Cho đến khi Giang Hiểu Viện ngồi vào sảnh lớn đợi thi vòng loại, cô vẫn trong trạng thái quay vòng vòng.
Nghe ý của Tưởng Bác, chẳng lẽ sau này anh ta không dự tính đích thân cầm đao nữa sao?
Chẳng lẽ anh ta dự định chuyên tâm liên hệ bên ngoài, tìm khách hàng, toàn tâm toàn ý làm ông chủ, chỉ quan tâm vận hành doanh nghiệp, không làm stylist nữa?
Người bình thường làm như vậy, Giang Hiểu Viện có thể hiểu, thế nhưng đó là Thầy Tưởng vạch lá tìm sâu đó!
Thầy Tưởng làm người nhạt nhẽo lầm lì, hoàn toàn không nhiệt tình đối với cuộc sống gia đình, tình yêu thật sự duy nhất chính là sự nghiệp stylist, chỉ một “ông chủ nhỏ” đã có thể khiến anh ta từ bỏ tình yêu đích thực hay sao?
Huống hồ làm ông chủ này chẳng có một chút ý nghĩa gì cả, lính quèn trong tay chỉ mỗi Giang Hiểu Viện, không chỉ không nghe dạy dỗ, còn suốt ngày cãi nhau với anh ta.
Chính vào lúc cô bị hãm trong những suy nghĩ lung tung lộn xộn không cách nào tự thoát ra này, số hiệu của Giang Hiểu Viện đã được gọi đến.
“Số 35, số 35 Giang Hiểu Viện, số 35 chưa đến à?”
Giang Hiểu Viện vội vàng đứng dậy, “Đến rồi, ở đây ạ!”
Nhân viên gọi số xoi mói liếc cô một cái, không hài lòng nói, “Vòng loại mà còn thất thần, cô không thật lòng muốn tham gia phải không? Còn không vào đi!”
Chưa vào cửa đã đụng phải cái đinh, thật đúng là ra quân bất lợi, Giang Hiểu Viện dự đoán lần phỏng vấn này e rằng không được tốt đẹp, trong lòng không tự chủ được mà dâng lên một chút căng thẳng.
Nghe nói vòng loại khu vực chia làm ba vòng, lần phỏng vấn này mới chỉ là vòng đầu tiên, sẽ loại bỏ ba phần tư thí sinh, sau đó là thi viết, lại loại bỏ phân nửa, cuối cùng tiến vào vòng thứ ba, thí sinh mới được yêu cầu thiết kế một tạo hình tại hiện trường giới hạn, quyết định năm người xuất sắc, chuyển đến cuộc thi toàn quốc.
Địa điểm phỏng vấn ở vòng loại là một giảng đường bậc thang lớn, trên bục giảng có máy tính và máy chiếu, VCR của thí sinh và tác phẩm dự thi đều được trình chiếu ở đây. Một giảng đường lớn chừng thế, chỉ có bốn vị giám khảo ai nấy mang vẻ mặt uể oải ỉu xìu.
Giang Hiểu Viện đảo mắt, chỉ thấy bốn giám khảo này, một người đang vọc điện thoại, một người đang ngây người, một người đang không có việc gì há há miệng, ngáp một cái thật dài với cô, còn có một người thì chuyên tâm dồn chí đan áo len!
Giang Hiểu Viện, “…”
Tâm trạng vốn hơi khẩn trương của cô đột nhiên buông lỏng, đối diện bốn người thế này, cảm giác khẩn trương có hơi hạ giá.
Theo trình tự, cô sẽ phát VCR của mình trước, mới phát được chưa đến hai phút, mấy vị giám khảo đã châu đầu kề tai nhỏ giọng trò chuyện, bốn cặp mắt chẳng có lấy một cặp đặt lên màn hình lớn.
Sau đó hẳn là đến khâu Giang Hiểu Viện giải thích về phương án tạo hình của mình.
Giang Hiểu Viện đang chuẩn bị một đoạn thao thao bất tuyệt dày công chuẩn bị về ý tưởng phát triển phương án của cô, không ngờ cô vừa đứng lên, còn chưa kịp mở miệng, người đan áo len đã cắt ngang cô, “Thời gian của chúng tôi có hạn, mấy thứ ở giữa thí sinh không cần nói nữa, trực tiếp cho chúng tôi thấy hiệu quả cuối cùng đi.”
Giang Hiểu Viện, “…”
“Xem hiệu quả thì xem hiệu quả, rung động chết mấy người, chuẩn bị quỳ lạy đi, đám phàm nhân!” Cô nghĩ, một phắt kéo thanh cuộn đến cuối, lòng tràn đầy hung ác phô bày hiệu quả cuối cùng toàn bộ tạo hình của cô.
“Đây chính là hiệu quả cuối cùng – Chính diện, sau lưng, mặt bên còn hình chi tiết, mời các thầy cô đánh giá.” Giang Hiểu Viện cố làm vẻ thản nhiên.
Thế nhưng tình trạng chấn động tứ tòa lại không hề xảy ra.
“Tứ tòa” kia chỉ có hai tòa là không mặn không nhạt liếc mắt nhìn sang một cái, thờ ơ tiếp tục đan áo len vọc điện thoại, hai tòa còn lại thì chuyên nghiệp một chút, phản ứng bình bình, châu đầu ghé tai một chút.
Một trong số đó nói với Giang Hiểu Viện, “Được rồi, cô có thể tắt đi, theo trình tự, bây giờ có mấy câu hỏi cần cô trả lời.”
Mợ nó, đừng nói thưởng thức, ngay cả câu nhận xét cũng không có.
Bụng dạ Giang Hiểu Viện gần như đã ngập tràn bởi cảm giác mất mát. Giám khảo thì lại chẳng thèm để ý đến suy nghĩ của cô, thờ ơ tiếp tục thúc đẩy trình tự.
Giám khảo, “Hãy nói thử xem tại sao cô lại muốn làm sylist.”
Giang Hiểu Viện miễn cưỡng định thần lại, “Từ nhỏ em đã…”
Giang Hiểu Viện, “… Thích cái nghề trang điểm này.”
Giám khảo, “Hết rồi?”
Giang Hiểu Viện gật gật đầu, bụng nghĩ, “Không phải vừa bảo phải ngắn gọn sao?”
Đối với đáp án không có nhiều sắp xếp này, giám khảo gật gật đầu như có như không, làm theo thông lệ tiếp tục hỏi, “Mời thí sinh giới thiệu một cách cực kỳ ngắn gọn với chúng tôi về tác phẩm thành công nhất của cô.”
Giang Hiểu Viện, “Cho tới bây giờ tác phẩm thành công nhất của em vừa được bày ra cho các thầy cô xem đấy.”
Nói xong, cô cảm thấy trong giọng điệu của mình có thể mang theo một chút bực dọc, không tốt lắm, vì thế lại bổ sung một câu, “Tương lai sẽ còn tốt hơn, hy vọng vẫn có cơ hội bày ra cho các thầy cô ạ.”
Người đan áo len cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười cười, nhận lấy đề tài này, “Có tự tin là tốt, tin rằng sẽ có một ngày như thế — Hãy nói thử kế hoạch nghề nghiệp tương lai của cô đi, muốn trở thành một stylist như thế nào?”
Giang Hiểu Viện trầm mặc giây lát, trong nháy mắt có hơi không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô từng yêu tha thiết tranh sơn dầu, yêu tha thiết điêu khắc, yêu tha thiết nhiếp ảnh, yêu tha thiết nửa năm cũng chẳng yêu ra được trò trống gì, ngược lại còn tốn tiền phá của đến một trình độ cao.
Cô rất muốn nói “Em muốn hiến thân cho nghệ thuật”, nhưng đáng tiếc nghệ thuật không nhất định sẽ để ý tới thân của cô.
Cô cũng rất muốn nói “Em muốn để tên em khắc sâu vào lịch sử tạo hình, muốn xây dựng nên phòng làm việc tạo hình tốt nhất Châu Á”, nhưng nghe ra lại là mấy lời cũ mèm có phần khoác lác, ắt hẳn những người đến tham gia cuộc thi, mười thì có đến chín người đã có thể khoác lác không biết trời cao đất dày thế này rồi.
Có thể là thời gian cô khựng lại hơi lâu, giám khảo mở lời hỏi đầu tiên nâng tay nhìn đồng hồ, lên tiếng nói với nhân viên công tác ngoài cửa, “Gọi thí sinh tiếp theo vào đây.”
“Em muốn lưu lại tất cả những nét đẹp em có thể nhìn thấy.” Giang Hiểu Viện chợt nói.
Giám khảo nhìn cô một cái, Giang Hiểu Viện không chút chùn bước nhìn thẳng vào chị ta, “Em muốn trở thành stylist đứng đầu, nhưng có lẽ thiếu một chút năng lực, cũng có thể thiếu một chút vận may, kết quả cuối cùng cũng không thể theo em, em muốn tạo dựng lên phòng làm việc tốt nhất Châu Á, nhưng thị trường chưa chắc công nhận cố gắng của em, em chỉ có thể mỗi một lần đều dốc hết toàn lực, mỗi một lần đều phơi bày tất cả những gì tốt nhất của em, chưa chắc có thể làm người khác đặc biệt rung động, nhưng ít nhất có thể làm rung động chính mình.”
Giám khảo đan áo len trong lúc bận rộn xe chỉ luồn kim lên tiếng nói tiếng người, “Tác phẩm của em không tệ, hôm nay tôi đã phỏng vấn mấy chục người, chỉ có ấn tượng với em là sâu nhất.”
Trong cả quá trình phỏng vấn thất bại lần này, đây là câu duy nhất mà Giang Hiểu Viện nghe thấy có chút thoải mái quan tâm, đáng tiếc cô còn chưa kịp cảm động, cái vị đang bận đếm mũi chỉ kia đã hời hợt ném tư liệu của cô sang một bên, không để ý đến cô nữa.
Nhân viên công tác ngoài cửa nói, “Được rồi, cô có thể đi rồi, gọi người tiếp theo.”
Giang Hiểu Viện nuốt lại lời cám ơn thầy cô vào trong, im lặng thu dọn USB của mình, đi ra ngoài.
Từ chỗ cô đứng đến cửa, đại khái có khoảng cách bảy tám bước chân, cô đi mỗi bước đều nhắc nhở mình một lần “Đừng đề cao mình quá”, cứ thế nói liên tục bảy tám lần, trái tim khó dằn của cô cuối cùng cũng sống sờ sờ bị đè ép xuống.
Giang Hiểu Viện vừa ra ngoài cửa, liền có thí sinh phía sau chạy đến hỏi, “Thế nào thế nào?”
Mà sau chốc lát sửng sốt, cô cũng vô sự tự thông lộ ra một nụ cười mỉm bất cần đời, trả lời rằng, “Còn có thể thế nào chứ, thì thế thôi, phỏng vấn như giẻ rách, chỉ là tùy tiện đi ngang qua sân khấu thôi, còn không mau chóng tìm người định danh sách thông qua đi.”
Có lời đồn rằng “Nam nữ nghiêm túc mê đắm người nhất”, nếu như là thật, vậy tại sao còn biết bao nhiêu người mỗi ngày cà lơ phất phơ, bộ dạng dạo chơi nhân gian vậy chứ?
Nếu như tự bôi đen cũng thành nghiện, vậy đại khái là bởi vì lúc đối diện với vài vấn đề, người nghiêm túc quá dễ dàng bị lúng túng vậy.
Vì để không lúng túng, mọi người chỉ đành hiểu ngầm mà giả dạng thành bộ dạng thờ ơ như không, hy vọng cứ giả vờ miết sẽ có thể thành đao thương bất nhập.
Chính vào lúc Giang Hiểu Viện rời khỏi đại sảnh phỏng vấn, men theo hành lang đi ra bên ngoài, bước chân của cô chợt dừng lại một chút – Lúc đến gần nơi báo cáo, cô nhìn thấy một người quen.
Phạm phu nhân đang cùng một người đeo phù hiệu giám khảo vòng loại đứng trước cửa, quen thuộc chuyện trò vui vẻ.
Trái tim vốn treo lơ lửng của Giang Hiểu Viện rung rinh một cái, nặng nề rơi xuống bụng, va đập đến mức lục phủ ngũ tạng của cô cũng bắt đầu quằn quại.
Phạm phu nhân dường như cảm giác được có người đang chăm chú nhìn bà ta, vừa quay đầu liền nhìn thấy Giang Hiểu Viện ở đầu hành lang bên kia, bà ta ý tứ sâu xa cười một cái, chủ động chào hỏi, “Ôi chao, cô bé, hóa ra cô đại diện phòng làm việc các cô đến tham gia cuộc thi à?”
Giang Hiểu Viện vẫn chưa tu luyện ra được bụng dạ trời cao biển sâu, nhất thời không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện.
Phạm phu nhân liền nói với người giám khảo kế bên, “Nhìn này, mấy cô bé hiện nay thật đúng là giỏi giang, trẻ như thế đã đại diện cho phòng làm việc tham gia thi đấu, ông chủ của cô ta đúng là yên tâm – Thế nào, cô Giang, cô có lòng tin không?”
Giang Hiểu Viện rất muốn nhẹ nhàng cười một cái, nhưng cô cười không nổi.
Phạm phu nhân mặt mày tươi tỉnh nói, “Người ghi danh ở vòng loại nhiều thật, cạnh tranh đúng là rất kịch liệt, nhưng cũng chẳng sao cả, quan trọng là tham dự nhỉ, tham gia một lần có thể học được rất nhiều thứ, có đúng không?”
Giang Hiểu Viện đương nhiên nghe ra được lời nói bóng gió của bà ta, bên tai nhất thời vù vù vang dội, cô không cách nào ở lại được nữa. Cô rời khỏi khu lầu trường học dùng làm nơi thi vòng loại như đang chạy trốn, một hơi chạy xa hơn mấy trăm mét, cảm giác ánh nhìn của Phạm phu nhân tựa rắn độc vẫn cứ dính lấy mình như hình với bóng, không gạt đi được.
Giang Hiểu Viện một phắt nhét tất cả tài liệu giấy cô tỉ mỉ chuẩn bị vào thùng rác ven đường, rồi lại hoàn hồn vào khoảnh khắc khi USB cũng rơi ra theo, cuống quýt thử đưa tay ra cứu vớt.
Đáng tiếc trời sinh cô không có tế bào thể dục, không phụ sự mong đợi của mọi người, chỉ vớt được không khí.
Trong gió lạnh thấu xương cuối thu, cô khóc không ra nước mắt mà cùng thùng rác trố mắt nhìn nhau giây lát, cuối cùng vẫn cắn cắn răng, cởi áo khoác ra, vén tay áo lên, kéo thùng rác ngã xuống, ló đầu vào nhìn.
Cảm tạ trời đất, may làm sao rác vừa được dọn xong, bên trong vẫn xem như là sạch sẽ.
Giang Hiểu Viện tìm bên đường hai cành cây dài, như đang dùng cặp gắp than vụng về vói vào trong, sau khi thất bại chừng mười lần, mới thành công gắp USB ra được.
Cách một tờ giấy ăn, cô gói kỹ USB rồi nhét vào túi, bỗng bừng tỉnh đại ngộ tại sao Tưởng Bác lại không tham gia cuộc thi.
Anh ta đại khái đã dự đoán trước được kết quả này, biết Phạm Tiêu Tiêu chắc chắn đã có dặn dò, bất luận thế nào cũng sẽ không để anh ta thể hiện tài năng. Chỉ là anh ta đại khái không ngờ được, vì để đuổi tận giết tuyệt họ, Phạm Tiêu Tiêu lại có thể đích thân ghé qua trường thi buổi đầu, chỉ vì không để cô trở thành cá lọt lưới.
Giang Hiểu Viện nhớ đến bảng giá hạ rồi lại hạ của phòng làm việc, hậu tri hậu giác nhận ra, Thầy Tưởng đã không chút lộ ra ngoài mà gánh chịu áp lực lớn như thế.
Trong nháy mắt, chán nản và hổ thẹn đan vào nhau thành một dòng nước lũ cực lớn, xối đến cô đứng ngồi không yên, hận không thể tìm chỗ nào đó khóc lớn một trận.
Lúc này, một chiếc xe quen thuộc tắp gần vào bên đường rồi dừng lại, cửa kính xe hạ xuống, Kỳ Liên ló đầu ra, “Tôi qua bên này làm chút việc, vừa khéo nghe có người nói hôm nay mấy em thi phỏng vấn, thế nào rồi?”
Giang Hiểu Viện, “…”
Thời điểm xui xẻo kinh khiếp này, người cô không muốn gặp nhất chẳng thể nghi ngờ chính là Kỳ Liên.
Giang Hiểu Viện không dám tưởng tượng hình tượng của mình trong lòng Kỳ Liên là như thế nào – Liệu có phải một đứa xui xẻo từ lúc ra đời đã chưa từng được vừa ý hay không?
Nhưng có thể làm gì chứ? Cũng không thể nào giả vờ không nghe thấy rồi xoay người bỏ đi được.
Giang Hiểu Viện im lặng hít sâu một hơi, dùng thời gian xoay người, dốc sức chỉnh đốn sạch sẽ tâm tình của mình.
“Là anh đấy à, xem ra hôm nay tôi lại được đi nhờ xe nhỉ?” Cô cố ý không vòng vèo, “Thi thố chỉ là giỡn chơi thôi, nhiều người giỏi như thế, tôi là cái gì chứ?”
Kỳ Liên đánh giá biểu cảm của cô, không khỏi nhíu nhíu mày, “Lên đi.”
Giang Hiểu Viện đột nhiên tăng thêm bản lĩnh gì đó, cô có thể dựa theo tình cảnh mà che đậy tâm trạng của mình – Lúc làm phương án “cô dâu mùa xuân”, lòng cô luôn nhớ về tô mì chua lè chua lét của Kỳ Liên, cùng với một chút ám muội cuồn cuộn sóng ngầm trong căn phòng bếp vừa ấm áp vừa kém chất lượng vào ngày hôm đó.
Cô vốn nghĩ khi gặp lại Kỳ Liên sẽ có chút lúng túng, thế nhưng lúc này, những lúng túng, ám muội kia đã gộp cùng với mất mát và phẫn uất, đều đã bị cô cuộn thành một cục cố gắng không để ý đến.
Cả người cô chết lặng đến bách độc bất xâm.
Lên xe xong, Kỳ Liên hỏi, “Thế nào, là phỏng vấn có vấn đề gì à?”
Giang Hiểu Viện ngắn gọn phủ nhận, “Không có.”
Kỳ Liên đương tính nói chuyện, khóe mắt Giang Hiểu Viện liếc thấy, không chút dấu vết mà ngắt lời anh, “Anh dừng ở quầy sách báo phía trước dùm tôi với, tôi muốn mua quyển tạp chí.”
Cô mua một quyển tạp trí mode, tựa như ôm lấy một tấm lá chắn tuyệt thế, ngồi vào ghế phụ lái liền thờ ơ lật dở, thỉnh thoảng thuận miệng chỉ trích một chút nhà thiết kế của các nhãn hiệu lớn, làm cho Kỳ Liên chẳng thể xen vào một câu.
Đầu mày anh càng nhíu càng chặt, cuối cùng vào lúc Giang Hiểu Viện chỉ trích túi xách mới ra của nhãn hiệu nào đó cực kỳ trẻ con như thể lớp cắt giấy của học sinh tiểu học, anh chẳng chút khách sáo trực tiếp chen lời, “Đừng nói hưu nói vượn nữa, kể tôi nghe chuyện phỏng vấn đi.”
“Chẳng gì hay ho cả,” Giang Hiểu Viện mặt không đổi sắc, “Chỉ là nhìn qua tác phẩm, hỏi một vài câu hỏi thường lệ, đi ngang qua sân khấu vậy thôi. Nói thật, cách thức thi thố thế này, Thầy Tưởng ra trận còn tạm được, còn tôi á? Ngay cả tư cách thợ trang điểm cao cấp còn chưa thi được, nếu thật sự được thứ hạng gì đó, chẳng phải là không hợp lý hay sao?”
Kỳ Liên trầm mặc một hồi, “Đợi lát có thể cho tôi xem thử tác phẩm của em không?”
Giang Hiểu Viện liếc mắt một cái – Kỳ Liên giống như đại đa số đàn ông vậy, ngoại trừ đen trắng xám chính là màu kaki, từ đầu đến cuối năm liệu có đổi quần áo hay không căn bản chẳng ai nhìn ra được.
“Anh có thể xem hiểu gì chứ?” Giang Hiểu Viện hỏi, “ “Hello kitty” và nơ bớm à?”
Kỳ Liên không lời chống đỡ, đối với chuyện trong giới các cô, anh thật sự chẳng biết gì cả.
Qua một hồi, anh nói, “Tâm trạng của em không đúng lắm, hình như là không vui, rốt cục là vì cái gì?”
Giang Hiểu Viện, “Tôi đã bận thành chó rồi, có gì đặc biệt đáng để vui chứ? Ôi tôi đến nơi rồi, hôm nay cám ơn anh nhé.”
Nói xong, xe còn chưa dừng hẳn, Giang Hiểu Viện đã lạnh lùng xuống xe, ngăn cách tất cả những quan tâm của Kỳ Liên ở sau lưng. Cô chẳng hề muốn chia sẻ chuyện phiền lòng của mình với Kỳ Liên chút nào, cũng giống như chẳng hề muốn để mặt mộc ra ngoài gặp người trong lòng mình vậy.
Giang Hiểu Viện trở về phòng làm việc, Tưởng Bác vẫn không có mặt, cũng không biết buổi sáng bày tỏ muốn tuyên bố tin tức gì.
Cô vứt qua một bên những tư liệu khách hàng và công việc trên bàn, tự chủ trương cho mình nghỉ nửa ngày, rồi tẩy rửa sạch sẽ cái USB bị mình làm rớt vào thùng rác, đăng nhập vào tài khoản phòng làm việc Niết Bàn, đơn giản biên tập lại tác phẩm dự thi không người ủng hộ của cô, rồi đăng lên.
Loại thời điểm này, internet lại có tình ngươi hơn cả hiện thực, các fan mà thời gian gần đây cô lục tục tích cóp được lần lượt nhảy ra trả lời cô.
Có một fan hỏi, “Tiểu Niết Bàn được giải thưởng đấy hả?”
Giang Hiểu Viện trả lời, “Có thể là bị tạch rồi.”
Câu này nói ra, các fan liền xếp hàng bên dưới “Bọn họ mù rồi”, “Vòng loại chó má gì vậy”, “Ban giám khảo chắc chắn có quy tắc ngầm” vân vân mây mây, giúp cô phát ti3t cái bụng đầy căm phẫn của mình một trận, tâm trạng tích tụ của Giang Hiểu Viện cuối cũng cũng coi như là dịu đi một chút.
Chạng vạng, Tưởng Bác trở về.
Giang Hiểu Viện tưởng rằng ít nhất anh ta sẽ hỏi một câu kết quả, nhưng Thầy Tưởng chẳng nói một tiếng, chắc hẳn là đã từ cửa nẻo nào đó nghe được Phạm Tiêu Tiêu xuất hiện tại hiện trường, trong lòng cũng biết vài phần rồi.
Giang Hiểu Viện, “Buổi sáng thầy muốn nói gì với em vậy?”
Tưởng Thái hậu, “Màu sơn móng tay của cô khó coi quá, mau đi rửa đi.”
Giang Hiểu Viện trợn mắt với anh ta, dự tính tranh luận phải trái một phen. Tưởng Bác lại chẳng để cô lên tiếng, tiếp tục nói, “Đó là chuyện thứ nhất, còn có một chuyện – Tôi đã tìm được một người đầu tư, dự tính mượn lực lượng của người đầu tư, dời phòng làm việc, cô cảm thấy thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT