Rút tay khỏi vòi nước lạnh, Mặc Huyền Ca dùng giấy sạch lau khô tay rồi bỏ vào thùng rác, nàng không biết mối quan hệ giữa Tề Khuynh và nữ nhân trước mặt này là gì, nhưng có thể ở trước mặt nàng thân thiết khoát tay cô thì thật là không đơn giản.
Mặc Huyền Ca hiếm khi có cảm giác không tốt về một người như thế, còn là người mà nàng chưa từng tiếp xúc qua, nhưng dù là vậy nàng vẫn chưa thể vội khẳng định, nàng cần nói chuyện với cô.
Thẩm Diệp Nghi cũng đến dưới vòi nước rửa tay, dường như nàng chẳng có ý định chào hỏi Mặc Huyền Ca, cũng phải, nàng và cô ấy không thân thiết, chỉ gặp nhau một lần ở sân bay, cũng chưa chắc gì người ta đã nhận ra nàng mà chào hỏi.
Hai người tựa như biết nhau nhưng cũng giống như không biết, nhà vệ sinh yên ắng chỉ nghe mỗi tiếng nước chảy. Các nàng như hai thái cực hoàn toàn đối lập, một người ôn nhu như ngọc, người còn lại thì thanh lãnh tự phụ cốt cách, các nàng vừa nhìn vào liền biết một chút cũng không thể dung hợp.
Mặc Huyền Ca rời đi nhà vệ sinh trước trở lại phòng ăn, ý định lúc đầu của nàng sau khi thưởng nhạc là sẽ cùng Tề Khuynh một chỗ, chỉ là không ngờ cô sẽ cùng nữ dương cầm kia hẹn gặp mặt riêng, vì thế nàng mới có mặt ở đây cùng chủ tịch Tần dùng bữa.
Sau khi thấy nữ nhân quay lại, chủ tịch Tần dường như nhớ ra gì đó cần nói với nàng, hắn hưng phấn cười cười nhìn nàng ngồi xuống ghế rồi bắt đầu hỏi.
" Huyền Ca, cho lão nhân đây thắc mắc một câu, không biết là con đã có đối tượng trong mắt nào chưa, nếu chưa thì..." Chủ tịch Tần bỗng nhớ đến nhà hắn có một đứa cháu trai xêm xêm tuổi nàng nhưng vẫn chưa lập gia thất, nếu nàng cũng giống như vậy thì cũng vừa hay hắn sẽ giới thiệu cháu trai của mình cho nàng.
" Đã có. " Ngoài dự liệu Mặc Huyền Ca thẳng thắn thừa nhận.
" Đã..đã có sao? " Chủ tịch Tần kém chút bất ngờ. Mặc Huyền Ca chẳng phải nhân vật không có tiếng tăm, nhưng là hắn chưa từng nghe qua nàng đã có bạn trai? Nàng sống như vậy cũng quá kín tiếng rồi.
" Nhưng mà ta... " Dường như bắt được ý nghĩ của lão nhân gia trước mặt, Mặc Huyền Ca không nhanh không chậm trả lời, " Vẫn chưa công khai. "
Chủ tịch Tần nhất thời không biết nên nói cái gì, ấp a ấp ửng một hồi cũng thu lại tâm tư. Haiz, chung quy vẫn là giới trẻ có một số điều hắn không thể hiểu được a.
" Kia...nếu đã yêu vì sao không công khai? "
Mặc Huyền Ca dửng dưng bị hỏi một câu cảm thấy có chút nao lòng. Đến bây giờ mối quan hệ của hai người chỉ có một vài người biết, mà nguyên nhân chính chính là sự cố kỵ bên phía Tề Thiên Vũ, nhưng lão nhân gia nói đúng, nếu thật là yêu, vì sao Tề Khuynh vẫn chưa cùng nàng xác nhận qua mối quan hệ của cả hai? Không công khai cũng được, nhưng nàng muốn cô cho mình một danh phận rõ ràng, nàng rất sợ phải đối mặt với những câu hỏi như vậy khi mà nàng còn không biết câu trả lời.
Nhìn nữ nhân một mực không lên tiếng, chủ tịch Tần cũng phần nào thấu hiểu. Hắn lắc đầu, cầm chai rượu lên tự rót cho mình một ly.
" Tuy ta không hiểu lắm ẩn tình bên trong, nhưng thân là trưởng bối ta cũng có vài lời muốn nói. Sự nghiệp mất đi rồi có thể gầy dựng lại, nhưng tình cảm mất đi lại rất khó để tìm về, huống chi con đã có Mặc thị, không giống ta năm đó chẳng có cái gì. "
Nếu như hắn năm đó cũng giống nàng bây giờ có sự nghiệp vững chắc, thì chắc chắn người hắn yêu sẽ lại không kết hôn cùng người khác, mà hắn cũng sẽ không ôm nuối tiếc cho đến hiện tại, cuối cùng tất cả cũng chỉ gói gọn trong hai từ " nếu như ".
Mặc Huyền Ca dường như bị đánh tỉnh, nàng có nhà, có xe, có sự nghiệp, vì cái gì lại không thể có tình yêu? Mà nếu Tề Khuynh không yêu nàng thì tại sao lần đó lại mạo hiểm tính mạng tông xe để cứu nàng? Chắc chắn là cô cũng có yêu nàng, mà nếu đã có thì nó chỉ nên thuộc về một mình nàng, nàng không cho phép thứ tình cảm này được chia sẻ với bất kì ai, nó chỉ nên dành trọn cho nàng.
" Cảm ơn lời nhắc nhở của chú, chú Tần. Cũng không còn sớm nữa, cháu một lát còn có cuộc họp không tiện tiếp đãi chú lâu hơn, nếu chú có lời gì muốn gửi đến mẹ cháu thì chú cứ nói, sau khi về cháu sẽ nói lại với bà ấy. "
Chủ tịch Tần phẩy phẩy tay, cười hết mực ôn hoà, " Không, không có gì. Cháu có việc cứ về trước, ta một lát có cùng mấy ông bạn hẹn đánh golf, haha, lớn tuổi rồi chủ yếu tìm việc mua vui thôi. "
Mặc Huyền Ca lễ độ gật đầu, cầm lấy túi xách rồi rời đi.
Nhưng là vừa ra đến bãi đỗ xe, nàng vạn lần cũng không ngờ được chính mình lại nhìn thấy Tề Khuynh, còn là trong tình cảnh cô đang quỳ một gối dưới đất giúp nữ nhân váy đỏ tháo giày, mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng nàng chắc chắn bản thân không nhìn lầm.
Hình ảnh quá đỗi quen thuộc lập tức hiện lên trong đầu nữ nhân, ngày đó thiếu nữ cũng giống như vậy dưới mưa quỳ xuống tháo giày cho nàng, cũng là thiếu nữ sợ nàng bị ướt lạnh mà bế nàng một đường đi dưới mưa. Bây giờ vẫn là thiếu nữ đó, chỉ khác là thiếu nữ cũng đang làm điều tương tự với người khác. .
Truyện Đông PhươngMặc Huyền Ca ẩn ẩn cảm thấy lòng ngực đau nhói, nàng không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ. Tề Khuynh chắc chắn là có nguyên do nên mới làm vậy, em ấy và nữ nhân kia không thể nào phát sinh loại quan hệ như thế, mình chắc chắn là nghĩ nhiều rồi.
Tự an ủi bản thân là thế, nhưng nữ nhân vẫn cảm nhận được nơi nào trong lòng đang nồng nặc mùi máu, nàng cắn môi, cật lực để bản thân không bị người phía trước phát hiện, đến khi hai thân ảnh cùng lên xe rời đi rồi nàng mới thở ra, suy sụp dựa vào xe.
Đây là tình cảnh Mặc Huyền Ca lần đầu tiên trong đời phải đối mặt, người mình yêu cùng nữ nhân khác thân mật mà nàng chẳng thể làm gì, dù chỉ tiến lên một bước nàng cũng chẳng dám, chỉ có thể đứng một chỗ nhìn họ cùng người khác rời đi.
Đau lòng là thế, nhưng nhiều hơn là nữ nhân không muốn chấp nhận một kết quả như vậy. Nàng vẫn chưa làm rõ mọi chuyện, nàng vẫn chưa biết thực hư Tề Khuynh và nữ nhân kia là như thế nào, nàng không thể để bị đau buồn bủa vây mà đưa ra quyết định mất lý trí, nàng cần nhiều hơn một chút nói chuyện cùng cô.
Mặc Huyền Ca nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng lấy ra điện thoại nhắn với trợ lý Lâm bảo chị nhanh một chút điều tra về nữ dương cầm Helen rồi gửi cho mình, sau thì nàng lại nhắn cho Tề Khuynh bảo mình cũng đang ở Thượng Hải và muốn gặp cô. Xong hết một loạt hành động nàng liền lên xe chạy đến tập đoàn, dù gì nàng cũng còn một cuộc họp không quan trọng không thể bỏ, chuyện của cô chậm một chút rồi xử lý cũng không sao.
___
Sau bữa trưa, Tề Khuynh lái xe đưa Thẩm Diệp Nghi về khách sạn rồi cô cũng trở về khách sạn của mình.
Bước vào phòng, điều cô làm đầu tiên chính là kiểm tra điện thoại tin nhắn tới, cô biết là Mặc Huyền Ca gửi tin cho mình nhưng vì là ngại Thẩm Diệp Nghi cũng có mặt nên cô mới kìm lòng trở về phòng rồi mới xem.
Màn hình tin nhắn được mở ra, chỉ vỏn vẹn một dòng tin nhắn hiện ra trước mắt.
[Mặc Huyền Ca: Tôi cũng ở Thượng Hải, muốn gặp em.]
Chị ấy cũng đến Thượng Hải? Tề Khuynh ngón trỏ tay trái không báo trước giật giật.
Cô còn tính một khoảng thời gian nữa mới nói cho nàng biết về sự tồn tại của Thẩm Diệp Nghi, bây giờ lại hay tin nàng cũng ở Thượng Hải, muốn trốn tránh e là không thể nữa.
Tề Khuynh mi mắt hạ xuống, trầm tư một lúc. Rốt cục chuyện gì đến cũng sẽ đến, chuyện về Thẩm Diệp Nghi và cô nàng không sớm thì muộn cũng sẽ biết, sẽ hay hơn nếu cô chọn cách đối mặt thay vì trốn tránh với nàng.
Đắn đo một hồi thì cũng có quyết định, Tề Khuynh dứt khoát thả xuống tin nhắn.
[Tề Khuynh: Thật tốt, vừa hay em cũng muốn gặp chị, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây.] Rồi cô bấm gửi địa chỉ gặp mặt đến cho nàng.
***