Hóa ra bạn cùng bàn mới của cô là Thẩm Tứ, có đánh chết Diệp Thư Từ cũng không thể ngờ được.
 
Diệp Thư Từ hoảng hốt một lúc lâu mới sợ hãi phát hiện ra vừa rồi không phải là một giấc mộng Hoàng Lương. Yêu thầm năm thứ hai, cuối cùng ông trời cũng cho cô nếm chút mật ngọt.
 
Giờ cô đã lớp mười hai, cuối cùng cũng thu hoạch được chút ngọt ngào của kiếp yêu thầm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Có đổi chỗ nữa không?”
 
Có người bảo đổi, có người bảo không đổi. Mọi người đều đang rất đói, muốn đến nhà ăn ăn cơm nhưng khi nghe vậy nhất thời cảm thấy mới mẻ nên muốn đổi chỗ.
 
Lớp trưởng Thi Tiểu Lôi gõ bàn: “Hay là chúng ta thống nhất thế này, bảy giờ ăn cơm xong rồi quay về đổi?”
 
“Chắc chắn là làm theo lời lớp trưởng rồi.”
 
“Quyết định vậy đi.” Vậy là mọi người gọi nhau tan lớp.
 
Tim Diệp Thư Từ mãi một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được, cô bất chợt cảm thấy dường như bản thân đã biến thành một người khác, tay chân không còn là của mình nữa. Cảm giác tứ chi, xương cốt toàn thân đều trở nên tê dại nhưng lại hưng phấn khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.
 
Bay bổng như rơi vào trong một đám mây.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ Diệp Thư Từ lúc này trông không khác gì bình thường nhưng nụ cười nhẹ nhàng bên môi đã để lộ tất cả. May mà không ai biết, đây là bí mật nhỏ của bản thân Diệp Thư Từ.
 
Trường trung học số 1 thành phố Tô không có tiết tự học buổi tối vào thứ sáu, thứ bảy tự học cả ngày nhưng học sinh có thể lựa chọn có học hay không. Hôm nay là thứ năm, tranh thủ ăn cơm xong còn phải quay về lớp tự học buổi tối.
 
Diệp Thư Từ và Khương Hiểu xuống lầu, đến nhà ăn ăn cơm, người đằng sau bỗng nhiên kéo tay Diệp Thư Từ.
 
“Cậu có để ý không, lúc vừa ra ngoài, rất nhiều nữ sinh lớp mình đều đang nhìn cậu không?”
 
Diệp Thư Từ ngẩn người: “Không để ý.”
 
Cô chỉ chăm chú chìm đắm trong niềm vui nhỏ của bản thân, nào có thời gian chú ý đến người bên cạnh, cô vẫn mỉm cười suốt cả quãng đường đi xuống dưới lầu này.
 
“Bọn họ nhìn tớ như vậy làm gì?”
 
“Còn phải nói nữa hả, hâm mộ cậu may mắn, có thể ngồi cùng bàn với Thẩm Tứ đó. Có lẽ hầu hết các bạn nữ trong lớp chúng ta đều yêu thầm Thẩm Tứ.” Khương Hiểu nói: “Cậu nhìn tên nhóc Chu Tử Kỳ đó xem, mặt mũi bình thường, học hành cũng chỉ có vậy, không biết tại sao Thẩm Tứ lại bằng lòng làm bạn với cậu ta nữa.”
 
Trong lớp, Chu Tử Kỳ là bạn tốt nhất của Thẩm Tứ, thật ra thì thành tích của Chu Tử Kỳ cũng không kém lắm, thi vào trường 211 bình thường không thành vấn đề. Chỉ có điều, so với thiên tài như Thẩm Tứ thì kém xa.
 
Khương Hiểu nói tiếp: “Nói đi, Tiểu Từ, cậu có thích ai chưa?”
 
Câu hỏi này khiến Diệp Thư Từ ngừng thở, bọn họ là bạn thân có thể biết hết mọi chuyện của nhau, nào là nói về chuyện học hành, chuyện gia đình, chuyện cuộc sống nhưng vẫn chưa đi đến bước nói về cuộc sống tình cảm của nhau.
 

Giây phút này, cũng không biết thế nào, Diệp Thư Từ bỗng nhiên không muốn che giấu điều gì nữa. Cô cười, nói: “Có.”
 
Khương Hiểu trở nên hưng phấn: “Vậy cậu nói xem, là người như thế nào?”
 
Diệp Thư Từ nhắm mắt, dáng người cao ráo, tuấn tú của chàng trai đã sớm được phác họa hàng nghìn lần trong lòng cô. Cô mỉm cười, chậm rãi nói từng chữ: “Đẹp trai, trắng trẻo, cực cao, thành tích phải tốt, không có một khuyết điểm nào, một tồn tại cực kỳ hoàn hảo.”
 
Khương Hiểu dừng bước, ‘hả’ một tiếng: “Hoàn hảo ấy hả? Yêu cầu này khó đấy, chắc phải đạt đến cấp bậc như Thẩm Tứ đúng không.”
 
Diệp Thư Từ mấp máy môi, do dự một lát mới hỏi: “Tại sao lại là Thẩm Tứ?”
 
Khương Hiểu sải bước, cười với Diệp Thư Từ: “Người bên cạnh chúng ta, có ai xuất sắc hơn Thẩm Tứ không?”
 
Diệp Thư Từ ngẫm nghĩ lời Khương Hiểu nói, cô mím môi, không nhịn được cười nhẹ một cái.
 
Cũng phải, chàng trai mà cô yêu thầm, ánh trăng trong lòng cô là người tốt nhất, tốt nhất thế giới.
 
Hai người không kén ăn, họ đi thẳng xuống tầng một, tùy ý chọn hai món.
 
Nhà ăn của trường trung học số 1 có ba tầng, tầng một là những món ăn gia đình bình thường, giá cũng rẻ. Tầng hai là một vài món ăn vặt phổ biến, còn tầng thứ ba giống như một quán ăn loại nhỏ. Những học sinh nhà có điều kiện không muốn xếp hàng mua cơm thường sẽ lên tầng ba, học sinh bình thường cũng hay lên tầng ba tụ tập đón sinh nhật.
 
Khương Hiểu đi đằng trước, Diệp Thư Từ cúi đầu đi theo sau.
 
“Đó không phải Thẩm Tứ à?”
 
“Đàn anh Thẩm đẹp trai quá!”
 
“Nghe nói điều kiện của nhà đàn anh Thẩm rất tốt, tớ còn tưởng rằng ngày nào an ấy cũng lên tầng ba ăn cơm cơ!”
 
“Mặc dù cơm ở tầng ba đắt nhưng lại không lành mạnh. Nhiều dầu nhiều muối, có lẽ học bá chú trọng dưỡng sinh, nếu không sao có thể thông minh như vậy được.”
 
Nữ sinh xung quanh đang ghé tai nhau thì thầm, nghe thấy cái tên quen thuộc, Diệp Thư Từ đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, khay cơm suýt nữa đổ vì tay run. Cô vội vàng sùng sức mới khiến bát canh khong bì sánh ra ngoài.
 
Mà lúc này, Thẩm Tứ vừa hay lướt qua người cô, chỉ cách cô chưa đến một mét.
 
Thẩm Tứ cũng bê khay cơm màu bạc, dáng người cao gầy, mặt mũi góc cạnh, sắc sảo, lông mi hơi cụp xuống, dưới mí mắt có một cái bóng nhỏ.
 
Dường như quanh người anh được ngăn cách thành một không gian kín nhỏ, làm ngơ với tất cả những lời bàn tán của các nữ sinh. Trong ba năm cấp ba, chưa từng nghe thấy tin đồn của anh và nữ sinh nào truyền ra, có lẽ anh không hề có hứng thú với chuyện tình cảm nam nữ.
 
Thẩm Tứ không nhìn về phía cô một giây nào, trái tim Diệp Thư Từ đập một cách nặng nề.
 
Cảm giác mất mát bất giác lan ra, giống với khoảnh khắc ngồi vòng đu quay đi lên vị trí cao nhất ấy, cảm giác mất trọng lực thi nhau kéo tới khiến cơ thể tràn ngập cảm giác không chân thực và thiếu an toàn.
 
Khương Hiểu tìm một vị trí cạnh cửa sổ, đến lúc ngồi xuống Diệp Thư Từ mới nhận ra. Khương Hiểu bĩu môi, cáu kỉnh lau vết canh trên áo.

 
Khương Hiểu có bệnh sạch sẽ nhẹ, cô ấy sẽ không phạm phải một lỗi nhỏ như vậy, Diệp Thư Từ hỏi: “Sao bất cẩn vậy?”
 
“Đừng nhắc nữa, phiền quá. Chẳng phải do tên nhóc Chu Tử Kỳ đó cứ đá tớ à, vậy nên không cẩn thận mới bẩn.”
 
Quan hệ của Khương Hiểu và Chu Tử Kỳ khá vi diệu, có thể nói bọn họ là bạn tốt nhưng có lúc lại không phải. Có lúc rõ ràng đã xảy ra cãi vã, Diệp Thư Từ muốn can ngăn nhưng hai người họ lại thân như cùng mặc một chiếc quần.
 
Cha mẹ hai nhà quen nhau nên cũng có thể coi như bạn thân từ nhỏ.
 
Chỗ ngồi trước đây cách nhau xa, ít nhất là trong giờ học hai người họ không gây chuyện. Giờ đây ngồi cùng một bàn với nhau, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nẵ.
 
Diệp Thư Từ thở dài một hơi: “Có phải tại cậu đánh Chu Tử Kỳ trước không?”
 
Khương Hiểu bĩu môi, động tác lau quần áo cũng dừng lại, dở khóc dở cười nói: “Không hổ là Tiểu Từ nhà tớ, chuyện này mà cũng đoán đúng được.”
 
Diệp Thư Từ xoa cằm: “Vậy thì không thể trách Chu Tử Kỳ đá cậu được.”
 
Mặc dù giọng của Khương Hiểu to nhưng bề ngoài trông cực kỳ xinh đẹp, da trắng xinh xắn, chiều cao một mét sáu đáng yêu, mặt nhỏ mắt to, có thể nói không liên quan tí nào đến bốn chữ ‘khuynh hướng bạo lực’. Nhưng mỗi lần đối mặt với Chu Tử Kỳ thì cô ấy như biến thành một người khác, không đánh thì đấm.
 
Có lẽ do quần áo bị bẩn nên tâm trạng của Khương Hiểu cũng bình thường, vội vã ăn một miếng rồi đặt đũa xuống: “Tiểu Từ, tớ phải đến quầy đồ ăn vặt mua ít đồ, chỉ có càn quét một bữa mới có thể trút hết sự khó chịu trong lòng tớ.”
 
Diệp Thư Từ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
 
Đồng phục tay ngắn màu trắng trên người anh như được vẽ lên một màu sắc khác với thường ngày, đôi chân chàng trai thon dài, trên chân là đôi giày thể thao màu trắng, dáng người cao gầy đứng lặng hồi lâu trước kệ hàng.
 
Chàng trai đang cúi đầu chọn nước uống.
 
Ánh đèn sáng rực trong siêu thị chiếu lên da Thẩm Tứ khiến anh trông càng trắng hơn. Diệp Thư Từ nhìn về phía cổ anh, dáng người chàng trai cao lớn, xương quai xanh hiện rõ trông cực kỳ đẹp trai. Anh lấy vài chai nước, đặt vào trong giỏ hàng.
 
Kệ hàng cao che đi bóng dáng cô gái nhưng lại chẳng thể che được sự rung động đang lan tràn.
 
Tiếng gió ngừng lại.
 
Sau khi Thẩm Tứ rời đi, Diệp Thư Từ mới đi đến khu vực đồ uống, cô thích tất cả các loại đồ uống có vị thanh mát, vậy nên cô thích nhất là uống trà chanh. Quét mắt tìm một vòng nhưng không thấy, nhân viên đi tới: “Bạn học, em cần gì?”
 
“Còn trà chanh không ạ?”
 
Nhân viên nói: “Mấy chai cuối cùng bị bạn học sinh vừa nãy mua hết rồi.”
 
Diệp Thư Từ tiện tay lấy mấy chai nước khoáng.
 

Khương Hiểu mất vài phút mới chọn xong, hai người cùng nhau đi thanh toán, lúc vừa định ra ngoài thì nhân viên bán hàng đuổi theo: “Bạn học, các em đợi chút đã!”
 
“Sao vậy à?”
 
Trên tay nhân viên bán hàng cầm hai chai trà chanh: “Nam sinh vừa rồi mời các em hai chai này.”
 
Khương Hiểu không biết lý do nhưng vẫn nhận, Diệp Thư Từ mím chặt môi, cảm giác không biết phải làm sao tràn ra, bao trùm lên cô. Cùng lúc đó, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng ngần ấy bỗng chốc đỏ bừng.
 
Nam sinh vừa rồi, còn trùng hợp là trà chanh nữa, vậy thì chỉ có thể là Thẩm Tứ thôi.
 
Cũng có nghĩa là Thẩm Tứ nhìn thấy cô, đúng không?
 
Diệp Thư Từ không thể miêu tả được cảm xúc lúc này, đầu tiên là chua xót, một hành động không hề tự nhiên và độ lượng với bản thân. Đã học cùng lớp ba năm, thoải mái chào nhau một câu là được mà? Sao phải trốn tránh.
 
Nhớ lại hành động vừa rồi, Diệp Thư Từ cũng thấy không thể hiểu nổi bản thân.
 
Nếu có Khương Hiểu bên cạnh chắc chắn cô sẽ không trốn tránh.
 
Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy vui vẻ, trên mặt hiện lên ý cười vì sự hào phóng và thiện ý của chàng trai. Có lẽ lúc cô hỏi nhân viên còn trà chanh không Thẩm Tứ đã nghe thấy nên tốt bụng để lại cho cô.
 
Mặc dù quan hệ của bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, không có bất cứ lý do mờ ám gì đáng để Thẩm Tứ làm vậy nhưng Thẩm Tứ lại cứ làm như thế, điều này đã đủ khiến cho Diệp Thư Từ cảm thấy vui mừng.
 
Khương Hiểu cầm chai trà chanh còn đang tỏa hơi mát, đôi mắt to tròn mang theo nghi ngờ: “Rốt cuộc là ai vậy? Không nhìn thấy người quen mà.”
 
Gió chiều muộn thổi qua vạt áo đồng phục của Diệp Thư Từ, niềm yêu thích vô hạn đang nhộn nhạo trong tim, nở ra từng đóa hoa đáng yêu.
 
Trời còn chưa tối hẳn, ánh hoàng hôn tươi đẹp nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, hai người không quay lại phòng học ngay mà đi dạo một vòng trên sân. Khương Hiểu mắng Chu Tử Kỳ rất nhiều lần, tai đỏ ửng cả lên, Diệp Thư Từ chỉ có thể cười bất lực an ủi cô ấy.
 
Nhưng tâm trí cô lại đặt hết trên chai trà chanh mát lạnh.
 
Liệu điều này có đồng nghĩa với việc sau này cô và Thẩm Tứ sẽ xảy ra chuyện gì đó không?
 
Lúc nhỏ cô đã đọc rất nhiều truyện về những công tử, tiểu thư ấy. Tất cả đều vì một cuộc gặp gỡ bất ngờ mà mới có câu chuyện sống chết cùng nhau vượt qua gian khổ về sau.
 
Nghĩ đến đây, trái tim vừa mới bình tĩnh của Diệp Thư Từ lại bắt đầu nhộn nhạo.
 
Khi hai người quay lại phòng học, tiếng chuông vào lớp cũng vang lên. Phòng học trở nên hỗn loạn, sau khi đổi chỗ xong, Diệp Thư Từ giữ chặt trái tim nhưng vẫn không thể bình tĩnh.
 
Chu Tử Kỳ ở trong lớp nhưng Thẩm Tứ không có ở đây.
 
Sách vở của Thẩm Tứ được xếp cực kỳ ngay ngắn, sách giáo khoa, vở bài tập đều được đặt trong ngăn bàn, mặt bàn sáng bóng như mới, không có nét vẽ nào.
 
Thực ra cô không phải là một người bạn xứng chức.
 
Vừa rồi, lúc đi dạo trên sân trường, Khương Hiểu không ngừng cằn nhằn với cô nhưng trong đầu cô chỉ toàn nghĩ đến việc lát nữa sẽ chào hỏi Thẩm Tứ thế nào.
 
Trở thành bạn cùng bàn, lại còn uống đồ uống của người ta nữa, không thể đợi người ta chủ động chào hỏi mình đúng không?
 
Đã mất lịch sự một lần rồi, không thể mất lịch sự tiếp được.
 

Cô rất rất muốn để lại một ấn tượng tốt cho Thẩm Tứ.
 
Ôi, kẻ yêu thầm hèn mọn.
 

 
Hết tiết tự học đầu tiên mà Thẩm Tứ vẫn chưa quay lại.
 
Diệp Thư Từ không khỏi nghi ngờ ánh mắt của bản thân, lẽ nào hai lần gặp gỡ vừa rồi là do cô tự tưởng tượng ra hả?
 
Cô không còn tâm trạng học hành nữa, chỉ làm qua loa một nửa đề thi, lại còn làm sai cả những bước tính toán cơ bản nhất. Cô thở dài một hơi, cảm giác bực bội bất chợt lan tràn trong lòng.
 
Diệp Thư Từ mở cửa sổ, tối muộn đầu thu, gió không lạnh không nón, mang theo cảm giác hơi ẩm, ập vào chóp mũi cô.
 
Cô nhắm mắt, nằm bò trên bàn, cuối cùng bên cạnh cũng có động tĩnh, tiếng kéo ghế ‘ken két’ vang lên rõ ràng.
 
Diệp Thư Từ lặng lẽ hé mắt, tầm mắt hướng xuống dưới quan sát.
 
Ống quần sạch sẽ, bao bọc lấy mắt cá chân, giày thể thao trắng.
 
Là anh.
 
Trái tim cô gái nhanh chóng đập thình thịch, thình thịch. Mặt cô nóng rát, giống như đang sốt cao vậy. Tim như bay lên không trung, bay đến nơi cao nhất.
 
“Diệp Thư Từ, cậu có thể giúp tớ một việc không?” Một giọng nam êm tai vang lên.
 
Trái tim nóng bỏng rơi xuống với tốc độ cực nhanh.
 
Diệp Thư Từ chỉnh đốn lại cảm xúc rồi ngồi thẳng dậy.
 
Người ngồi trước mặt cô là Chu Tử Kỳ, Chu Tử Kỳ bày ra vẻ mặt thất vọng: “Diệp Thư Từ, tớ nói với cậu cái này nhé. Bây giờ Khương Hiểu không để ý tớ nữa, tớ chỉ không cẩn thận làm bẩn áo cô ấy thôi mà? Tớ cũng đã xin lỗi rồi, hơn nữa là do cô ấy đánh tớ trước, tớ bất cẩn đụng phải cô ấy một cái thôi, thật sự không phải cố ý.”
 
“Tớ để lại trà chanh cho các cậu, lúc nãy cô ấy biết nước là do tớ để lại nên ném luôn vào thùng rác, trái tim tớ trở nên lạnh lẽo rồi.”
 
Tim Diệp Thư Từ đột nhiên bị siết chặt.
 
Cô cắn chặt môi: “Trà chanh là do cậu để lại à?”
 
Chu Tử Kỳ nhún vai: “Tớ muốn xin lỗi nên để lại hai chai nước cho các cậu.”
 
Hóa ra, hóa ra không phải Thẩm Tứ để lại chai nước đó.
 
Cũng phải, dựa vào quan hệ của bọn họ, cô có tư cách gì mà mơ mộng hão huyền đây?
 
Khoảng cách giữa bọn họ như trời với đất, như dòng sông với biển cả, như kẻ tương tư với mặt trăng treo cao trên trời.
 
Khoảng cách của bọn họ xa xôi đến vậy.
 
Cô chỉ nghe thấy sợi dây trong tim mình đứt rời, cảm giác hoang đường ập xuống, đó là sự bi thương khiến cô không thể chấp nhận được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play