Mặc dù có Thẩm Tứ ở bên, tâm của Diệp Thư Từ vẫn như cũ không yên được, cô luôn cảm thấy Lâm Nam sẽ còn tìm cô.
 
Một tuần trôi qua, Lâm Nam quả thật gửi tin nhắn tới.
 
Là một trang chứng minh chẩn đoán bệnh trầm cảm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Nam: [Thư Từ, em xem, trạng thái tinh thần của tôi đã xuất hiện vấn đề, tôi nghĩ, em hẳn là phải chịu một phần trách nhiệm.]
 
Diệp Thư Từ phóng to hình ảnh lên, không phải ngụy tạo, độ uất ức mức trung, trong lòng cô phanh một tiếng, phảng phất như có thứ gì đó vỡ vụn.
 
Càng sợ chuyện gì, thì chuyện đó sẽ tới.
 
Diệp Thư Từ hít sâu một hơi: [Anh Lâm, bệnh trầm cảm của ngài thì có liên quan gì đến tôi?]
 
Lâm Nam: [Em dám nói không liên quan sao? Nếu không phải em cho tôi hi vọng, lại không hẹn hò cùng tôi, làm hại tôi sầu não uất ức, tôi đến nỗi mắc bệnh sao?]
 
Diệp Thư Từ đã giải thích với anh ta vô số lần, cô chưa từng cho anh ta hi vọng bao giờ, ban đầu ăn hai bữa cơm cũng chỉ là các bước bình thường của việc xem mắt, không phải Lâm Nam nói mình từng xem mắt rất nhiều lần sao, sao ngay cả cái này cũng không hiểu?
 
Diệp Thư Từ: [Anh Lâm, xin ngài lấy ra chứng cứ tôi mập mờ với ngài.]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Nam: [Đây chính là chỗ xảo quyệt của em, ở trên mạng không lưu lại một chút chứng cứ nào, nhưng trong hiện thực lại nể tình tôi mọi chỗ.]
 
Trong lòng Diệp Thư Từ không còn gì để nói, sợ nói lời quá khó nghe sẽ chọc giận anh ta, lại có thêm những hành động quá khích thì không xong, cô chịu đựng sự buồn nôn như nuốt phải ruồi, gõ chữ: [Cho nên nói nhiều như vậy, ngài muốn cái gì đây?]
 
Diệp Thư Từ: [Không thì ngài nói một chút về suy nghĩ của mình.]
 
Lâm Nam: [Tôi vẫn muốn hẹn hò với em, tôi nghĩ nếu như chúng ta có thể yêu nhau, xây dựng gia đình, chứng bệnh của tôi cũng sẽ lành.]
 
Diệp Thư Từ vốn cho rằng Lâm Nam muốn lừa tiền, có lẽ anh ta cảm thấy bị cô lừa, không kiếm ít tiền trong lòng không vui, nhưng Lâm Nam lượn quanh một vòng lớn, mục đích cuối cùng vẫn là hẹn hò với cô.
 
Lâm Nam cũng không nghĩ một chút, sau khi xảy ra những chuyện buồn nôn thế này, sao cô còn có thể đồng ý hẹn hò với anh ta?
 
Diệp Thư Từ cũng không trả lời Lâm Nam nữa.
 
Cô ít nhiều có chút không quá yên tâm, nói chuyện này cho Khương Hiểu, ý kiến của Khương Hiểu giống với cô, bệnh trầm cảm của Lâm Nam không có một chút xíu nào liên quan đến cô hết, không cần để ý tới.

 
Khương Hiểu còn đề nghị cô nói chuyện này cho Thẩm Tứ, để Thẩm Tứ giúp đỡ nghĩ cách, dù sao đông người kiếm củi đốt thì lửa to.
 
Diệp Thư Từ mở khung chat với Thẩm Tứ, do dự mấy lần, cuối cùng cũng không gửi tin nhắn đi. 
 
Chuyện đi xem mắt là chuyện cá nhân, mặc dù Thẩm Tứ biết có tồn tại một đối tượng xem mắt như Lâm Nam, nhưng Diệp Thư Từ vẫn là không muốn đưa Lâm Nam đến trước mặt Thẩm Tứ.
 
Diệp Thư Từ đi tiệm vịt quay của bà nội một chuyến. 
 
Bà nội vui vẻ nói: "Tiểu từ nhà chúng ta tới rồi à."
 
Vì không để cho bà nội vất vả, Diệp Thư Từ mua hai phần cơm đi tìm bà nội, bà cháu hai người ngồi ăn cơm ở bàn nhỏ trước nhà. 
 
"Bà ơi, bà có mệt không ạ?"
 
"Vẫn ổn," Bà nội cười nói:"Cũng là vì truyền thừa cái tay nghề này mà."
 
"Thế nhưng bà cứ làm tiếp như vậy cũng không phải là cách, hơn tám mươi tuổi chẳng lẽ lại còn làm như thế?" Khuôn mặt của Diệp Thư Từ hiện ra sự lo lắng nồng đậm. 
 
Bà nội thở dài: "Tiều Từ con nói xem, mấy chục dặm xung quanh có vịt quay nhà ai ngon hơn so với vịt quay Tống Ký nhà chúng ta không?
 
Diệp Thư Từ nháy mắt nghĩ một chút:  "Không có."
 
Từ nhỏ, cô đắc ý nhất chính là trong nhà truyền thừa xuống thịt vịt nướng lò, cũng vẫn luôn mở cửa hàng, có thể làm cô ăn được thịt vịt nướng thơm ngon vừa miệng nhất. 
 
"Chờ đến lúc không làm nổi nữa, bà dự định tuyển vài học trò, cũng phải truyền thừa tiếp."
 
Sáu mươi mà tai thuận, bảy mươi mà không vượt quá những nguyện vọng cá nhân, đến độ tuổi này của bà nội, tiền tài đã sớm thành vật ngoài thân, có quá nhiều thứ quý xem trọng và yêu mến đáng giá dùng một đời canh giữ.
 
"Đúng rồi Tiểu Từ," bà nội vỗ vỗ bờ vai của cô, ân cần nói: "Con và Lâm Nam thế nào rồi?"
 
"Con không thích anh ta, nói rõ với anh ta rồi."
 
Vốn cho rằng sẽ nhận lấy sự khiển trách của bà nội, nào nghĩ tới bà nội gật gật đầu, thậm chí có chút khen ngợi.
 
"Tách ra là tốt, điều kiện của cậu ta cho dù tốt, cũng không nhất định hợp với con."

 
"Mấy ngày trước, bà gặp được một người hàng xóm cũ, nhắc đến Lâm Nam với bà, nói cậu ta có một người bạn gái năm năm, hình như là cậu ta không hiểu sao không còn rung động với bạn gái nữa, đề nghị chia tay, sau đó, cô gái kia sống chết đòi quay lại, tựa như là rất yêu cậu ta, nhưng cậu tình nguyện đóng cửa lại để cô gái đó đứng bên ngoài một đêm cũng không mở cửa."
 
Diệp Thư Từ ngây ngẩn cả người.
 
Có điều dịu lại trong vài giây đồng hồ, lại cảm thấy cũng không thành vấn đề, Lâm Nam và cô cũng coi là vạch mặt rồi, đối đãi người xa lạ còn có thể như thế, chớ nói chi là bạn gái sớm chiều ở chung hơn cả người nhà. 
 
Sau đó, Diệp Thư Từ nói chuyện bệnh trầm cảm của Lâm Nam cho bà nội, bà nội càng thêm tự trách vuốt v e gương mặt của Diệp Thư Từ: "Tiểu Từ, đều tại bà, giới thiệu cho con đối tượng như vậy, haiz, lại chọc phải một thân phiền phức."
 
"Bà, ngài cũng là vì muốn tốt cho con," Diệp Thư Từ cong cong môi, "Bà ơi, con có bạn trai rồi..."
 
Gương mặt của Diệp Thư Từ nóng lên, trong mắt của bà nội cũng tràn đầy mong mỏi, lúc đang định nói tên Thẩm Tứ, đột nhiên có khách tới --
 
"Xin chào, cho một con vịt nướng."
 
Diệp Thư Từ đột nhiên uống nốt ngụm canh cuối cùng, vội vàng lau lau miệng, vội vàng đứng lên.
 
Người đàn ông đứng trước quầy hàng mặc áo sơmi thỏa mái màu xám, cúc áo đầu tiền mở ra, xương quai xanh thẳng bằng gợi cảm, nhìn lên trên, khuôn mặt lại càng khôi ngô tuấn tú, ngay cả độ cong của cằm cũng trôi chảy đẹp mắt.
 
"Thẩm Tứ, Sao anh lại ở đây?"
 
Người đàn ông nhướng nhướng mày: "Mua con vịt quay."
 
Nghĩ đến lời vừa rồi còn chưa nói hết với bà nội, Diệp Thư Từ hắng giọng một cái, muốn giới thiệu thân phận của Thẩm Tứ một chút. 
 
Nào nghĩ tới giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông đã vang lên: "Con chào bà ạ, Con là Thẩm Tứ, năm nay hai mươi bảy tuổi, tốt nghiệp tại Đại học Hải Dương Trung Quốc, học chuyên ngành pháp luật, sau khi tốt nghiệp hợp tác với bạn mở văn phòng luật sư Thẩm Chu, trước mắt con làm bản án bình quân thu nhập khoảng tám chữ số."
 
"Thưa bà, con cũng là bạn trai của Tiểu Từ." Nói đến câu này, Thẩm Tứ cũng có chút hơi hơi ngại ngùng, bên tai hiện lên một chút đỏ ửng.
 
Không biết vì sao, thời điểm Thẩm Tứ nói câu này, Diệp Thư Từ vậy mà cũng thẹn thùng, trong lòng hiện ra cùng thẹn còn có ngọt ngào nồng đậm. 
 
Thẩm Tứ cầm một chút thuốc bổ mua cho bà nội đi vào, bà nội kích động mời anh vào trong ngồi. 
 
"Con à, bà biết con, con chính là cậu bé hiền lành năm đó, còn chỉ đường cho bà, về sau bà gặp qua nhiều bé trai như vậy, cũng không có ai đẹp trai hơn con, Tiểu Từ nhà chúng ta thật may mắn."

 
Thẩm Tứ nở nụ cười khiêm tốn hào phóng: "Bà ơi, ngài quá khen rồi ạ."
 
"Có thể ở bên Tiểu Từ mới là may mắn của con."
 
"Thẩm Tứ, con không biết đâu, Tiểu Từ nhà chúng ta lúc học cấp ba..." Trên mặt bà nội hiện ra nụ cười dịu dàng, ngay cả nếp nhăn cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
 
Diệp Thư Từ lập tức ý thức được bà nội muốn nói gì, vội vàng kéo tay bà nội một chút, bà nội biết là cô xấu hổ, không muốn để cho bà nội nói ra.
 
Hiện tại mới là giai đoạn sơ cấp yêu đương, cô không muốn nói cho anh biết về đoạn thời gian yêu thầm hẹn mọn lúc học cấp ba kia. 
 
Hoặc là, chờ đến lúc Thẩm Tứ chủ động nhắc tới bản thân thích cô hồi cấp ba, có lẽ cô mới có thể nói ra.
 
"Đúng rồi Thẩm Tứ, sao anh lại tới bên này mua vịt quay?"
 
Thẩm Tứ cười nhìn về phía cô: "Thật ra anh vẫn luôn mua."
 
Bà nội cũng cười: "Người ta còn là khách quen của bà, tần suất đến nơi này còn cao hơn cái người cháu gái ruột là con đấy."
 
"Dù sao ở chỗ này của bà giả mạo người quen, sau này dễ cho việc làm cháu rể của bà."
 
Giọng nói của người đàn ông có chút trầm thấp tản mạn, mỗi chữ mỗi câu đánh vào lòng cô đều toát lên tràn đầy dịu dàng.
 
Diệp Thư Từ cong cong môi, không nhịn được cười lên. 
 
"Bà ấy mà," nụ cười của bà nội xuất phát từ đáy lòng, con mắt cũng cười cong rồi: "chính là thích cậu bé như con, ưu tú, tính cách cũng tốt, vừa nhìn liền biết thương Tiểu Từ của chúng ta."
 
"Nhất định sẽ, thưa bà. "
 
Đúng vào lúc này, điện thoại của Diệp Thư Từ vang lên.
 
Là một số điện thoại xa lạ.
 
Diệp Thư Từ nhận, đối diện rất nhanh nói ra: "Chào ngài, tôi là Trung tâm hẹn trước của Bệnh viện nhân dân thành phố Lâm, tháng trước ngài hẹn trước chuyên gia của bệnh viện chúng tôi, nhớ kỹ kịp thời đi khám bệnh."
 
"Được, cảm ơn ngài."
 
Đảo mắt đã hơn một tháng trôi qua, lúc trước cô nhìn thấy thuốc trong ngăn kéo của bà nội, cũng là chất xúc tác cô ở lại thành phố Tô. 
 
Nào nghĩ tới không chỉ có công việc thuận lợi, còn tìm được bạn trai.
 
Đặt điện thoại xuống, Diệp Thư Từ phát hiện Thẩm Tứ và bà nội nói chuyện rất hợp nhau, Thẩm Tứ rất biết đùa làm bà vui vẻ, cô nói: "Bà ơi cuối tuần này bà phải đóng cửa hàng, con đưa bà đi lên tỉnh xem một chút."

 
Thẩm Tứ cũng nghe thấy nội dung cuộc gọi của Diệp Thư Từ, lo lắng nói: "Thân thể bà xuất hiện vấn đề gì sao?"
 
Diệp Thư Từ nói ra tình huống thân thể của bà nội, cũng không nghiêm trọng, chẳng qua là cảm thấy bên này chữa bệnh dù sao cũng không phát đạt như trên tỉnh, vẫn là muốn đi những thành phố khác nhìn một chút.
 
Thẩm Tứ nói: "Như vậy đi, đến lúc đó anh lái xe đưa hai bà cháu đi."
 
"Sẽ không bất tiện chứ?"
 
Thành phố Tô cách Thành phố Lâm không xa, vé xe lửa có thể thẳng tới, nhưng dù sao tuổi tác của bà nội cao, cũng không quá ưa thích giao thông công cộng người chen người, có người chịu lái xe đưa hai bà cháu đi đương nhiên càng tốt hơn.
 
"Không việc gì," giọng nói thanh đạm dễ nghe của người đàn ông rơi vào bên tai Diệp Thư Từ: "Vì bà nội và Tiểu Từ cống hiến sức lực, anh chỉ cảm thấy hạnh phúc."
 
Một lát sau, một khách hàng lớn đến, bà nội lại bận việc, Diệp Thư Từ và Thẩm Tứ ra ngoại dạo một vòng. 
 
Ngàn vạn ngọn đèn đường đều sáng lên, nhà nhà đốt đèn đốt ở đáy mắt của bọn họ, giống như từng sợi lóng lánh khuếch tán ra. 
 
"Bao nhiêu năm qua đi, nơi này vẫn không thay đổi." Diệp Thư Từ cảm khái.
 
"Không thay đổi, vẫn như cũ là phố cũ, vẫn là cửa hàng lúc trước." Mấy năm này Thẩm Tứ cũng là có thời gian thì sẽ đến bên này đi dạo một vòng, dù là không mua đồ, cũng thích những cửa hàng cổ xưa này.
 
Những hồi ức cũ kỹ này, cũng tạo thành thanh xuân của anh. 
 
Diệp Thư Từ thở ra một hơi: "Không biết tương lai có thay đổi hay không."
 
"Anh không quan tâm những thứ khác có thay đổi không," bọn họ đi đến một chỗ ngược sáng, tóc rồi màu đen của Thẩm Tứ rủ xuống trước trán, khuôn mặt dưới ánh sáng không quá rõ ràng nửa sáng nửa tối, "Anh chỉ hi vọng, tương lai đứng ở chỗ này vẫn như cũ là chúng ta."
 
"Đúng rồi, Thẩm Tứ, sao anh nhanh như vậy đã đi thăm bà nội."
 
Nam nhân nhéo cái mũi cao của cô một cái, giọng nói trong sáng: "Anh muốn đi cùng Tiểu Từ cả một đời yên lành, bà nội là là người thân quan trọng nhất của Tiểu Từ, cũng là của anh."
 
Thẩm Tứ nói ra từng chữ, bên trong giọng nói chứa cả cười khẽ.
 
Nhịp tim của Diệp Thư Từ phanh phanh nhảy lên: "Đúng vậy, bà nội chính là người quan trọng nhất của em."
 
Quan trọng hơn cả cha mẹ. 
 
Thẩm Tứ xoa xoa đầu của cô, hạ mắt cười nhẹ: "Cho nên anh cũng sẽ giúp em cùng chăm sóc bà nội thật tốt."
 
Diệp Thư Từ cong môi cười, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, người đàn ông lại kéo cổ tay của cô lại, môi mỏng khẽ mở: "Tiểu Từ, anh muốn hôn em, có được không?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play