân buông tay xuống, cũng bất chấp mình bây giờ có khó nhìn hay không, ngẩng mặt lên, giọng điệu nghiêm túc: “Mặc dù không biết vì sao chưa từng nghe anh nhắc tới… nhưng tôi nghĩ mọi người hẳn là cần giữ khoảng cách đi, đơn độc ra ngoài ăn cơm gì đó coi như thôi, tránh cho chị gái vừa rồi hiểu lầm.”
 
Nói xong mặc kệ phản ứng của Tư Tắc, sống lưng thẳng tắp bước nhanh về phía cổng trường, sợ anh nói ra cái gì đó mà mình không muốn nghe.
 
Tư Tắc nhìn bóng lưng quật cường lại kiêu ngạo của cô, cúi đầu nở nụ cười, khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm sự vui vẻ. Lúc này đèn đường bỗng nhiên sáng lên, trong nháy mắt chiếu sáng thế giới bởi vì mặt trời lặn mà mờ tối kia.
 
Không phải thờ ơ là được.
 
Yến Chân quay về phòng, dùng chân móc cửa. Nhậm Khởi Phi không có ở phòng, chắc là cùng Tưởng Âm Âm bọn họ đi ăn cơm rồi.
 
Điện thoại trong túi “Vù vù” rung lên mấy lần, Yến Chân lấy ra.

 
Tư Tắc: [Sẽ không hiểu lầm, chúng tôi là chị em.]
 
Tiếp theo lại bổ sung thêm một tin: [Kiểu có quan hệ máu mủ kia.]
 
“…”
 
Yến Chân bỗng nhiên che kín mặt, a a a ---- vừa rồi cô đã nói gì vậy! Hiện tại suy nghĩ lại một chút, mặc dù từ lời nói tay chân của hai người mà nói thì tương đối thân thiết, nhưng quả thực không giống loại thân mật của người yêu kia. Cô có lẽ là sa vào ma chướng rồi, nhìn núi thành biển, hóa ra tình cảm thật sự có thể khiến cho trí thông minh của người ta trở nên thấp đi.
 
Có loại bùa phép có thể đảo ngược thời gian hay không, để cô xuyên về trước khi nói những lời đó. Yến Chân ngã lên giường, vùi mặt vào trong chăn, nói không chừng đây là một giấc mơ, mình chẳng qua là ngủ gật lúc ôn tập trước khi thi thôi.
 
Nhưng mà một giây sau cái mũi đau một trận, nhắc nhở cô chấp nhận hiện thực, không thể chấp nhận phương pháp đà điểu được.
 
(Đà điểu vùi đầu vào cát khi gặp nguy hiểm.)
 
Nhậm Khởi Phi trợn mắt há mồm nhìn Yến Chân sau khi đập trứng luộc, lột bỏ vỏ vào trong chén, ném trứng gà vào thùng rác.
 
Hiện tại đang thịnh hành đắp vỏ trứng sao?
 

Chờ Yến Chân sau khi ném trứng gà đi mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần, đối mặt với ánh mắt sững sờ của bạn cùng phòng.
 
“Ách, lỡ tay.” Yến Chân ngượng ngùng.
 
“Nhìn cậu mất hồn mất vía.” Nhậm Khởi Phi liếc mặt, thật sự cho rằng cô ấy nhìn không ra à, may mà vừa rồi mua hơn một trái: “Tư Tắc không có bạn gái, không phải cậu nên vui vẻ mới đúng sao.”
 
Yến Chân có chút bực bội cào cào tóc, sợi tóc vốn dĩ thẳng mềm bị cô làm cho rối loạn, giống như tâm tình xoắn xuýt của cô. Từ biểu hiện của Tư Tắc mà nói rất có thể cũng không phải là không có cảm giác với cô, nếu không thì sẽ không nghe Úc Thành kia nói cô khóc liền chạy đến tìm cô, nhưng anh cũng không nói rõ là thích cô.
 
Nhậm Khởi Phi lắc đầu, giúp cô lột trái trứng gà còn lại, nhét vào trong cô: “Nhanh đắp đi, ngày mai đoán chừng sẽ bầm đấy.”
 
Bị như vậy thật là khó chịu, Yến Chân cầm trứng gà, có chút do dự nói: “Hay là tớ trực tiếp hỏi Tư Tắc rốt cuộc có ý tứ gì đi.”
 
“Không được.” Nhậm Khởi Phi lập tức ngăn cản suy nghĩ của cô: “Âm Âm nói, trong tình cảm nhất định phải là con trai chủ động mới được.”
 
“…” Sắp hít thở không thông rồi.
 
Một khoảng thời gian tiếp theo, Yến Chân cho dù có đến phòng sửa chữa cũng rất ít khi có thể gặp được Tư Tắc, chớ nói chi là trong sân trường. Bình thường trong điện thoại thỉnh thoảng sẽ tán gẫu vài câu, cũng là một vài chuyện không quan trọng, liên quan tới sửa chữa sách cổ, Yến Chân càng thêm không đoán ra được tâm tư của anh.
 
Rất nhanh liền đến lễ Giáng sinh rồi, Du Hiền mời mọi người trong câu lạc bộ tụ hội, ăn uống ồn ào trước khi kết thúc học kỳ, địa điểm đặt ở một KTV của một nơi bốn lầu.

 
Lần tụ hội này rất nhanh liền được mấy người Nhậm Khởi Phi liệt vào sự kiện trọng đại ngoài thi cuối kỳ.
 
Tưởng Âm Âm bỏ lại bạn trai của cô ấy để giúp Yến Chân chọn quần có, sau khi lục tung một trận  thì hô to: “Yến Yến váy của cậu đâu!! Vì sao tất cả đều là quần.”
 
“…” Tay Yến Chân cầm gương cẩn thận quan sát mũi mình run lên một cái, cô hình như, xưa nay không mua váy vào mùa đông.
 
Trước khi ra cửa, Tưởng Âm Âm lấy cái váy mà cô ấy mới mua để Yến Chân thay, hài lòng đánh giá cô một phen: “Phải biết đàn ông bọn họ đều là động vật thị giác, nên mặc loại váy trên đầu gối mới có thể thể hiện ra ưu thế của cậu, nếu không thì thật sự uổng công cho cậu có một đôi chân tốt.” Kiểu chân của Yến Chân thẳng tắp, mảnh nhỏ, tuyệt đối có thể xưng là cặp chân đẹp, Tưởng Âm Âm cảm thấy nếu như mình là con trai thì chắc chắn sẽ không nhịn được.
 
Yến Chân giật giật chân có hơi lạnh, nhanh chóng trùm áo khoác lên. Đồ quỷ, sao phải mặc váy ngắn trong trời lạnh như vậy?
 
Cuối cùng Yến Chân vẫn mặc áo len và quần, giữ nhiệt độ và gợi cảm thì cô chọn bảo vệ tính mạng.
 
Đợi đến lúc cô và Nhậm Khởi Phi đến, trong phòng bao đã có người ngồi một vòng, bạn gái của Hương Ninh cũng có mặt, ngoại trừ Tư Tắc.
 
Lão Viên thấy có người đi vào, lập tức thả bài xuống đứng dậy chào hỏi: “Học muội tới rồi, tùy ý ngồi đi, muốn hát thì hát trước đi, hoặc là cùng tụi anh đánh bài.”
 
Yến Chân nhìn quanh một chút, xác định anh không có mặt.
 
Nhậm Khởi Phi đã vui vẻ chạy tới chọn bài, Yến Chân ngồi xuống ở nơi gần cửa lấy điện thoại ra, mở rất lâu rồi không chơi, bắt đầu chơi giải trí, tránh cho mình suy nghĩ lung tung.
 
Hai nam sinh mới vào trong câu lạc bộ nhìn thấy Yến Chân đang chơi trò chơi, trong đó có một người tóc hơi xoăn giống như quen thuộc sang ngồi nói chuyện phiếm với cô, hỏi: “Học tỷ, chơi ăn gà sao?”
 

Vừa lúc bị ong vây lại không còn lối thoát, Yến Chân chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía điện thoại của cậu ta. Nhân vật trong tấm hình đều xấu, quần áo cũng khó coi, không phù hợp với thẩm mỹ của cô, không có hứng thú.
 
Đối với người không quen, Yến Chân vẫn vô cùng cho thể diện, không trực tiếp từ chối: “Chưa từng chơi, tôi xem cậu chơi thôi.”
 
Đương nhiên đầu xoăn cực kỳ nhiệt tình, nói cho cô từ đạo cụ trò chơi, một mực nói đến kỹ thuật hehot: “Thấy không, chỗ này có một chiếc xe, đợi lát nữa chúng ta có thể lái xe đi, như vậy tốc độ nhanh hơn. Nhưng phải cẩn thận cái này có thể là mồi, bên cạnh nói không chừng có mai phục. Ôi, ở chỗ này, em làm mẫu cho chị em cái gì gọi là một phát súng giải quyết.”
 
Vừa dứt lời, một nam sinh khác mắng: “Mẹ nó, cậu là heo sao, bắn đồng đội!!”
 
“…” Đầu xoăn mạnh miệng tiếp tục: “Kỹ thuật bắn rất ổn nhỉ.”
 
Tư Tắc giúp thầy hướng dẫn làm hạng mục, đến muộn, đi vào liền thấy hình ảnh này.
 
Hai nam sinh ngồi bên cạnh Yến Chân, một nam sinh trong đó có mái tóc xoăn ngồi vô cùng gần cô, hai người cùng nhìn một cái điện thoại, nam sinh kia không biết đang nói gì, Yến Chân nâng má được cậu ta chọc cho vui vẻ.
 
Yến Chân nhận ra cửa bị mở ra, xoay người lại ngẩng đầu, lập tức va vào trong ánh mắt của Tư Tắc. Anh mặc áo khoác dài màu đen, trên người dường như còn mang theo hơi lạnh.
 
Đầu xoăn cũng nhìn thấy Tư Tắc, đại học bá bình thường chỉ xuất hiện trong miệng người khác bỗng nhiên liền đứng sờ sờ trước mặt, làm cậu ta căng thẳng đến mức lập tức đứng lên, để học bá trong truyền thuyết đi vào.
 
“Cảm ơn, tôi ngồi ở đây là được.” Tư Tắc đi về phía trước hai bước, phía ngoài ghế sô pha bên cạnh Yến Chân lõm xuống, vị trí hơi nhỏ, anh ngồi sát bên chân cô.
 
Một luồng mùi hương mát lạnh thoang thoảng trong khoảnh khắc anh ngồi xuống lôi cuốn Yến Chân, trái tim cô không chịu khống chế bắt đầu nhảy lên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play