Chương 39
Diệp Thư Từ thoáng chốc nghe được âm thanh quen thuộc, giọng nói của cô nghẹn lại.
Cô còn tưởng mình đang nằm mơ, chậm rãi xoay người đối diện với khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông kia.
Đã nhiều năm như vậy, mặc dù ngũ quan của cô không có thay đổi gì lớn nhưng dù sao cũng trưởng thành hơn, không ngờ Thẩm Tứ vẫn nhận ra cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người dưới sân khấu đông nghìn nghịt, rốt cuộc thì người ta nhận ra cô từ khi nào.
“Thẩm Tứ, đã lâu không gặp.” Diệp Thư Từ cong môi cười.
“Cậu đến đây từ lúc nào thế?”
Ánh nắng là chiếc kéo khéo léo nhất bởi nó tôn lên dáng người thẳng tắp thon dài của người đàn ông, âu phục ngay ngắn trên người Thẩm Tứ, dáng đứng thẳng tắp, không còn khí chất của thời niên thiếu, anh toát ra sự trưởng thành và thâm trầm.
“Hôm nay có buổi phỏng vấn.”
“Bây giờ cậu là phóng viên sao?”
Diệp Thư Từ gật đầu: “Tôi làm ở đài phát thanh và truyền hình thành phố Tô, hôm nay mới nhậm chức.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tứ nhẹ nhàng cười, dường như đang cười cái ngày đầu tiên mà cô nói, tiếng cười êm tai chậm rãi nhộn nhạo làm cho Diệp Thư Từ hơi hơi ngượng ngùng.
“Lát nữa có phải làm việc tiếp không?”
Diệp Thư Từ lắc đầu: “Công việc của bọn tôi rất linh hoạt, ban nãy đã hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay, lát nữa không cần làm việc nữa.”
“Hôm nay trường học có tin gì mới sao?”
“Vẫn là vụ án sinh viên bị lừa đảo qua mạng đó thôi, nhưng chúng tôi hẹn đến hôm nay mới phỏng vấn.” Diệp Thư Từ chỉ chỉ ký túc xá cách đó không xa: “Vừa phỏng vấn xong không lâu.”
Thẩm Tứ ừ một tiếng thật dài, tròng mắt đen nhánh nhìn vào gương mặt cô, nhếch lông mày cười cười: “Tôi còn tưởng rằng cậu đến nơi dự thính phỏng vấn.”
Nụ cười trên môi Diệp Thư Từ cứng lại, có chút chột dạ.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không nhưng cô thấy lời này của Thẩm Tứ rất lạ, cứ như cô cố ý đi đến nơi dự thính để gặp anh.
Cổ học cô nghẹn lại, hình như lúc nào cô cũng không phải đối thủ của Thẩm Tứ.
Trước ánh mắt trêu chọc của người đàn ông đối diện, Diệp Thư Từ mím môi chịu đựng, nói rõ ràng việc gặp được nữ sinh kia như thế nào, tại sao đi đến nơi dự thính cho anh.
Thẩm Tứ cười cười: “Đã nhiều năm không gặp, tôi mời cậu ăn cơm một bữa được không?”
Diệp Thư Từ lúng túng sờ lên bụng, cô đang muốn nói mình đã ăn rồi nhưng như vậy lại không phải phép, dù sao năm đó cũng là bạn cùng bàn, người ta còn giúp đỡ cô rất nhiều thứ.
Cô gật đầu nói: “Được.”
Hai người cũng không đi quá xa, chỉ tìm nhà hàng có danh tiếng không tệ gần trường đại học, Thẩm Tứ đỗ xe xong, nói với Diệp Thư Từ: “Tôi từng ăn đồ ăn ở đây mấy lần, món ăn rất đặc sắc, chắc là cậu sẽ thích.”
Thẩm Tứ đi trước, Diệp Thư Từ theo sau.
Đã nhiều năm như vậy, Thẩm Từ vẫn còn nhớ rõ khẩu vị của cô sao?
Hai người tìm một chỗ ngồi trống, ánh đèn mập mờ màu vàng tạo một cảm giác ấm áp, chiếu lên khuôn mặt xuất chúng của Thẩm Tứ.
Người phục vụ chủ động đi đến giới thiệu món ăn cho bọn họ, Thẩm Tứ chọn mấy món xong mới nhìn về phía Diệp Thư Từ: “Cậu còn muốn ăn gì không?”
Diệp Thư Từ cong môi cười cười: “Không có, mấy món cậu gọi đều là món tôi thích ăn.”
“Không ngờ cậu còn nhớ rõ.”
“Dù sao cũng từng ngồi cùng bàn.” Người đàn ông cười nhạt: “Sao có thể quên dễ vậy được.”
Diệp Thư Từ yên lặng nhìn về phía Thẩm Tứ.
Ánh mắt lướt qua mặt mày thâm thúy của người đàn ông, sống mũi cao, xuống chút nữa là bờ môi mỏng manh, yết hầu nhô lên.
Toàn thân Thấm Tứ không có chỗ nào không đẹp, có thêm khí chất thâm trầm của người đàn ông trưởng thành càng khiến anh có mị lực hơn trước, mấy minh tinh trên TV đều không kinh diễm bằng anh.
Nhưng tâm tình hiện tại của cô khác với lúc mười bảy mười tám tuổi rất nhiều.
Cô còn nhớ rõ khi đó mặc dù cô ngồi cùng bàn với Thẩm Tứ, hai người trở thành bạn bè, quan hệ càng gần hơn, nhưng mỗi lần chỉ có mình mình, Thẩm Tứ nói một số chủ đề khác ngoài học tập sẽ làm cho khuôn mặt cô nóng hầm hập.
Cô biết mình không có tiền đồ, nhưng đối mặt với anh, cô chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
Giờ phút này, tâm tình cô bình thản dù cô biết người mình dùng cả thanh xuân để thích cũng thích cô vào mấy ngày trước.
Lòng cô vẫn không có gợn sóng, hai người nói chuyện như bạn cũ nhiều năm, ôn chuyện, nói chút việc cá nhân.
“Mấy năm này, người có khẩu vị tốt nhất tôi từng thấy chính là cậu.” Thẩm Tứ bất đắc dĩ cười một tiếng: “Cậu thích ăn đồ mặn, cay, không thì là chiên rán, hầu như là khẩu vị nặng.”
Diệp Thư Từ thẹn thùng cười: “Bây giờ vì sức khỏe nên cũng phải ăn ít đi, nhưng khẩu vị vẫn không thay đổi nhiều.”
“Tôi nhớ khi đó cậu thích đồ ăn thanh đạm.”
“Hiện tại cũng vậy.” Thẩm Tứ ngước mắt: “Tôi không quá để ý đến đồ ăn.”
Đúng là như thế.
Năm đó, người thích ăn nhất trong đám bọn học sinh bọn họ là Châu Tử Kỳ, thường xuyên bắt đầu lên kế hoạch cho bữa trưa vào lúc đọc sách buổi sáng, rõ ràng Thẩm Tứ là người có điều kiện gia đình tốt nhất nhưng không quan tâm đ ến đồ ăn chút nào, hờ hững như tính cách của anh.
Hai người nói chuyện phiếm thêm vài câu, đồ ăn đã được lên đủ nhưng lại thiếu một đôi đũa, Thẩm Tứ đứng dậy tìm nhân viên phục vụ để lấy đũa: “Chờ tôi một chút.”
“Chị ơi, chị cũng học ở đại học Tô Thành sao?”
Diệp Thư Từ mới uống một ngụm nước, ngẩng đầu lên đã thấy nam sinh đứng bên cạnh nhìn như sinh viên đại học, nam sinh đeo kính mắt, thân hình cao lớn, tướng mạo sạch sẽ.
“Không phải, tôi chỉ đến để ăn cơm.” Diệp Thư Từ đặt cái cốc xuống, hiểu ra vì sao nam sinh cho rằng mình là sinh viên của đại học Tô Thành trong hai giây.
Nhà hàng này được mở gần đại học Tô Thành, dĩ nhiên người ta sẽ cho rằng người ăn ở đây đều là sinh viên.
Môi nam sinh mấp máy, bên tai đỏ lựng, Diệp Thư Từ nhíu mày: “Sao vậy?”
“Không biết chị có bạn trai chưa, chúng ta thêm wechat được không?” Tay của nam sinh duỗi bên người một cách mất tự nhiên, hơi hơi xấu hổ.
Thì ra là đến bắt chuyện.
Hôm nay, Diệp Thư Từ mặc một cái áo dài tay màu vàng nhạt, ở dưới mặc một quần jean màu lam nhạt rộng rãi, cách ăn mặc rất tùy ý, tóc dài rũ xuống sau lưng, vì tóc được vén ra phía sau nên để lộ vành tai nhỏ nhắn xinh đẹp, làn da sáng mịn, nhìn như sinh viên đại học.
Nét cười của cô dịu dàng như cũ, không tránh không né mà nhìn thẳng vào mắt nam sinh kia: “Ngại quá, hiện tại tôi chưa nghĩ đến việc này.”
Nam sinh càng thêm ngượng ngùng, nói một câu ‘làm phiền chị rồi sau đó chạy trối chết.
“Bây giờ bạn cùng bàn cũng được săn đón như vậy ư.”
Chất giọng trầm trầm lạnh lùng chầm chậm phát ra, như thác nước ào ào chảy xuôi ở bên tai, Diệp Thư Từ ngước mắt nhìn ra sau.
Thẩm Tứ lại gọi cô là bạn cùng bàn, xưng hô vừa quen thuộc vừa xa lạ, ngoại trừ anh, không ai gọi cô là bạn cùng bàn nữa.
Thoáng quay trở về những ngày tháng đó.
Dưới ánh đèn lờ mờ, người đàn ông mặc âu phục nhướng mày, nhìn cô một cách nghiền ngẫm.
Thân hình của Thẩm Tứ cao gầy, mắt đen nhẹ nhàng nhìn sang, vô tình khiến người ta có cảm giác bị áp bức.
Diệp Thư Từ nuốt nước bọt, rõ ràng là cô không làm gì nhưng bây giờ lại có cảm giác xấu hổ.
Cái người tên Thẩm Tứ này cũng thật là, sắp kết hôn rồi mà không sợ Lâm Úy ghen sao, mặc dù trước đó bọn họ cũng không làm gì, chỉ ngồi ôn chuyện với tư cách bạn học cũ.
“Không có.” Diệp Thư Từ cười cười với anh: “Nào có được săn đón như cậu, năm đó thư tình được gửi tới từng xấp từng xấp.”
“Còn trêu tôi nữa.” Thẩm Tứ ngồi lại trên ghế, giọng nói phát ra có chút lạnh lùng: “Nhưng tôi thấy nam sinh vừa nãy giống như kẻ lừa đảo vậy.”
Rõ ràng là không giống mà.
Ngươi ta là đàn em rất cứng rắn.
Diệp Thư Từ cũng không tiếp tục trò chuyện đề tài này, hai người nói về thời học sinh tinh nghịch, cô cười cười: “Đúng rồi, mấy ngày trước tôi mới gặp Tưởng Đại Lực.”
Động tác của Thẩm Tứ khựng lại, nét mặt cũng có chút mất tự nhiên, qua hai giây mới trở về bình thường.
Ngón tay của người đàn ông gõ nhẹ lên mặt bàn, như là tùy ý hỏi thăm: “Mọi người hàn huyên chuyện gì thế?”
“Dĩ nhiên là nói chuyện quá khứ rồi.” Diệp Thư Từ tiếp tục ăn cơm: “Mọi người đều rất nhớ quãng thời gian trong quá khứ.”
Không nói thêm về nội dung trò chuyện của Tưởng Đại Lực với cô, dù sao đây cũng chỉ là chuyện cũ.
Hơn nữa, bây giờ Thẩm Tứ sắp kết hôn, chuyện quá khứ chỉ là chuyện không đâu thôi.
Thẩm Tứ ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Sau khi thanh toán, Thẩm Tứ đưa cô về, nhân viên phục vụ ở cổng trước sau như một ngọt ngào mỉm cười: “Rất mong hai người sẽ tiếp tục ghé qua, hôm nay chúng tôi có một hoạt động, cặp tình nhân nào quét mã wechat này của chúng tôi cũng sẽ được nhận ba bông hoa hồng miễn phí.”
“Chúng tôi không phải người yêu.” Diệp Thư Từ đáp lại, lễ phép cười một tiếng rồi bước chân rời đi.
Sắc mặt Thẩm Tứ hơi trầm xuống.
Việc tình cờ gặp mặt với Thẩm Tứ cũng không tạo thành bất cứ gợn sóng nào trong lòng Diệp Thư Từ, cuộc sống của cô vẫn như cũ, đi làm, về nhà, đi ngủ, nhìn có vẻ bình thường, không thú vị nhưng lại thư thái hơn rất nhiều so với quãng thời gian ở thành phố Tống.
Có lẽ là bởi vì bà nội luôn ở bên cạnh.
Diệp Thư Từ tìm được mấy phòng nhỏ nhưng cũng không quá hài lòng, hoặc là vị trí không được, hoặc là tiền thuê quá đắt.
Tuy rằng cô vẫn còn một khoản tiết kiệm nhưng dù sao cũng muốn định cư ở thành phố Tô, tận lực tiết kiệm thêm chút tiền vẫn tốt hơn.
Một tuần này, nếu như hỏi có gì thay đổi thì đáp án chính là người bà nội luôn dịu dàng quan tâm cô biến thành người bà nội suốt ngày yêu cầu cô đi coi mắt.
Thậm chí còn hạ sắc lệnh: “Thứ bảy, ba giờ rưỡi, buổi chiều, tại tiệm cà phê mèo Á Lam, Tiểu Từ, con phải đi, con nghe rõ chưa.”
Dưới sự bức bách của bà nội, Diệp Thư Từ đành phải rửa mặt trang điểm, đi đến tiệm cà phê mèo Á Lam đúng thời gian.
Lâm Nam đã đến đó, người đàn ông đó ngồi một cách đoan chính, mặc trên người bộ âu phục màu xám, nhìn trông rất đứng đắn.
Diệp Thư Từ vuốt tóc, nở nụ cười thản nhiên đi tới, cô đặt túi xách xuống: “Xin lỗi, tôi đến hơi muộn.”
Lâm Nam đẩy gọng kính trên sống mũi, nhìn vào đồng hồ trên cổ tay, cười nói: “Bây giờ mới 3 giờ 20, cô Diệp, em rất đúng giờ.”
Diệp Thư Từ xấu hổ cười.
“Đúng rồi, cô Diệp, tôi đã gọi một tách Cappuccino cho em, có vẻ phụ nữ khá thích uống cà phê sữa, em có uống được không?”
“Tôi uống được.” Diệp Thư Từ giật môi dưới: “Chính xác là tôi rất thích uống Cappuccino.”
Lâm Nam là giáo viên ở trường cấp 3, thật ra ngoại hình của anh thuộc loại đẹp so với những người đàn ông bình thường, thân hình một mét tám, dáng người cân xứng, trên mặt có chút mụn, làn da hơi đen một chút nhưng rất khỏe mạnh.
Diệp Thư Từ nhớ đến bữa cơm ăn cùng Thẩm Tứ mấy ngày trước.
Thẩm Tứ ngồi đối diện cô, khí chất kiệt xuất, giá trị nhan sắc cao có thể được coi là một loại thư giãn dành cho thị giác.
“Cô Diệp.” Lâm Nam khẽ gọi một tiếng, quơ tay trước mặt cô.
Lúc này, Diệp Thư Từ mới biết được mình đang thất thần, ngượng ngùng cười cười: “Anh gọi tôi bằng tên là được.”
Người đàn ông đó cứ gọi cô Diệp làm cô rất xấu hổ.
“Được, cô Diệp.” Lâm Nam che miệng cười, ngẩn người: “Diệp Thư Từ.”
Hai người tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu, vậy mà không ngờ lại phát hiện hai người đều tốt nghiệp tại đại học Lâm Tống, Lâm Nam học trước cô ba năm.
Lại nói đến chuyện nhà ăn trong trường học, còn có cả đồ ăn vặt ngoài cổng trường, Lâm Nam đề xuất khá nhiều món ăn ngon, anh ta nói mình là một người rất thích ăn hàng, mỗi khi Diệp Thư Từ biết được một quán ăn vặt cô thích đã nghỉ bán, nét mặt của cô còn như đưa đám.
Đây không phải lần xem mắt đầu tiên của Diệp Thư Từ, Đường Tiếu và bà nội đã ép cô đi xem mắt vài lần.
Cô gặp được mấy người con trai kì lạ, vừa mới ngồi xuống đã khiến khí chất dầu mỡ xộc ra cản không nổi, người ta vuốt v e đồng hồ quý giá, tròng mắt nhìn cô như thần phật nhìn xuống chúng sinh trong chùa miếu.
Tính cách Lâm Nam khiêm tốn lại chân thành, mặc dù không tiến xa hơn nhưng làm bạn cũng khá tốt.
“Chúng ta thêm WeChat đi.” Lâm Nam cười lên, híp đôi mắt lại trông vô cùng thân thiện.
Diệp Thư Từ dứt khoát lấy điện thoại di động ra quét mã.
Thời gian của lần gặp mặt đầu tiên không nên quá lâu, hai người hàn huyên hơn một giờ mới kết thúc, Lâm Nam nói muốn đưa cô trở về, Diệp Thư Từ cũng không từ chối, nói tên tiểu khu bà nội ở.
“Em ở chỗ xa đài phát thanh và truyền hình thành phố Tô quá.”
“Đúng vậy, tôi đi tàu điện ngầm mất đến một giờ, gần đây đang tính đi thuê phòng.” Diệp Thư Từ thuận miệng nói.
“Phòng cho thuê.” Lâm Nam sờ cằm: “Một người bạn của tôi đang định cho thuê phòng đó, ngay cạnh chỗ làm của em luôn, tôi giúp em hỏi một chút cũng được.”
“Vị trí của chỗ kia cũng rất đẹp, ngay trung tâm thành phố.” Diệp Thư Từ mím môi: “Nếu như quá đắt thì em không có đủ tiền đâu.”
Lúc cười lên, khóe mắt Lâm Nam cong lại, khiến cho người ta cảm thấy anh ta rất ôn hòa: “Người bạn này của tôi có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, cậu ta chấp nhận ra giá thấp để người sạch sẽ vào ở.”
“Tôi thấy em rất phù hợp, nếu không thì tôi đi hỏi một chút, cũng chỉ là một câu nói, biết đâu lại giải quyết được vấn đề của em.”
Diệp Thư Từ khách khí cười cười: “Vậy thì cảm ơn đại ca Lâm.”
Cũng là chạng vạng tối.
Thẩm Tứ xử lý xong một vụ án với Chu Ích Lăng, cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút.
Gió đêm chầm chậm thổi tới, chỗ để xe của công ty luật nằm ở góc rẽ đường đi, xe cộ xung quanh ùn ùn tới lui, Chu Ích Lăng cảm khái: “Thẩm Tứ, anh là người giỏi nhất, dùng vài ba câu đã thuyết phục được người trong cuộc, nếu không có anh thì tôi cũng không biết xử lí ra sao.”
Thẩm Tứ khẽ cười một tiếng, không đáp lại.
“Anh nhìn đôi phía trước đi.” Chu Ích Lăng không có việc gì làm lại thích nhìn lung tung, chỉ vào một đôi nam nữ ở phía trước: “Chàng trai cao lớn ôn hòa, cô gái dịu dàng xinh đẹp, thật là xứng đôi.”
Thẩm Tứ ngước mắt nhìn về phía trước.
Dáng người cô gái thướt tha, tóc dài che đi chiếc cổ tuyết trắng bên trong, quần áo nhẹ nhàng như đám mây, dịu dàng lay động theo gió, mặc dù ăn mặc đơn giản nhưng lại không thể ngăn khí chất ôn nhã bên trong của cô gái.
Không phải Diệp Thư Từ mới ăn cơm cùng anh mấy ngày trước thì là ai.
Người đàn ông nhíu mày, sắc mặt càng thêm thâm trầm.
“Anh đi nhanh như vậy làm gì.” Chu Ích Lăng đành phải cam chịu mà bước nhanh hơn: “Đại luật sư Thẩm ăn phải thuốc súng ơi, anh đi chậm một chút được không?”
Chương 40