Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Hạo hẹn gặp Hà Trường Lâm ở phòng trà. Phòng trà này, vẫn là lúc trước Hà Trường Lâm dẫn anh đi. Tề Hạo lúc mới đầu không có thói quen uống trà, nhưng đi theo Hà Trường Lam lâu rồi, anh cũng dần dần thích uống trà rồi.
 
Cũng ở trong phòng trà giống như thế, Hà Trường Lâm nói với anh một thanh niên vừa tốt nghiệp tràn đầy hoài bão: “Tề Hạo, đến công ty giúp chú đi.” Lúc đó, tình trạng kinh doanh của Họ Hà hoàn toàn không tốt. Thị trường không ngừng có công ty mới gia nhập, Hà Trường Lâm lại nắm không chắc nhóm khách hàng mới. Cho nên vào lúc đó, ông ấy rất cần một người thanh niên đến giúp mình.
 
Lúc đó Hà Hinh vẫn còn nhỏ, ông ấy chỉ có thế tìm Tề Hạo vừa mới tốt nghiệp năm đó.
 
Ông ấy biết Tề Hạo có khát vọng của mình. Một thiếu niên vừa mới tốt nghiệp, tương lai của cậu ấy có vô số khả năng. Nhưng bời vì một câu nói của ông ấy “Cậu cần cháu”, Tề Hạo nén lại khát vọng của mình, đén công ty của ông ấy, làm từ tầng thấp nhất, từng bước từng bước, đưa Họ Hà đến ngày hôm nay.
 
Cho nên, khi hôm qua Sở Hàm hỏi anh, Tề Hạo mới nói một câu: “Sẽ tin”. Anh nghĩ rằng Hà Trường Lâm sẽ tin tưởng anh. Ít nhất cũng sẽ lựa chọn tin anh một lần.
 
Anh ngồi trong phòng riêng ở tầng 2, dùng ấm tử sa rót một chén trà cho Hà Trường Lâm.
 
Hà Trường Lâm lại không đón lấy, chỉ nhìn anh nói: “ ‘Sở Hàm’, cậu biết rằng cháu đến đây tìm cậu muốn nói điều gì. Nhưng những chứng cứ hiện tại đã vô cùng xác thực, cậu không thể không làm thế.”
 
“Cậu không truy đến cùng trách nhiệm của cậu ta, đã là tận tình tận nghĩa rồi.”
 
Đúng vậy, nếu như giao những chứng cứ đó cho cảnh sát, Tề Hạo cỏ thể cần phải đối mặt với hình phạt nhiều năm. Cho nên anh ông ấy không truy cứu đến cùng trách nhiệm, đã là sự nhân từ lớn nhất rồi.
 
Nhưng ông ấy không hề biết, người ngồi trước mặt mình, mới là Tề Hạo đích thực. Sau khi nghe những lời đó của ông ấy, trong đáy lòng Tề Hạo cảm thấy vô cùng tức cười. Hóa ra, lòng tin mà anh đã tưởng rằng, lại không chịu nổi một đấm. Nhưng trước mặt hiện thực, anh mỏng manh giống như bọt nước.
 

Ly trà long tĩnh Tây Hồ trước mặt đã mất đi độ nóng. Đây vốn dĩ là loại trà mà Hà Trường Lâm thích uống nhất. Thế nhưng vào hôm nay, ông ấy lại ngay cả chạm đều cũng không chạm vào. Ông ấy từ chỗ ngồi đứng dậy, nhìn ‘Sở Hàm’ nói: “Về nhà hãy khuyên giải Tề Hạo, để cậu ấy tự kiểm điểm trong giai đoạn này. Đợi qua một thời gian nữa, chú xem xem công ty có còn vị trí nào khác phù hợp với cậu ấy không.”
 
Ông ấy nói xong, liền bước nhanh ra phía cửa. Thời khắc mà ông ấy đẩy cửa gỗ có chạm trổ bông hoa ra, Tề Hạo đột nhiên gọi.
 
“Cậu, cậu không tin cháu sao?” Anh không nói Tề Hạo, chỉ dùng một từ cháu. Vào thời khắc đó, anh không dùng thân phận của Sở Hàm đế hỏi Hà Trường Lâm, mà là dùng thân phận của chính bản thân mình.
 
Hà Trường Lâm trong lòng rối bời, khi ông ấy quay đầu lại nhìn, lại nhìn thấy vài phần bóng dáng của Tề Hạo thấp thoáng từ trong thân phận của ‘Sở Hàm’. Ông ấy nghĩ rằng bản thân mình nhất định là hồ đồ, cho nên mới coi ‘Sở Hàm’ xem như là Tề Hạo. Nhưng lời nói của cô ấy, lại làm cho ông ấy trì trệ không thể trả lời.
 
Ông có tin tưởng Tề Hạo không? Ông nghĩ rằng ông sẽ tin tưởng Tề Hạo, bao năm nay sự cống hiến của Tề Hạo với công ty, ông nhìn rõ ràng trong mắt. Thế nhưng tại sao vào lúc này, ông ngay cả một câu đơn giản ‘Cậu tin tưởng’ đều không nói ra lời vậy?
 
Ông ấy vẫn không nói câu nào, làm trong lòng Tề Hạo đã có đáp án. Anh cười gượng, ngoảnh đầu đi.
 
Hà Trường Lâm cuối cùng vẫn không nói ra ba từ ‘Cậu tin tưởng’, ông ấy chỉ nói một câu: “Cậu tin hay không tin có tác dụng gì. Nếu như Tề Hạo đúng là bị oan uổng, thì để cậu ấy tìm ra chứng cứ, để chứng minh sự trong sạch của bản thân mình.”
 
Hà Trường Lâm đang nói, liền đẩy cửa đi ra ngoài.
 
Tề Hạo vẫn cứ ngồi đó, anh uống một ngụm trà. Vốn dĩ là mùi vị ngọt thanh, lúc này lại làm anh cảm thấy vô cùng đắng chát.
 
Ngày hôm đó, khi Tề Hạo về đến nhà, Sở Hàm đang bận bịu bên trong phòng bếp. Vừa nhìn thấy anh trở về, Sở Hàm lập tức từ phòng bếp đi ra hỏi: “Như thế nào? Cậu anh có tin vào lời anh nói không?”
 

Trong ánh mắt của cô ấy lộ ra kỳ vọng, giống như sốt ruột muốn nghe câu trả lời khẳng định từ mồm của Sở Hàm.
 
Tề Hạo không muốn làm cô thất vọng, càng không muốn làm cô lo lắng, thế là liền gật đầu cười.
 
Trên mặt Sở Hàm phút chốc nở ra nụ cười, “Vậy cậu ấy có nói, bây giờ để em, không đúng, là để anh quay lại công ty không?” Cô nhất thời xúc động, ngay cả lời nói cũng không đầu không cuối rồi.
 
Tề Hạo lắc đầu, nói: “Hiện tại vẫn chưa được.”
 
“Vì sao?” Sở Hàm hỏi: “Cậu anh ông ấy, không tin tưởng anh nữa sao?”
 
“Em ngốc thế.” Tề Hạo lấy tay véo hai má của cô: “Hiện tại sự việc mới xảy ra, nếu như bây giờ để anh quay lại công ty, em để cậu anh làm sao nói rõ được với người khác?”
 
“Cũng đúng à.” Sở Hàm nghĩ một lúc, “Vậy không phải qua lúc này, em liền có thể quay lại sao?”
 
“Ừ.” Tề Hạo gật đầu. Anh không có ý định che giấu. Nhưng mà bây giờ, anh chỉ có thể lựa chọn che giấu.
 
Nụ cười trên khuôn mặt của Sở Hàm càng thêm rạng rỡ, cô cười nói: “Quá tốt rồi, em biết ngay cậu anh là một người thấu tình đạt lý như thế, khẳng định sẽ không bị Mạc Tiểu Bắc đánh lừa.”
 
“Đợi đến khi quay trở lại công ty, em nhất định sẽ đến trước mặt Mạc Tiểu Bắc khoe khoang một phen. Em muốn cậu ta biết rằng, chúng ta không dễ dàng bị cậu ta đánh bại như thế.”
 

Sở Hàm hứng khởi nói, cô hoàn toàn không chú ý đến, cay đắng ẩn núp trong nụ cười của Tề Hạo.
 
Có hương thơm bay ra từ trong bếp, Tề Hạo lúc này hỏi: “Thơm quá à, em đang làm gì thế?”
 
Sở Hàm vừa rồi chỉ để ý đến hưng phấn, quên rằng bản thân vẫn đang hầm canh xương sườn củ sen mà Tề Hạo thích ăn nhất ở trong bếp. Nghe lời nhắc nhở như thế của anh, cô lập tức nghĩ tới liền vỗ vào đầu mình nói: “Ôi chao, em quên mất, em vẫn đang hầm canh ở trong bếp. Anh đợi em một chút, em tạm thời vào bếp làm một tí.”
 
“Ừ.” Tề Hạo đáp lại một tiếng.
 
Sở Hàm ngay sau đó liền quay người đi vào trong bếp. Tề Hạo lúc này hướng tầm mắt ra phía bên ngoài cửa sổ. Đang lúc tà dương buông xuống, ánh chiều tà vàng óng lọt vào tận trong đáy mắt Tề Hạo. Anh đột nhiên cảm thấy, trên vai mình nặng trĩu. Dường như có một tảng đá lớn đang đè váo đáy lòng anh, làm anh thở không ra hơi được.
 
Sở Hàm đúng lúc này từ trong bếp chạy ra, cô dường như nghĩ ra điều gì, muốn nói với Tề Hạo. Nhưng cô vẫn chưa mở miệng, liền nhìn thấy nét mặt tẻ ngắt của Tề Hạo dưới ánh chiều tà.
 
Nét mặt đó, là lần thứ hai Sở Hàm nhìn thấy. Lần đầu cô nhìn thấy Tề Hạo lộ ra nét mặt đó, đã là nhiều năm về trước. Lúc đó, đứa con thứ nhất của cô và Tề Hạo, bời vì sinh trưởng bất thường trong thai kỳ mà buộc phải bỏ đi. Cô lúc đó còn dựa vào trong lòng Tề Hạo khóc trọn cả một đêm. Đợi đến khi cô tỉnh dậy mơ mơ màng màng to mắt, liền nhìn thấy một mình Tề Hạo đứng dưới cảnh đêm. Nét mặt của anh lúc đó, cũng giống như bây giờ. Âu sầu, không biết làm sao...
 
Sở Hàm lúc này hiểu rõ điều gì đó, nhưng cô lại không đi về phía trước. Cô biết rằng, tất cả những điều Tề Hạo làm, chỉ là không để cô lo âu. Đã là như thế, cô liền tiếp tục xem như không biết gì cả. Cô lui lại trong bếp, lại phát hiện đôi mắt mình cay nồng. Dường như có chất lỏng ấm nồng, muốn chảy ra từ khóe mắt cô.
 
Đêm hôm đó, khi Tề Hạo nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, Sở Hàm đột nhiên từ phía sau ôm lấy anh.
 
“Chồng ơi.” Cô dựa vào sau lưng vốn dĩ thuộc về mình gọi.
 
“Làm sao thế?” Tề Hạo hỏi.
 
“Hay là hai ngày này, chúng mình đi ra ngoài khuây khỏa chút đi.” Sở Hàm nói: “Anh không phải là luôn muốn đi Hải Nam sao?” Hay là, chúng mình hai ngày này liền đi nghỉ ở Hải Nam, anh thấy thế nào?
 

Tề Hạo biết rằng Sở Hàm nhất định đã nhận ra được điều gì, anh quay người lại nhìn cô hỏi: “Làm sao lại đột nhiên muốn đi Hải Nam vậy?”
 
Sở Hàm trong bóng tối, dè dặt che giấu đi cảm xúc của mình. “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến. Với lại anh không phải cũng luôn muốn đi sao?”
 
Tề Hạo đột nhiên cầm lấy tay cô, hỏi: “Có phải em đều đã biết hết rồi?”
 
Sở Hàm không nói gì, chỉ hỏi lại: “Chúng mình không phải là vợ chồng sao?”
 
Tề Hạo cười: “Xem ra anh bây giờ, thật sự là không có điều gì có thể giấu diếm được ánh mắt của em rồi.”
 
Sở Hàm vẫn cứ không nói gì, chỉ nhìn anh trong màn đêm.
 
Tề Hạo lúc này đưa tay ra ôm lấy cô: “Muốn đi thì đi thôi, đúng lúc thời gian này anh cũng hơi mệt rồi, coi như là đi cho khuây khỏa.”
 
“Vâng.” Sở Hàm nghe xong liền gật đầu mạnh, cô liền sau đó lại nói: “Vậy em hai ngày hôm nay rảnh lúc nào liền xem vé máy bay và khách sạn.”
 
“Được.” Tề Hạo đáp lại một tiếng. Anh liền sau đó lại tiến lên hôn nhẹ vào trán Sở Hàm.
 
“Ngủ thôi.” Anh lại nhẹ giọng nói.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play