Tề Hạo nghĩ không ra, tại sao phụ nữ dưới trời mùa hè 38o lại có thể để một mái tóc dài? Anh chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy không chịu được rồi, chứ đừng nói anh bây giờ đang mang thân phận của Sở Hàm để một mái tóc uốn dài.
 
Đối với Sở Hàm mà nói, tóc không khác gì sinh mệnh thứ hai của cô. Ngay từ thời còn đi học, cô đã đưa ra khẩu hiệu rằng: “Đầu có thể đứt, máu có thể rơi, tóc không thể rối.”
 
Cô yêu tóc như sinh mệnh của mình, đặc biệt là đối với tóc dài. Không biết bao lần thợ cắt tóc khuyên cô thử cắt tóc ngắn nhưng câu trả lời mà Sở Hàm đưa ra đều là: “Cắt tóc ngắn là điều không thể, cả cuộc đời này đều không thể.”
 
Nghe nói, 20 năm trước đây, mẹ cô từng đưa Sở Hàm lúc đó khoảng 7,8 tuổi đi tiệm cắt tóc để cắt đầu dưa hấu giống con trai. Kết quả, Sở Hàm kiên quyết khóc 2 tiếng đồng hồ ở tiệm cắt tóc, dù cho mẹ cô có dỗ dành thế nào cũng không được. Cuối cùng vẫn là Sở Hàm khóc mệt rồi dừng lại. Từ đó, mẹ cô khôngbao giờ đưa cô đi cắt tóc ngắn nữa.
 
Tề Hạo đến với Sở Hàm đã 8 năm, đối với mái tóc của Sở Hàm chỉ dừng ở hai chữ “thẳng” và “uốn”, không thì là thay đổi màu sắc. Mỗi lần Sở Hàm nói với anh mình đi cắt tóc, Tề Hạo đều có cảm giác mắt mình như bị mù. Bởi vì anh quả thực không thể nhìn ra được sự khác biệt giữa chưa cắt tóc và cắt tóc rồi.
 
Không nhớ từ khi nào rồi, Tề Hạo từng hỏi Sở Hàm một câu: “Giữa trời mùa hè nóng nực em để tóc dài không nóng sao?” Sở Hàm lúc đó trả lời: “Không nóng à, em không cảm thấy nóng một chút nào hết.”
 
Thực tế chứng mình, câu nói đó của Sở Hàm đều là nói lung tung. Làm sao có thể không nóng cho được? Anh đang nóng muốn chết đi được, giống như giữa mùa hè nóng bức choàng một chiếc khăn quàng cổ. Cho dù có nhổ hết tóc đi thì cũng không có cảm giác mát mẻ một tí nào.
 
Cứ chịu đựng như thế mấy ngày, Tề Hạo cuối cùng chịu không được. Đến tối thứ sáu anh đi đến tiệm cắt tóc mà Sở Hàm vẫn hay cắt.
 
“Cắt tóc cho tôi, cắt càng ngắn càng tốt!” Anh vừa vào liền nói với thợ cắt tóc Thác Ni Nhiễm chuyên cắt cho Sở Hàm.
 
“Cô Sở, cô chắc không?” Thác Ni Nhiễm có chút không dám tin nhìn anh hỏi.
 
Tề Hạo gật đầu thật mạnh.
 
“Cô trước đây đã nói là “Cắt tóc ngắn là điều không thể, cả cuộc đời này đều không thể” có phải không? Sao hôm nay lại đột ngột cắt tóc ngắn? Nếu cô muốn cắt tôi sẽ thiết kế cho cô kiểu tóc mà bây giờ đang rất thịnh hành.”
 

Thác Ni Nhiễm lảm nhảm nói, lời của anh ấy ngược lại làm tỉnh ngộ Tề Hạo. Tề Hạo đột nhiên nghĩ tới, nếu anh không nói câu nào mà cắt đi mất mái tóc của Sở Hàm. Sở Hàm biết được thì sẽ có phản ứng gì?
 
Lúc này Thác Ni Nhiễm đã mang anbum ảnh đến. Anh ấy vừa định dúi vào tay Tề Hạo thì Tề Hạo đột nhiên nói: “Hay là, tôi vẫn về bàn bạc với chồng mình đã” Anh nói xong liền lấy điện thoại gọi cho Sở Hàm.
 
“Này em, anh đi cắt tóc, em không có ý kiến gì chứ?”
 
Sở Hàm đang đưa Đậu Đinh đến khu vui chơi chơi đùa, đột nhiên nghe thấy Tề Hạo nói như vậy. Cô liền hét to vào điện thoại: “Anh nói cái gì? Tề Hạo, anh mà dám cắt tóc em, em lập tức đi bệnh viện làm phẫu thuật nối lại. Em còn tiện tay cạo sạch lông mày của anh, để anh biến thành đại hiệp không lông mày.”
 
Tề Hạo nhíu mày. Anh dường như tưởng tượng đến bộ dạng nổi cơn tam bành của Sở Hàm ở đầu bên kia điện thoại.
 
Thác Ni Nhiễm vẫn đang đợi ở bên. Tề Hạo gác máy rồi ngại ngùng nói: “Có lẽ không cắt nữa. Chồng tôi hình như không đồng ý việc tôi cắt tóc ngắn cho lắm.”
 
Chủ nhật, một cuộc điện thoại vội vàng đánh thức giấc mơ đẹp của Sở Hàm. Cô dùng sức đá một cái vào Tề Hạo đang nằm bên cạnh, nhắc nhở anh tiếng chuông báo là từ chiếc điện thoại của anh phát ra. Hai người vừa hoán đổi thân xác được mấy ngày. Mặc dù do nguyên nhân công việc phải đổi điện thoại cho nhau nhưng đến buổi tối nhất định sẽ đổi lại. Tuy nhiên hai ngày hôm nay, cũng không biết có phải hai người đã dần quen rồi hay không mà không thấy đổi lại. Dù sao vấn đề cũng chỉ là mật khẩu điện thoại. Những thứ khác vẫn giống như lúc trước. Những phần mềm mà Sở Hàm hay dùng sớm đã được cô tải về từ mấy ngày nay rồi.
 
Tề Hạo mơ mơ màng màng vớ lấy điện thoại. Anh vừa mới ấn vào nút nghe liền lập tức nghe thấy giọng sư tử gầm của Yến Ni vang lên.
 
“Cô đang làm gì thế? Sao lâu thế mới nghe điện thoại?”
 
Tề Hạo từ từ đưa điện thoại ra xa một chút. Dường như anh muốn bảo vệ màng nhĩ của mình không bị chấn động lần thứ hai. Anh vỗ nhẹ vào người Sở Hàm, nói nhỏ: “Là Yến Ni”.
 
Sở Hàm đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy Tề Hạo nói thế, cô phút chốc mở mắt ra.
 
“Sở Hàm, Sở Hàm cô đang làm gì thế?” Giọng nói của Yến Ni không ngừng vọng qua điện thoại.
 
Sở Hàm nhanh chóng lườm mấy cái về phía Tề Hạo, ý cô muốn anh mau nói chuyện. Suy cho cùng thân phận anh bây giờ mới là Sở Hàm.
 

Tề Hạo trợn mắt với Sở Hàm, sau đó nói: “Không làm gì, tôi vẫn đang ngủ.”
 
“Vẫn đang ngủ, bây giờ là mấy giờ rồi? Cô vẫn còn ngủ sao? Có phải cô đã quên việc cô đã đồng ý với tôi?” Yến Ni nói to ở đầu bên kia điện thoại.
 
Kỳ thực bây giờ mới có 8 giờ rưỡi. Bởi vì mỗi tối thứ sáu Đậu Đinh đều được đưa đến nhà ông bà nội, cho nên Sở Hàm và Tề Hạo hết sức quý trọng thời gian hai ngày này. Thông thường bọn họ không ngủ đến 9, 10 giờ thì sẽ không thức dậy. Nhưng Yến Ni bây giờ không chú ý một tí gì đến điều đó. Sở Hàm đột nhiên nghĩ lại, cô dường như thời gian trước đã đồng ý với Yến Ni phải làm việc gì vào hôm nay?
 
“Có phải cô đã quên hôm nay là ngày gì?” Yến Ni ở đầu dây bên kia lại hỏi.
 
Nghe cô ấy nói vậy, Sở Hàm đã hoàn toàn nhớ ra, mùng 8 tháng 8 là ngày sinh nhật của Yến Ni. Cô nhe nanh múa vuốt nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào nói với Tề Hạo.
 
“Tôi đương nhiên nhớ chứ, là sinh nhật cô mà!” Tề Hạo nói.
 
“Cô vẫn nhớ là tốt!” Yến Ni nói ở đầu dây bên kia. “Cô đừng có quên những lời đã hứa, đến sinh nhật tôi cô bỏ chồng con ở nhà để đi với tôi cả một ngày.”
 
Tề Hạo: “…”
 
“Cô nhanh thức dậy sửa soạn đi, tôi bây giờ liền đến nhà cô đón cô” Yến Ni nói xong liền lập tức gác máy.
 
9 giờ 15 phút, cách thời điểm Yến Ni gọi điện đến đúng 45 phút. Sở Hàm ngồi suy sụp trên giường, Tề Hạo đứng ở phía trước cô.
 
“Em nói bây giờ phải làm gì đây?” Tề Hạo hỏi. Anh đang mặc một chiếc áo phông màu hồng phối với một chiếc quần sooc bò. Từ khi linh hồn anh vượt qua đến thân thể của Sở Hàm, Tề Hạo cố gắng mặc đồ bình thường một chút. Những chiếc váy mà trước đây Sở Hàm thường mặc đều bị Tề Hạo cất đi hết. Anh là một người đàn ông không muốn mặc những chiếc váy đầm đó.
 
Sở Hàm cúi đầu, rõ ràng là không biết trả lời Tề Hạo như thế nào.
 
Tề Hạo lại hỏi: “Em không phải là muốn anh đi cùng Yến Ni một ngày chứ?”

 
“Không phải là anh.” Sở Hàm ngẩng đầu lên nhìn Tề Hạo nói: “Là em, thân phận mà bây giờ anh đại diện là em.”
 
“Nhưng anh là em sao?” Tề Hạo có chút phát cáu.
 
“Vậy anh bây giờ tức giận với em thì có tác dụng gì? Em đều đã đồng ý với Yến Ni là đi cùng cô ấy trong cả ngày sinh nhật. Dù dao bây giờ cũng không thể nuốt lời được.” Sở Hàm giải thích cho bản thân mình.
 
“Em không thể nuốt lời thì có thể bán chồng mình cho người khác à?” Tề Hạo hỏi vặn lại.
 
“Thế này gọi là bán chồng à?” Sở Hàm tủi thân nói, “Lúc em đồng ý với Yến Ni vẫn chưa hoán đổi thân thể với anh mà. Ai mà biết hai người chúng ta lại đen đủi đến thế, vừa mới tính dậy thì đã hoán đổi linh hồn rồi.”
 
Sở Hàm không nói dối. Cô mà biết mình hoán đổi linh hồn với Tề Hạo thì có đánh chết cô cũng không đồng ý ở bên Yến Ni trong ngày sinh nhật của cô ấy.
 
Thế nhưng cả tam quan của Tề Hạo cũng không thể thay thế được Sở Hàm để đi cùng Yến Ni một ngày. Mặc dù anh bây giờ đang đội lốt thân phận của Sở  Hàm nhưng rốt cuộc thì anh vẫn là Tề Hạo. Ở cùng người bạn thân thiết của vợ để đi mua sắm cả ngày, thì còn ra cái gì nữa?
 
“Vậy bây giờ em nói xem chúng ta phải làm như thế nào? Dù sao cũng phải nghĩ ra cách giải quyết chứ.” Tề Hạo lại nói tiếp. Chỉ có điều lần này giọng điệu của anh đã xoa dịu đi rất nhiều.
 
Sở Hàm lắc đầu, cô thật sự không biết phải làm như thế nào. Trừ khi bây giờ cô có thể đổi lại thân phận với Tề Hạo ngay lập tức.
 
“Hay là em cũng đi cùng.”  Tề Hạo đột nhiên nghĩ ra. “Em cứ nói là vợ chồng mình tổ chức sinh nhật cho cô ấy.”
 
Kiến nghị của Tề Hạo cũng không tốt gì, nhưng ít nhất cũng có tác dụng làm giảm bớt đi một chút nghi ngờ.
 
“Nhưng mà, em đã đồng ý với Yến Ni là hôm này không mang chồng con theo...” Sở Hàm yếu ớt nói.
 
Tề Hạo: “...”
 
“Được rồi, được rồi.” Nhân lúc Tề Hạo chưa nổi cáu, Sở Hàm nhanh chóng nói: “Trường hợp đặc biệt có cách xử lý đặc biệt, em nghe anh...”
 
Sở Hàm nói chưa dứt lời thì tiếng chuông bên từ bên ngoài dồn dập vang lên. Tề Hạo nhanh chóng đi ra mở cửa liền nhìn thấy Yến Ni đang đứng ở cửa phòng. Cô búi tóc lên, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô màu xanh lam, phía dưới phối một chiếc vày bò ngắn màu xanh lam đậm. Chân đi đôi giày cao gót làm cho chiều cao vốn chỉ có 160 tăng lên 168.

 
Tề Hạo có một chút bất ngờ, anh hoàn toàn quên mất lời mà buối sáng Yến Ni nói với anh qua điện thoại. “Yến Ni, cô đến có việc gì vậy?”
 
“Đương nhiên là đến đón cô rồi!”  Có lẽ là do trời quá nóng cho nên Yến Ni có chút nổi cáu. “Tôi đều vừa nói hết với cô trong điện thoại rồi đó thôi.”
 
Sở Hàm chạy từ trong phòng ra, chỉ là cô hiện tại trong mắt của Yến Ni là bộ dạng của Tề Hạo.
 
“Tề Hạo.” Yến Ni chào hỏi cô. “Hôm nay xin lỗi anh nhé, em chiếm giữ vợ anh một ngày. Anh không có ý kiến gì chứ?”
 
Sở Hàm cười bối rối nhưng không biết trả lời Yến Ni như thế nào. Theo như trước đây, Tề Hạo khẳng định sẽ mỉm cười nói: “Đương nhiên không vấn đề gì rồi.” Sau đó bổ sung thêm một câu: “Chúc mừng sinh nhật em!” Nhưng hiện tại cô lại nói không nên lời.
 
May là Yến Ni cũng không thật sự xin ý kiến của của cô, chỉ nhìn một cái rồi nói với Sở Hàm vốn là Tề Hạo: “Chuẩn bị xong hết chưa?”
 
Tề Hạo rõ ràng là phản ứng không kịp, chỉ mù mờ gật đầu.
 
“Vậy đi thôi.”  Yến Ni nói xong liền nắm lấy tay của anh kéo ra ngoài cửa.
 
“Đợi một tí!” Tề Hạo vội vàng nói: “Yến Ni, có một chuyện tôi cần bàn bạc với cô.”
 
“Việc gì thế?” Yến Ni ngoảnh đầu lại nhìn anh.
 
“Việc là ...” Tề Hạo quay đầu lại nhìn Sở Hàm ở phía sau. Anh đang định nói thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vốn là của anh ở trên người Sở Hàm kêu lên.
 
Sở Hàm lấy điện thoại ra liền nhìn thấy cuộc gọi từ mẹ Tề Hạo trên màn hình điện thoại. Cô bắt máy, vừa nói một tiếng “mẹ” liền nghe thấy tiếng Tề mẫu ở đầu dây bên kia nói.
 
“Tề Hạo, dì cả con ở nhà bị trật chân rồi. Anh họ con lại không ở nhà. Con chịu khó vất vả một chuyến đưa dì cả đến bệnh viện đi.”
 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play