*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Hiểu Viện giống như một bước giẫm hụt, rơi vào một cơn ác mộng sặc sỡ sắc màu.

Thứ cô nhìn thấy, nghe thấy, trải nghiệm, không gì vượt qua thường thức và năng lực tiếp nhận của cô, cô vô cùng mờ mịt, nhưng vẫn chưa dám thất thố – Bởi vì làm không khéo thì sẽ không rõ mô tê mà khiến mình đi đời nhà ma mất. @#$^*$@!%&(&FDHSDFGH

Lần mở mắt tiếp theo, Giang Hiểu Viện phát hiện ra mình đang đứng ở bên vệ đường hoang vắng, trước không thấy thôn làng sau không thấy cửa hàng, sau lưng là vách núi, dưới chân là vết tích của một đống hỗn độn đáng sợ, có vết bánh xe, vết chân, vật nặng gì đó bị kéo lê để lại những rãnh nông, vết máu… Thậm chí là một mảnh rách quần áo nhỏ.

Giang Hiểu Viện ở nguyên tại chỗ tốn năm phút đồng hồ để bình tĩnh lại, ló đầu ra sau lưng nhìn xuống vách núi một cái – Sâu không thấy đáy, bất kể ai ngã từ nơi này xuống đều khó mà tìm thấy tung tích. Tuy cô khó mà nhìn ra được gì từ vết tích của một đống lộn xộn bừa bãi, nhưng lại nảy sinh ra vô số liên tưởng từ cái câu “Cô ta đã chết rồi” của Minh Quang.

Như vậy cô ta, người vốn sinh sống ở thế giới này, đã chết ở nơi đây sao?

Cô ta là tự trượt chân rơi xuống? Không, đây là một con đường cái quanh co, xe cộ qua lại thưa thớt, chứ đừng nói đến người đi đường.

Vậy cô ta bị người nào đó hại sao? @@#REWGTRQY%^%$$%

Giang Hiểu Viện nheo mắt lại, nhìn sang hai bên con đường cái quanh co, không có dấu người. Nếu như thật sự như thế, không ai biết từng có một người chết ở nơi này, không ai báo án thay cô ta, có thể người nhà sẽ tìm cô ta, nhưng sống không thấy người chết không thấy xác, đại thể sẽ xử lý theo án mất tích. @@#REWGTRQY%^%$$%

Lại còn một người khách vô liêm sỉ đến từ thế giới khác thay thế thân phận của cô ta.

Giang Hiểu Viện chợt có chút áy náy, lại từ cảm giác áy náy mà thay bởi đau thương dâng lên tự đáy lòng, cô ngồi xổm xuống, nhặt một hòn đá mỏng dẹt, để lại một ký hiệu ở gốc cây ven đường, sau đó cắm sâu viên đá đó xuống đất bùn ở vệ đường, giống như lập một tấm bia mộ.

“Đợi khi tôi đi thì sẽ thay cô đi báo án.” Giang Hiểu Viện giơ tay ra vỗ vỗ cây đại thụ, nhủ bụng, “Thành thật xin lỗi, cám ơn cô.”

Làm xong những chuyện này, cô mới rảnh xem xét lại mình, phát hiện hình tượng của mình đã xảy ra một cuộc cách mạng khó có thể tiếp nhận được.

Bộ dạng xán lạn của Giang Hiểu Viện đã cùng thời không thay đổi mà tan thành mây khói, lúc này, cô mặc một chiếc áo tay lỡ bụi bẩn, Giang Hiểu Viện thật sự không muốn dùng hai từ “quần áo” để nhắc đến nó, chỉ cảm thấy đây là một chiếc giẻ lau có lỗ thủng.

Chiếc giẻ lau này không dài không ngắn, vừa khéo rũ xuống đến đùi cô, váy không giống váy áo không giống áo, phía dưới phối với một chiếc quần legging lỡ màu đen vô cùng kinh hãi, chân không mang vớ, đi một đôi xăng đan da thuộc nhân tạo, sau đầu còn thắt một cái đuôi ngựa ủ rũ chán chường. @@#REWGTRQY%^%$$%

Ngoại trừ những thứ đó, cô còn đeo một túi đeo chéo, không biết có phải từ lúc mua đến nay không giặt rửa gì mà nay màu sắc nguyên gốc đã khó mà nhận ra, chỉ lờ mờ có thể phân biệt được giá tiền không vượt quá 15 đồng, chính giữa còn thêu một cái đầu mèo xiêu vẹo méo xẹo, đang khoe nụ cười méo mó dữ tợn với Giang Hiểu Viện.

Giang Hiểu Viện, “…” Keditrenmay.wordpress

Lòng tràn đầy đồng tình và đau buồn của cô bị ánh nhìn chăm chú thâm tình của con mèo kia dập tắt đi phân nửa, cơ thể bị bó buộc trong kiểu ăn vận thế này, toàn thân cô ngứa ngáy hết cả lên, hận sao Minh Quang không nói thông đạo gì đó một giây sau là đã xây xong, cô muốn trở về tẩy đi một lớp da của mình.

Giang Hiểu Viện lục lọi khắp người, cuối cùng tìm được một cái ví tiền bằng nhựa từ trong túi đeo, bên trong có một tờ chứng minh thư, 520 đồng lẻ hai xu tiền mặt, cùng một chiếc điện thoại di động. Keditrenmay.wordpress

Tờ chứng minh thư này vừa quen lại vừa lạ, cô ta tên Giang Hiểu Viện, dân tộc Hán, cô gái trên tấm hình giống cô cực kỳ, những thông tin khác thì lại không chút dính dán đến con người cô – Địa chỉ trên hộ khẩu là một thị trấn nhỏ ngoại tỉnh cô chưa từng nghe nói, ngày sinh lệch với cô non nửa năm, số chứng minh thư càng hoàn toàn không giống.

Trong số tiền mặt chỉ có hai tờ 100 tệ, còn lại đều là tiền lẻ nhăn nhúm, giống y như đi ăn xin mà có được. Nhăn nhúm Keditrenmay.wordpress

Về phần chiếc di động còn đáng sợ hơn – Món đồ chơi này trông giống như điều khiển từ xa của điều hòa nhiệt độ! Màn hình chỉ lớn bằng móng tay cái, còn là màn hình trắng đen, mỗi lần ấn phím, thứ vật thần kỳ này còn phát ra một tiếng “bíp”, sau đó màn hình trắng đen sẽ phát ra ánh sáng lóng lánh màu xanh lá mạ. Giang Hiểu Viện tốn hết năm phút đồng hồ mới lúng ta lúng túng hiểu được cái thứ quỷ quái này dùng như thế nào.

Trình duyệt đâu? Ứng dụng mạng xã hội đâu? App gọi xe đâu? Dianping đâu? (*) Trợ thủ giảm cân đâu? Phần mềm trang điểm và phần mềm đề cử mua sắm đâu? Game đâu? Meitu đâu! (**) Keditrenmay.wordpress

(*) Dianping – một trang về đồ ăn, cung cấp địa chỉ các nhà hàng quán ăn ngon, khách sạn du lịch, vé xem phim, đồ dùng gia đình, spa làm đẹp, gym v.v…

dianpinglogo

(**) Meitu – app chỉnh sửa hình ảnh.

logo_meitu

Bi thương và oán hận nối tiếp, Giang Hiểu Viện suýt chút vứt cái “điều khiển từ xa” này đi.

Minh Quang còn dặn cô đừng có chìm đắm vào, Giang Hiểu Viện cảm giác hắn đã lo lắng quá nhiều rồi – Ai lại chìm đắm vào nhân vật này chứ? Lại chẳng phải người cuồng ngược!

Bây giờ việc cần kíp trước mắt là rời khỏi nơi đây, phản ứng đầu tiên của Giang Hiểu Viện là mình nên gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng lý do thì phải suy nghĩ cẩn thận một chút. Cô đang bận suy nghĩ thì một tin nhắn được gửi đến.

Giang Hiểu Viện vụng về mở tin nhắn ra, suýt chút thì xóa nhầm, mở tin ra, bên trong viết: “Đếm ngược cách thời gian thông đạo xây xong là 50 ngày, nhắc cô xin chớ chìm đắm vào một thời không khác – Minh Quang.”

Lúc nhìn thấy thời gian đếm ngược này, Giang Hiểu Viện đầy bụng sốt ruột cuối cùng cũng thấy khá hơn một chút.

Nhưng còn chưa được thở phào nhẹ nhõm, mấy tin nhắn liên tiếp đột nhiên không ngừng nhảy vào điện thoại của cô, bởi vì tin nhắn quá dài, còn tự động bị chia thành mấy trang.

Chuyện gì thế này? Tên Minh Quang này còn là một gã lắm chuyện sao?

Giang Hiểu Viện định thần nhìn lại, thấy tin đầu tiên ghi là: “Nhận được đừng trả lời, quy tắc quan trọng đầu tiên của không gian song song chính là tuyệt đối không được xảy ra giao nhau, cô từ không gian thứ nhất nhảy đến không gian thứ hai, nếu lại trở về không gian thứ nhất thì sẽ trở thành sự giao nhau trái luật của hai không gian, loại giao nhau trái luật này, chúng tôi gọi là “cây đinh”.”

(Cây đinh [钉子] còn có nghĩa là người mai phục, người nằm vùng, những chướng ngại, khó khăn ẩn dụ.) 

Giang Hiểu Viện mới lướt mắt qua chưa thể hiểu hết được, tiếp đó có mấy từ quan trọng khiến cô sởn cả gai ốc.

Tin nhắn thứ hai: “Cây đinh không được phép tồn tại, quy tắc sẽ tự động chỉnh sửa cô, cũng có nghĩa là loại bỏ cô, ngay khoảnh khắc cô xuyên qua thứ gọi là “thông đạo an toàn” trở về không gian của mình, cô sẽ bị hai không gian xé rách.”

Giang Hiểu Viện đọc đi đọc lại ba lần, càng đọc cả người càng rét run, tay cô run đến gần như không cầm vững được điện thoại, cô đang tính trả lời, thì lại có một tin nhắn thật dài được gửi đến.

Tin nhắn thứ ba: “Người bị quy tắc gi ết chết không giống những cách tử vong khác, không gian sẽ không còn thừa nhận sự tồn tại của cô, như thế không gian ban đầu sẽ luôn có một chỗ khuyết thân phận, người nào đó trong Đèn Pha có thể chiếm lấy thân phận này, người đó sẽ tìm đủ mọi cách sống sót sau vụ tại nạn xe, trở thành cô, thay thế cô.”

Tin nhắn thứ tư: “Đừng trở thành cây đinh trái luật, đừng trả lời Minh Quang.”

Giang Hiểu Viện cuối cùng cũng thành công gửi một tin nhắn trả lời, “Anh là ai?”

Đối phương không trả lời, qua một hồi, tin nhắn cuối cùng được gửi đến điện thoại của cô, “Đừng trả lời Minh Quang! Đừng trở về! Đây là một con đường không lối về!”

Tin nhắn này chỉ nhá lên một chút, chiếc điện thoại ban nãy gần như còn đầy pin trong phút chốc đã hết sạch, thoáng nhấp nháy hai cái rồi chết máy.

Giang Hiểu Viện đứng nguyên tại chỗ, như rơi xuống hầm băng vào ngày đông giá nhất, lạnh thấu tim gan.

Cô nhảy khỏi một chiếc xe hơi sắp sửa tông mình dẹp lép, rơi vào một ngọn đèn pha kỳ quái, mơ mơ hồ hồ ký một bản giao kèo chẳng biết ý nghĩa gì, mờ mịt không biết nên tin tưởng ai, ở một thế giới xa lạ với một thân phận xa lạ tiến hay lùi đều khó, trên người chỉ có 500 đồng cả chẵn cả lẻ tiền nhân dân tệ.

Thật sự là khó khăn trùng điệp… Căn bản là không có đường!

Trong khoảnh khắc, thời trang và trang sức, dáng bộ khoe của không ngừng cải thiện và tiến hóa đã trở thành giấc mộng hão huyền mang màu sắc sặc sỡ của cô.

Tại sao lại là cô? Tại sao lúc đó cô không ngoan ngoãn ở trong phòng làm việc chơi game, mà cứ nhất định phải chạy qua nhục nhã Phùng Thụy Tuyết? Tại sao cô không thể yên tâm mà dùng cà phê rửa mặt Hoắc Bách Vũ, mà cứ nhất định phải một mình chạy ra ngoài? Tại sao chỉ có ngày hôm nay là cô không cài dây đai an toàn?

Chính vào lúc cô một mình long trời lở đất, một chiếc xe tải nhỏ rách nát chạy đến từ phía đối diện, vốn đã vượt qua Giang Hiểu Viện, nhưng xe lại giảm tốc quành ngược lại, một người đàn ông độ chừng bốn mươi tuổi ló đầu ra khỏi cửa xe, “Em gái, em một mình đi đâu đó?”

Giang Hiểu Viện mờ mịt liếc nhìn gã ta, căn bản không ý thức được mình đã nước mắt đầy mặt.

“Ối,” Người đàn ông lẩm bẩm một câu, khẩu âm rất nặng, Giang Hiểu Viện nghe không hiểu gì, gã ta lại nâng giọng hô một câu với cô, “Lên xe không, đưa em một đoạn.”

Giang Hiểu Viện nhìn gương mặt dơ hầy của gã, bộ đồ lao động bóng nhẫy dầu, lại nhìn chiếc xe bốn bề lọt gió, cô lắc lắc đầu theo bản năng, dè dặt ôm chặt lấy túi của mình.

Người đàn ông kia lại “ối” một tiếng, xổ một thôi một hồi cả tràng dài, nói đến đầu óc Giang Hiểu Viện kêu ong ong, chẳng hiểu được nửa câu nói.

Cuối cùng, gã ta nói, “Thật không đi à?”

Giang Hiểu Viện ngập ngừng một hồi, nhìn nhìn con đường phía trước lại nhìn nhìn con đường đã đi, lai nhớ đến vô số tin đồn đáng sợ liên quan đến thiếu nữ một mình bắt xe ven đường, sau khi cân nhắc một phen thì không chút do dự lắc đầu quầy quậy, mắt mở trừng nhìn chiếc xe tải kia kêu leng keng chạy đi trước mặt cô.

Mặt trời đã ngã về phía tây, gió bắt đầu mang theo cái lạnh đặc trưng của gió đêm, Giang Hiểu Viện cô độc bất lực chần chừ một hồi, cuối cùng ý thức được nếu mình còn không đi nữa thì sẽ phải qua đêm ở trên núi, cô không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành đứng dậy, nhặt lấy tài sản duy nhất của mình, lảo đà lảo đảo men theo đường núi đi về phía trước.

Cái bóng dưới chân cô càng lúc càng dài, đường núi lại mấp mô, nhìn thì bằng phẳng, xe chạy thì không rõ ràng, đi bộ bằng hai chân lại tốn sức cực kỳ, cô vừa khát vừa đói, phát hiện ra mình hình như có dấu hiệu hơi bị mất nước, ngay cả khóc cũng không dám khóc tiếp nữa.

Còn nói, nơi này xa gần không bóng người, khóc cho ai xem chứ?

Mệt đến lúc đi không nổi nữa, cô đành dừng lại, đứng nghệch người bên vách núi, suy nghĩ, “Mình cứ dứt khoát nhảy xuống là xong chuyện.”

Tiếc rằng nghĩ như thế, nhưng cuối cùng vẫn không dám. Nếu cô không sợ chết thì giờ này khắc này hẳn đã không ở nơi đây.

Mấy chữ đập vào mắt mà phát hoảng “Đây là một con đường không lối về” đang yên tĩnh nằm trong chiếc điện thoại cạn pin của cô, Giang Hiểu Viện cắn môi thật mạnh, ngậm một miệng máu tươi mùi sắt gỉ, chẳng nơi nào khác để đi, chỉ đành tiếp tục đi men theo dọc đường.

Khi trời đã hoàn toàn tối hẳn, Giang Hiểu Viện may mắn lại gặp được một chiếc xe chở hàng.

Lúc này, cô đã sắp sửa đi đời nhà ma, nghiêng trái ngã phải duy trì thần trí tỉnh táo, không cẩn thận nghiêng ra giữa đường cái, xe hàng bị buộc phải dừng lại, tài xế ló đầu ra nhìn, kinh hoàng nhìn thấy Giang Hiểu Viện xiêu xiêu vẹo vẹo đằng trước, cũng không biết đêm hôm khuya khoắt gặp được thứ này là người hay quỷ.

Tài xế kìm không được mà đưa tay nắm lấy cái giáng ma xử treo trên kính chiếu hậu, trợn trừng đôi mắt to, cẩn thận nghiên cứu Giang Hiểu Viện thuộc giống loài gì.

GiangMaXu-01

Dưới ánh đèn xe, Giang Hiểu Viện hoảng hốt quay đầu lại, vừa khéo cùng tài xế bốn mắt nhìn nhau.

Tài xế này là một phụ nữ trung niên, vừa đen vừa gầy, giống như vừa từ Philippines kéo xong chuối, diện mạo rất quái dị, bọng mắt lớn, giống một con khỉ miệng xệ nhăm nhúm, hai người đều làm cho đối phương sợ giật nảy mình.

Giang Hiểu Viện gần như dùng hết sức lực xoay người lại, giơ một tay ra với tài xế, “Cứu…”

Cô chỉ nói được một chữ thì đã nằm mọp, bất tỉnh nhân sự.

Đợi khi Giang Hiểu Viện tỉnh lại sau cơn choáng ngắn, phát hiện ra mình đã được dời lên xe hàng, trong xe tràn ngập một thứ mùi lưu cữu, tài xế thì đang đổ nước vào miệng cô.

Sau khi cố gắng nuốt vài ngụm nước, Giang Hiểu Viện ho khan trợn mở mắt, muốn lên tiếng cảm ơn, vừa mở miệng, thì suýt chút lạc giọng.

“Gượm hẵng nói, gượm hẵng nói.” Nữ tài xế vỗ vỗ lưng cô, bẻ một miếng bánh mì nhỏ đưa đến bên miệng Giang Hiểu Viện.

Tài xế quanh năm lái xe chạy ngoài đường, đi một chuyến là mười mấy tiếng đồng hồ, không mấy coi trọng vệ sinh cá nhân, tay của chị ta đen gầy như chân gà, móng tay cáu bẩn, kẽ móng đủ thứ tạp vật. Mặc dù Giang Hiểu Viện bị mùi thức ăn khiến cho đầu óc “ong” lên một tiếng, nhưng nhìn “bộ đồ ăn” thế này, cô vẫn gian nan dùng tinh thần vĩ đại chiến thắng cơn thèm ăn cấp thấp, từ chối khéo khỉ miệng xệ đút ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play