Một chiếc Roll Royce trắng chiễm chệ đậu trước cửa căn biệt viện lớn, hình như không sai biệt lắm nó chính là xe của Mặc Huyền Ca, nàng đi vào trong, theo sau còn có năm sáu nam nhân đô con vest đen, hẳn là vệ sĩ riêng của nàng đi.
Một nam nhân khác không đô con cũng chẳng nhỏ con, thân hình vừa vặn, ngũ quan tuấn tú ngồi bắt chéo chân trên chiếc sofa dài đỏ thẫm trong phòng khách, dưới chân hắn cũng có một nam nhân khác, người này trông có vẻ thảm hại, mặt mũi bị đánh đến bầm dập chảy máu, còn đang bị trói quỳ rạp trên mặt đất giãy giụa.
Tề Thiên Vũ liếc nhìn nữ nhân vừa mới đi vào, nhếch môi đá mắt về phía nam nhân đang quỳ, ý bảo nàng có thể tuỳ ý xử lý.
Mặc Huyền Ca đứng một bên, ánh mắt không một tia thương cảm nhìn kẻ đang quỳ dưới đất, nàng cất lên giọng nói lạnh lẽo của mình hỏi hắn. " Vì sao lại muốn hại tôi? "
Nam nhân bị đánh bầm dập ánh mắt nhìn nàng như lang đói, hắn nghiến răng, nói ra một tràn những phẫn uất đối với nàng. " Người như cô nên xứng đáng chết đi cho xong, nếu không phải năm đó cô tranh giành dự án khu đất với Hứa thị thì Hứa gia cũng sẽ không lâm vào cảnh tán gia bại sản, nhà cửa bị ngân hàng siết đến không chỗ ở, ba mẹ tôi cũng sẽ không bị đày vào con đường chết, em gái tôi cũng sẽ không bị bắt gả cho tên họ Ôn vũ phu kia! "
Vào khoảng hai năm trước, Mặc thị vì muốn mở rộng kinh doanh ở Bắc Kinh nên đã đấu thầu một mảnh đất rất đắt đỏ gần khu đô thị để xây dựng chuỗi quảng cáo trang sức, nhưng cùng lúc đó, Hứa thị cũng đang nhắm vào mảnh đất này, họ cũng đã đổ rất nhiều tiền tài và công sức của mình cho dự án đấu thầu, nhưng số tiền bọn họ bỏ ra cũng không bằng một nửa Mặc thị nên mảnh đất cứ thế vụt khỏi tay. Không những không mua được đất, bọn họ còn phải lo xoay sở trả số tiền đã nợ ngân hàng lên đến hàng chục tỷ.
Vì thấy tình trạng công ty khó khăn cùng cực, nên rất nhiều nhân viên đồng loạt xin nghỉ việc, kết quả, Hứa thị nhân lực rút đi ngày càng nhiều nên việc làm ăn tụt dốc không phanh, tiền nợ không trả nổi đành phải bán công ty, gia tài của cải đều lấy để chi trả cuối cùng cũng không còn gì, cô con gái độc nhất vô nhị của Hứa gia lúc đó lại không may lọt vào mắt xanh của phú nhị đại nổi tiếng gái gú họ Ôn, vì để tiếp phần nào tiền của cho gia đình mà nàng buộc phải gả cho hắn.
Cuộc sống sau hôn nhân của nàng cũng chẳng mấy suôn sẻ, ngày ngày chịu cảnh bị đánh đập mắng nhiếc từ chính người chồng của mình, đêm đến lại là nô lệ phục tùng nhu cầu sinh lý. Thấy cuộc sống quá đỗi đen tối, nàng nhân lúc hắn không ở nhà liền dùng dao lam rạch tay tự xác trong nhà tắm, kết thúc chuỗi ngày đau thương của mình.
Lúc Hứa gia biết tin con gái mình đã nghĩ quẫn thì đau khổ không thôi, nhưng ngoài đau khổ thì bọn họ có thể làm gì? Đứng lên chống lại gã phú nhị đại đó sao? Có, bọn họ có làm như vậy, nhưng cuối cùng kẻ tay trắng thì vẫn là kẻ tay trắng, bọn họ không gây được thương tổn gì cho tên họ Ôn kia, trái lại còn để hắn biết, hắn đã dùng những thủ đoạn hèn hạ nhất để bức ép hai vợ chồng nhà họ Hứa phải tuẫn táng theo con gái mình.
Sự tình nghe thì có vẻ sôi nổi nhưng thực chất là chỉ có người trong cuộc mới biết, tên họ Ôn kia đã dùng tiền tài để che giấu tất cả tội ác mà hắn đã gây ra, bao gồm cả bức chết người, thành công sống dưới tầm mắt của luật pháp.
Vì biết không thể chống lại tên phú nhị đại họ Ôn nên hắn buộc lòng phải chuyển hướng nhắm đến kẻ gián tiếp gây ra sự việc này, và kẻ đó chính là nàng và Mặc thị của nàng, hắn làm vậy cũng vì nghĩ nó có thể thỏa mãn phần nào hận muốn trả thù của hắn.
Mặc Huyền Ca trước khi đến đây cũng đã nghe sơ qua sự tình, nàng đại khái hiểu vì sao hắn lại nhắm vào mình, nhưng chung quy việc của nhà hắn vẫn là không liên quan đến nàng, còn việc hắn lấy nó làm lý do để thực hiện hành động ngu xuẩn này thì thực là không thể tha thứ.
" Cậu có biết việc làm của cậu có hậu quả như thế nào? "
Hắn nghe nàng nhắc đến hai chữ ' hậu quả ' liền kích động quát lớn. " Câm miệng! Tôi bây giờ chẳng còn gì để mất nữa rồi, nói gì đến hậu quả gì gì đó...hahaa. " hắn đột nhiên cười lớn.
Tề Thiên Vũ ngồi nghe hắn cười mà chói tai không thôi, hắn đảo mắt, duỗi chân trực tiếp đạp vào mặt tên kia một cái làm hắn ngậm miệng. " Súc sinh, đừng có mở miệng làm ô uế nơi này của tao. "
Nam nhân bị đạp một phát vào mặt liền choáng váng nằm trên đất, Tề Thiên Vũ còn không thương tình đứng lên dẫm lên đầu hắn, không cho hắn có cơ hội ngóc đầu dây.
" Tao không quan tâm câu chuyện gia đình đáng thương của mày, nhưng tại mày mà em gái tao mới phải nằm viện, nên dù mày có ở đây khóc lóc kể lể tao cũng chẳng tha cho mày đâu. " Nam nhân luôn luôn ôn nhu trước mặt em gái hiện tại đã không thấy đâu, Tề Thiên Vũ ánh mắt lạnh lẽo quét qua gương mặt người đàn ông dưới chân, hắn thực chỉ muốn giết kẻ này ngay lập tức.
" Cô muốn xử lý hắn như thế nào? "
Mặc Huyền Ca im lặng ngẫm nghĩ, nàng không muốn dính líu gì với giết người, nhưng...
" Mang hắn gửi đến cho tên họ Ôn đó đi. "
Tề Thiên Vũ nhìn nàng, hắn dường như cũng hiểu được ý định của nàng nhưng là không tiện quản, hắn nhìn vệ sĩ, ra hiệu.
...
Kết thúc sự việc ở biệt viện, Mặc Huyền Ca lái xe trở về bệnh viện, nàng vẫn như cũ đi đến phòng bệnh của cô, nhưng lần này không chỉ mình cô trong phòng mà còn có một người khác, người này nàng chưa từng gặp qua.
Nhìn Tề Khuynh nói chuyện với nữ nhân lạ mặt chút chút thì cười làm Mặc Huyền Ca không khỏi để ý, cảm giác con mắt có chút cay, không phải cay vì sắp khóc mà là cay vì không lọt mắt nổi cảnh tượng trước mặt, nàng đi đến, bâng quơ hỏi một câu, " Em có khách sao? "
Nữ nhân đang ngồi quay lưng nói chuyện với Tề Khuynh lúc này mới phát giác ra sự xuất hiện của Mặc Huyền Ca, nàng xoay đầu, vẻ mặt như vừa thất lễ nhìn Mặc Huyền Ca gật đầu chào.
Mặc Huyền Ca cũng chẳng đế ý đến nàng ta, nàng khí độ cao lãnh quét mắt một cái liền đi tên tủ đầu giường lấy ra thuốc, " Tới cử uống thuốc rồi. " nàng rót một ly nước, đưa cho cô.
Cô gái đang ngồi nói chuyện với Tề Khuynh bỗng cảm thấy nhiệt độ trong phòng xuống thấp, nàng cảm giác như có một ánh mắt đang xuyên thấu mình, ớn lạnh tóc gáy, nàng vội đứng lên. " Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi còn phải đi thăm người nhà của mình nữa, hẹn gặp lại cậu sau. " còn không đợi cô có động thái phản ứng, nàng liền liếc nhẹ qua người phụ nữ kế bên, thấy nàng cũng đang nhìn mình bằng cặp mắt thiếu kiên nhẫn thì vội thu ánh mắt, cầm lấy túi xách rồi rời đi.
Thấy bạn của mình gấp như vậy đã đi, Tề Khuynh liền đặt trên đầu một dấu chấm hỏi to đùng, chuyện vừa rồi, hai người còn chưa có nói xong mà. Cô lại quay sang nhìn Mặc Huyền Ca, thấy nàng một bộ lạnh lùng bộ dáng liền nói. " Mặc tổng, chị đã dọa sợ người ta rồi sao? "
Mặc Huyền Ca khoanh tay nhướn mày, nàng đã lên tiếng hay làm gì người ta đâu mà nói nàng dọa sợ. " Tôi đã làm cái gì? "
" Bộ dáng chị xuất hiện lạnh lùng như thế, cậu ấy gặp phải chắc là sợ rồi nên mới rời đi vội như vậy. " Tề Khuynh đơn giản nói ra suy nghĩ của mình.
" Vậy là em thích nói chuyện với người lúc nãy sao? " Gương mặt Mặc Huyền Ca vừa hòa hoãn hơn chút liền bị lời nói của cô khích cho đanh lại, từ lúc biết mình cùng Tề Khuynh sinh tình, nàng đối với việc cô cùng người phụ nữ khác thân cận cực kì mẫn cảm, kể cả Ninh Ca khi ở gần cô cũng vậy, huống chi là một nữ nhân nàng còn chưa xác định được mối quan hệ của người đó với cô mà hai người có thể ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Tề Khuynh cảm thấy nghe lời này có mấy phần ý tứ khác, cô hớp một miếng nước cho đỡ khô họng liền giải thích. " Cậu ấy là bạn hồi cấp 3 của tôi, người nhà của cậu ấy bệnh nằm viện nên cậu ấy đi chăm, sẵn ghé qua thấy tôi nên mới vào nói chuyện phiếm, cũng không nói gì nhiều. "
Mặc Huyền Ca im lặng lắng nghe, nàng muốn nói với Tề Khuynh là mình khó chịu, nhưng với cái tôi của mình, nàng rất khó để nói điều đó.
Gần nửa ngày, nàng mới nói được một câu.
" Uống thuốc đi. "
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT