Sau khi Bùi Ngôn Khanh rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh.
 
Tô Niệm Niệm nhìn vào gương, cô phải dội mấy lần nước mới có thể làm dịu khuôn mặt đỏ bừng của mình.
 
Bùi Ngôn Khanh không nói nhiều về tình hình của Bùi Triết, nhưng mắt thường cũng có thể cảm nhận được tính nghiêm trọng.
 
Cô đã nghe Bùi Điềm nhắc về việc Bùi Triết sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 90 vào đầu năm sau, nhưng ông té ngã vào thời điểm này, điều này cho thấy mức độ nghiêm trọng.
 
Sau khi Tô Niệm Niệm tắm xong, cô một mình lang thang trong phòng khách, lấy chiếc điện thoại di động mà cô đã không đụng đến từ chiều đến giờ và kiểm tra tin nhắn.
 
Cô nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối.
 
Một giờ trước, Tô Diệm  gửi tin nhắn hỏi cô đang ở đâu, năm phút trước lại gửi thêm một tin.
 
Tô Niệm Niệm trả lời: 【Em đang ở nhà anh ấy. 】
 
Tô Diệm: 【 Nhà của mình không đủ ấm, hay là không xứng với em của hiện tại rồi? 】
 
Dừng một chút, bên kia lại truyền đến một tin nhắn: 【Anh đi đón em. 】
 
Tô Niệm Niệm:  【...Anh ấy không có ở đây, tối nay em ở một mình. 】
 
【Tại sao không ở? 】
 
【Ông của anh ấy đột nhiên té ngã.” 】
 
Tô Diệm gọi điện thẳng qua: “Là sao vậy?”
 
“Em cũng không biết.” Tô Niệm Niệm dựa vào trên ghế sa lon, “Anh ấy nghe điện thoại rồi vội vàng rời đi.”
 
Cô nói xong lại hỏi: "Anh còn tới đón em không?"
 
Bên kia vang lên giọng nói đầy lười biếng: "Anh buồn ngủ, không tới."
 
Tô Niệm Niệm trừng mắt.
 
“Đúng rồi, em có biết hôm nay ông già tới xem em khiêu vũ sao?” Tô Diệm tặc lưỡi, “Hiếm thấy đấy.”
 
Tô Niệm Niệm: “Em có thấy."
 
Cô cụp mi xuống, chợt nhớ tới cảnh tượng hôm nay nhìn thấy Tô Thiên Trạch đứng ở cầu thang.
 
Từ khi học trung học cơ sở đến nay, cô đã tham gia vô số cuộc thi lớn nhỏ, và một số dịp, Tô Thiên Trạch đã hứa với cô sẽ đến hiện trường.
 
Nhưng thường vì nhiều lí do khác nhau, Tô Thiên Trạch cuối cùng đã không đến được.
 
Cho đến hôm nay, Tô Niệm Niệm không ngờ ông sẽ đến. Nhưng khi ông đến rồi, thì cô đã quá mệt đến mức chẳng còn cảm giác gì nữa.
 
Tô Diệm: “Ông già có nói cho em biết thái độ của ông ấy không?"
 
“Không có.” Giọng nói của Tô Niệm Niệm rất thản nhiên: “Tùy ông ấy.”
 
Đầu bên kia không nói gì, chuyển đề tài: "Ngày mai anh có việc ở bệnh viện, em cũng qua đây đi, để có thể xem ông cụ nhà anh ta.”
 
Tô Niệm Niệm mím môi, "Không biết có nên đi hay không."
 
“Cái gì?” Tô Diệm cao giọng.
 
Tô Niệm Niệm: "Không có gì."
 
“Thành công.” Tô Diệm không có ép buộc, “Sao cũng được.”
 
Hai người cúp điện thoại mà không nói gì nữa.
 
Tô Niệm Niệm sửng sốt hai giây, sau đó tìm khung chat của của Sở Ninh, gõ vài chữ: 【Bùi lão gia sao rồi? 】
 
Đầu bên kia nhanh chóng phản hồi: 【Đứng không vững nên ngã, xương chậu bị gãy. 】
 
Sở Ninh dựa vào tường và liếc nhìn vào phòng bệnh.

 
Trước giường bệnh có ba lớp người vây quanh, Bùi Triết đang nhắm mắt nằm trên giường, mấy chuyên gia chỉnh hình từ bệnh viện trực thuộc được điều đến, Bùi Ngôn Khanh đứng ở đầu, quai hàm căng thẳng, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
 
Anh đang thảo luận gì đó với bác sĩ kế bên, Sở Ninh còn muốn nhìn nữa thì cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Bùi Ngôn Duyệt đi ra trước.
 
"Mẹ, thế nào rồi?" Sở Ninh siết chặt điện thoại.
 
Bùi Ngôn Khanh khoanh tay xoa xoa mi tâm, "Mấy chuyên gia đã thảo luận rồi, làm phẫu thuật, tỷ lệ thành công chỉ có một nửa, nếu không làm, còn có ba tháng."
 
“Có cậu nhỏ của con mà cũng chỉ 50% thôi sao?” Sở Ninh sững sờ lẩm bẩm nói: “Cậu lợi hại như vậy mà.”
 
Bùi Ngôn Duyệt im lặng gật đầu.
 
Sở Ninh cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Vậy rốt cuộc quyết định như thế nào?"
 
"Ba ngày nữa, cậu nhỏ của con sẽ là bác sĩ phẫu thuật."
 
"A?" Sở Ninh không thể tin thở dài, "Như thế này áp lực cỡ nào chứ?”
 
Bùi Ngôn Duyệt trả lời: "Đây là quyết định của chính cậu con." Cô vỗ vai con gái mình, "Con phải tin tưởng lão tam."
 
"Và dù kết quả thế nào, chúng ta cũng sẽ không đổ lỗi cho cậu ấy."
 
Trong khi Tô Niệm Niệm đang đợi tin nhắn trả lời của Sở Ninh, cô thấy Hàn Duệ đột nhiên gửi rất nhiều tin nhắn.
 
Người hâm mộ cũ này đã tìm được một ngôi nhà mới, hình đại diện và biệt danh ban đầu đã được thay thế bằng hình của thần tượng mới.
 
【Em gái, em đã xem hotsearch  chưa? 】
 
【Người gài bẫy bạn đã xin lỗi đã xin lỗi rồi! ! ! He he he chị xem quá đã luôn, em gái là nữ chính trong kịch bản phim song văn phải không? Cuối cùng cũng đổi chiều gió! 】
 
【Thư Cấn đăng thư xin lỗi. Việc người phụ nữ này cùng cô chị họ độc ác của mình quả thực quá đáng. Cô chị họ của cô ta cũng quá quắc thật, chỉ bằng vài câu hại những ai chứ? 】
 
Tô Niệm Niệm nhìn nhanh và trả lời: 【Em sẽ truy cập Weibo. 】
 
Phong cách cá nhân thường ngày của Thư Cấn rất khoe khoang, đã câu được rất nhiều người hâm mộ sau khi tham gia các buổi biểu diễn, vì vậy tài khoản Weibo của cô ta đều được tick xanh.  Nhưng khi có chuyện gì xảy ra, Weibo sẽ rút ngay lập tức.
 
Bức thư xin lỗi công khai mà cô ta viết chi tiết những gì mình đã làm, nhưng từ "chị họ" lại xuyên suốt bài văn, và không khó để nhận ra cô đang muốn đùn đẩy trách nhiệm.
 
Có rất nhiều lời mắng mỏ ở phía dưới bình luận, càng có nhiều cư dân mạng chú ý đến cô chị họ này.
 
Nguyễn Bạch công khai xin lỗi, nhưng lại là do một luật sư viết và đăng đại diện, tóm tắt ngắn gọn những gì mình đã làm, một đoạn lớn miêu tả về tình cảm một cách vô nghĩa, cả bài có thể đọng lại và tóm tắt trong một đoạn văn ——
 
【Tôi chỉ là một người phụ nữ đáng thương vì tình yêu mà mất đi đôi mắt tinh tường. Cảm xúc của tình yêu đã khiến tôi làm tất cả những điều này. Bây giờ tôi đang ở trong một trạng thái tồi tệ. Tôi sống bằng thuốc ngủ mỗi ngày. Không thể bị mắng, đến lúc đó chết rồi thì tôi chính là nạn nhân của các bạn.】
 
Ở top đầu, vẫn có thủy quân di dời trọng tâm sự việc, từ bản thân vụ việc sang bàn luận “hãy nhìn nhận vấn đề một cách lý trí, không nên sử dụng bạo lực mạng.”
 
Thủy quân dẫn dắt nhịp điệu, cộng với việc bài đăng ít đã dì dời sự chú ý của nhiều bệnh nhân tam quan khiếm khuyết, giơ cao biểu ngữ “Giá trị tình yêu đắt hơn”, những bình luận top đầu trở nên hài hòa đến bất ngờ.
 
【Thể hiện sự hiểu biết, cây mơ thì luôn không phải là đối thủ của trời cao】
 
【Tuy rằng hại người là sai, nhưng bạn cũng rất đáng thương】
 
【Là một bệnh nhân trầm cảm bị một người đàn ông làm tan nát trái tim, một số hành vi rất khó kiểm soát. 】
 
【…】
 
Nhưng theo dõi Weibo của Thư Cấn, những cư dân mạng biết toàn bộ câu chuyện, mà fan của Tô Niệm Niệm thì không bị dính chiêu trò này.
 
【Trời ơi, đã là thế kỷ 21 rồi mà còn thấy những lời nói tam qua không đứng đắn này, cô tưởng cô đang diễn kịch quỳnh dao hả?】
 
【 Cô chán cái trò này chưa? Đừng làm ô uế những người bị trầm cảm thật dùm được không?1 Chúng tôi sẽ không làm chuyện như vậy!】
 
【Em gái tôi mất danh tiếng, cô đã mất tình yêu thôi! yue】
 
【 Bùi gia người kia mù mắt rồi mới buông em gái tôi ra không cần, nhìn trúng cô á? 】
 
【Bùi Tam Thiếu: Không may mắn】
 
【Cho đến bây giờ, thông tin cá nhân của cô chị họ độc ác này vẫn chưa bị moi ra, tôi đành chịu, đông đảo cư dân mạng giúp tôi một chút, tôi muốn bạo lực mạng cô ta! 】
 

Mà 10 phút sau, tấm ảnh của Nguyễn Bạch đột nhiên bị lan truyền trên mạng.
 
Lý do là Thư Cấn, người luôn khóa album Weibo của cô, đột nhiên mở khóa quyền mà không ai để ý, cư dân mạng vốn là một thám tử đã tìm thấy một bức ảnh có tiêu đề "Chị họ Nguyễn Bạch" trong số hàng nghìn bức ảnh.
 
Khoảng thời gian này là thời điểm ăn dưa cao điểm nhất, Thư gia được Nguyễn gia chống lưng cũng không có gì là bí mật, thân phận của Nguyễn Bạch rất nhanh đã bị công khai.
 
Danh tiếng của tập đoàn Nguyễn thị lại bị ảnh hưởng rất nhiều, cổ phiếu liên tục rớt giá nên họ buộc phải ra thông báo trong đêm, cố gắng hết sức làm rõ mối quan hệ giữa tập đoàn và Nguyễn Bạch, cuối cùng buộc Nguyễn Quân phải đích thân xin lỗi.
 
Cùng lúc đó, thông tin Nguyễn Bạch  trốn sang nước khác tị nạn bị một tài khoản “không rõ danh tính" tung ra, cư dân mạng thừa thắng xông lên đăng di ảnh của Nguyễn Bạch lên ins, đồng thời nêu rõ sự việc trước đó lên. Điều này đã gây náo loạn trên mạng, cư dân mạng vừa mắng vừa chửi nhưng không quên nói "Amen" .
 
Tô Niệm Niệm đã rất sốc.
 
Hiển nhiên, đợt đảo ngược lần trước là thành tích của Thư Cấn, huy động dư luận bạo lực mạng lên Nguyễn Bạch.
 
Cô dán mắt vào tin nhắn cuối cùng của Hàn Duệ và mỉm cười đồng ý.
 
【Quả là một tình chị em cảm lạnh. 】
 
Tô Niệm Niệm ăn dưa cả đêm, trong phòng bật máy sưởi, gió ấm thổi từ từ đến mức choáng váng đầu óc, mệt mỏi cả ngày ập đến, cô nằm xuống sô pha và ngủ quên lúc nào không biết.
 
Cô giật mình tỉnh giấc, lưng bị một cánh tay cứng rắn chạm vào, khó chịu vô cùng. Cô uể oải mở mắt ra, nhìn thấy chiếc cằm ưu nhã của người đàn ông, trong mũi tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Tô Niệm Niệm khẽ lẩm bẩm: "Sao anh lại quay lại rồi?"
 
Giọng nam khàn khàn, mệt mỏi vì một đêm mất ngủ, "Gặp em.”
 
Tô Niệm Niệm được đặt trên giường trong phòng ngủ chính, cô nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng, nhưng vẫn chưa sáng hẳn.
 
Bùi Ngôn Khanh nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của cô gái nhỏ, xoa mái tóc dài của cô, "Ngủ tiếp đi."
 
“Anh đi đâu vậy?” Thấy anh sắp đi, Tô Niệm Niệm nắm lấy vạt áo anh.
 
Bùi Ngôn Khanh: "Anh đi tắm trước đã."
 
Sau đó, Tô Niệm Niệm mới thở phào nhẹ nhõm, chui vào trong chăn và lại chìm vào giấc ngủ trong trạng thái mê man.
 
Không biết qua bao lâu, sau lưng cô đột nhiên bị một lồ ng ngực rắn chắc áp vào, nhiệt độ nóng như thiêu như đốt, Tô Niệm Niệm mở mắt ra, phát hiện mình đang bị một người đàn ông ôm từ phía sau.
 
Cô co người lại, hơi nghiêng người, ngẩng đầu lên, nhìn anh.
 
Làn da của Bùi Ngôn Khanh lạnh và trắng, cho nên sau đêm nay, vết thâm dưới mắt anh đặc biệt rõ ràng, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi rất tái nhợt, nhìn qua có vẻ rất mệt mỏi.
 
Tối qua Tô Niệm Niệm ngủ rất nhanh, cô vẫn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn từ Sở Ninh, cô ấy chỉ nói với cô rằng Bùi Triết phải thực hiện một ca phẫu thuật.
 
Tô Niệm Niệm biết Sở Ninh sợ cô có gánh nặng tâm lý, không muốn cô suy nghĩ nhiều. Vì vậy, cho đến bây giờ, cô vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra với Bùi Triết.
 
Tô Niệm Niệm giơ tay lên, đau lòng chạm vào mặt anh, rồi vùi vào lòng anh.
 
Bùi Ngôn Khanh đang mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông, mũi của cô tràn ngập mùi sữa tắm có mùi thơm của y học cổ truyền, giống như loại mà cô đã sử dụng tối qua, như thể có sự gần gũi độc nhất vô nhị. Tô Niệm Niệm kín suy nghĩ nhỏ nhặt này, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
 
Ngay sau đó, người đàn ông kéo chăn lên, đặt một tay lên lưng cô và ôm chặt cô vào lòng.
 
Cằm anh đặt trên đầu cô, thanh âm khàn khàn lười biếng, "Ngủ với anh một lát."
 
Tô Niệm Niệm áp mặt vào ngực anh, "Ừ."
 
Khi tỉnh lại lần nữa, nhìn thấy khuôn hàm thanh tú của người đàn ông, Tô Niệm Niệm lặng lẽ lấy điện thoại ra xem giờ.
 
Lúc này đã là tám giờ rưỡi sáng.
 
Cô di chuyển khẽ khàng và quyết định đứng dậy.
 
Không ngờ vừa động đậy, eo cô đã bị giữ lại, cô ngước mắt lên liền bắt gặp đôi mắt đang mở còn hơi đỏ ngầu của người đàn ông.
 
“Anh nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi.” Tô Niệm Niệm nói, “Em dậy nấu cơm.”
 
Cô muốn đứng dậy, nhưng lại bị người đàn ông ôm chặt, Bùi Ngôn Khanh cúi người vùi đầu vào cổ cô, giọng nói mang theo sự yếu ớt chưa từng cô: "Chờ một chút, ôm anh một cái trước."
 
Tô Niệm Niệm sững người không nhúc nhích, đưa tay vén mái tóc mềm mại của anh.

 
Cô đoán có thể là do chuyện của Bùi Triết nên anh cố kiềm chế, nhưng cô vẫn không hỏi.
 
Thật lâu sau, Bùi Ngôn Khanh mới khó khăn nói: "Phẫu thuật tỷ lệ thành công chỉ là một nửa, không phẫu thuật thời gian chỉ có ba tháng."
 
“Anh đã thay ông nội quyết định sẽ làm phẫu thuật vào ba ngày nữa.”
 
Động tác của Tô Niệm Niệm khựng lại, cô không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, khiến cho một Bùi Ngôn Khanh luôn điềm tĩnh bất lực như vậy.
 
Câu nói phía sau còn khiến cô há hốc mồm hơn.
 
“Anh quyết định làm bác sĩ mổ chính.”
 
Tim Tô Niệm Niệm thắt lại, cô cúi đầu, chú ý tới hốc mắt đỏ hoe của anh.
 
"Em tin tưởng anh." Tô Niệm Niệm nhìn anh, nghiêm túc nói: "Vả lại Bùi gia vẫn luôn tự hào về anh."
 
Bùi Ngôn Khanh không nói gì.
 
Anh bất ngờ quay người lại, ôm chặt lấy cô từ phía sau.
 
“Niệm Niệm.” Hơi thở của anh có chút không ổn định, “Anh muốn không biết xấu hổ một lần.”
 
"Hả?"
 
“Năm sau cưới anh, được không?” Cuối cùng, anh nghiêm túc bổ sung: “Em đồng ý rồi, anh mới yên tâm hơn được chút.”
 
Tô Niệm Niệm sững sờ, không nói nên lời trong một lúc.
 
Đủ không biết xấu hổ rồi, anh hiểu rõ thế cơ mà.
 
Chính xác là vào lúc này, cô không thể nói một từ không.
 
"Hửm?"
 
Bàn tay trên eo cô ngày càng siết chặt hơn, Tô Niệm Niệm sốt ruột nhìn đi chỗ khác, kiên quyết nói: "Em muốn một chiếc nhẫn kim cương lớn."
 
"Được."
 
"Chín trăm chín mươi chín bông hồng."
 
"Theo ý em."
 
Tô Niệm Niệm vắt óc và nói trong nháy mắt: "Em muốn anh mặc quần áo của phụ nữ."
 
"Nhưng ..." Bùi Ngôn Khanh đột nhiên dừng lại, cau mày nói: "Không được."
 
Tô Niệm Niệm đẩy cái tay anh ra, xuống giường: "Hồi nhỏ anh mặc, sao bây giờ không mặc được?"
 
“Không có chút thành ý nào.” Tô Niệm Niệm đứng thẳng người, cúi đầu nhìn anh.
 
Bùi Ngôn Khanh sững sờ trong vài giây, phải một lúc sau anh mới phản ứng lại.
 
Anh nheo mắt: "Mẹ cho em xem ảnh à?"
 
Tô Niệm Niệm nhún vai, "Đoán xem?"
 
Sau khi nghỉ ngơi vài giờ, Bùi Ngôn Khanh lại phải rời đi.
 
Trước khi đi, anh hỏi Tô Niệm Niệm đi đâu, để anh đưa cô đến đó trước.
 
“Em ở đây.” Tô Niệm Niệm cúi đầu nhìn mũi chân mình, hỏi: “Tình hình của Bùi lão gia bây giờ như thế nào rồi.”
 
"Ý thức tỉnh táo.” Bùi Ngôn Khanh bình tĩnh trả lời: "Tất cả các dấu hiệu đều bình thường."
 
"Vậy thì tốt." Tô Niệm Niệm gật đầu, tiến lên vài bước, siết chặt tay anh, "Mặc dù không giúp được gì nhiều nhưng em vẫn luôn ở đây, có gì muốn nói nhưng không có ai để nói, anh cứ tìm em, lúc nào cũng có mặt.”
 
Đôi mắt cô có chút đỏ lên, "Đừng tạo áp lực lớn cho bản thân."
 
“Ừm.” Bùi Ngôn Khanh thấp giọng đáp lại, lại giữ chặt ót cô.
 
Tô Niệm Niệm vùi mình vào ngực anh,  có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh qua lớp quần áo.
 
Một lúc lâu sau, Tô Niệm Niệm nói thêm: "Anh phải ngoan ngoãn nghe lời, tâm trạng phải giữ cho tốt, em mới không bắt anh mặc đồ con gái.”
 
Bùi Ngôn Khanh: “….” Anh bất lực xoa đầu Tô Niệm Niệm, “Cảm ơn em.”
 
Bệnh viện a.
 
Bùi Triết đang ăn cháo mà bà Tống đem đến, sắc mặt trắng bệch, hít thở khó khăn.
 
Ánh mắt ông nhìn sang Lăng Tịnh đang ngồi kế bên chăm sóc, bình tĩnh nói: “Ba còn bao nhiêu thời gian nữa?”

 
Lăng Tịnh chớp mắt, trả lời ông: “Ba, ba nói gì vậy ạ? Sức khỏe của ba tốt như vậy mà, chút vết bầm chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
 
Bùi Triết không hề bị lừa, hừ lạnh một tiếng: "Đừng lừa ba, ba tự biết sức khỏe của mình, tỷ lệ phẫu thuật thành công còn không đến một nửa."
 
Vẻ mặt của Lăng Tịnh cứng đờ và cô không nói nên lời, biết rằng không thể giấu giếm những chuyện này với Bùi Triết.
 
Ngôi nhà vắng lặng.
 
Bà Tống bất ngờ lên tiếng thay cho Bùi Triết: "Hôm qua trong nhà chỉ có một mình tiên sinh, nếu có người ở đó, có lẽ đã không xảy ra tình huống này."
 
Lăng Tịnh lạnh lùng nói: "Tôi thuê các người, là để trang trí thôi hả?”
 
"Tôi đã không quy trách nhiệm cho bà, giờ ngược lại muốn đổ lỗi cho chúng tôi?”
 
Bà Tống ở bên cạnh Bùi Triết đã một thời gian dài, tính tình cũng bướng bỉnh như, bà vặn lại: “Thưa phu nhân, vì một cô gái còn chưa được tiên sinh thừa nhân,  lại bỏ mặc ông ở nhà một mình, thế nào cũng không thỏa đáng mà?”
 
"Tối hôm qua, tiên sinh vì chuyện này mà tức giận."
 
“Bà Tống.” Lăng Tịnh khoanh tay, lạnh lùng nói: “Chuyện của nhà chúng tôi còn chưa đến lượt bà chỉa mỏ vào.”
 
"Nhưng mà……"
 
“Được rồi!” Bùi Triết nhắm mắt lại, cáu kỉnh giơ tay lên, bà Tống lập tức im lặng.
 
Ông hỏi: "Định chữa trị như thế nào?"
 
Lăng Tịnh đang nghĩ nên nói như thế nào, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một y tá đẩy xe đi theo Bùi Ngôn Khanh bước vào.
 
Bùi Triết nhìn thấy người tới, lập tức nhắm mắt lại, lạnh lùng quay đầu đi, không thèm nhìn anh một cái.
 
Bùi Ngôn Khanh đi đến bên giường, nhỏ giọng gọi: "Ông nội, con đến kiểm tra.”
 
Y tá bên cạnh là Hàn Duệ, cô ấy mở to mắt kinh ngạc khi nghe thấy Bùi Ngôn Khanh gọi ông nội của mình.
 
Cô đã nghe nói rằng ông nội của Bùi thần tiên là một nhân vật xuất chúng, một nhà lãnh đạo trong lĩnh vực y tế. Thật đáng tiếc khi vị lãnh đạo này dường như không có mối quan hệ tốt với cháu trai của mình.
 
Sau khi kiểm tra định kỳ, Bùi Ngôn Khanh gật đầu với Hàn Duệ, cô đẩy xe về phía trước để tiêm cho Bùi Triết.
 
“Ông nội.” Bùi Ngôn Khanh chắp tay sau lưng đứng sang một bên, “Ba ngày nữa, con sẽ tiến hành phẫu thuật cho ông.”
 
Bùi Triết đột nhiên mở mắt ra, "Cậu làm?"
 
"Nắm chắc được bao nhiêu?”
 
Bùi Ngôn Khanh thành thật nói: "Một nửa."
 
“Ta sẽ không làm.” Bùi Triết lạnh lùng nói, “Cậu cũng không thể làm chủ cho tôi.”
 
Bùi Ngôn Khanh mím môi, nhưng không nói gì.
 
Hàn Duệ lặng lẽ tiêm cho Bùi Triết, cảm thấy bầu không khí trong phòng bệnh sắp đóng băng.
 
Lăng Tịnh chịu không nổi nữa, "Ba, ba không tin tưởng kỹ thuật của lão tam sao? Ba phải tin tưởng thằng bé."
 
Bùi Triết nhẹ nhàng nói: “Tôi không muốn chết trên bàn mổ.” Ông lại mím môi, nhìn sang Bùi Ngôn Khanh, “Có lẽ nó hy vọng tôi chết sớm để nó có thể mang cô gái đó về nhà sớm hơn mà.”
 
“Ông nội.” Bùi Ngôn Khanh đột nhiên ngước mắt lên, giọng trầm trầm.
 
Lăng Tịnh hít một hơi thật sâu, đảo mắt nơi không ai nhìn.
 
Hàn Duệ ngược lại cảm thấy kinh hãi đến suýt chút nữa kim rơi, không khỏi ngẩng đầu nhìn Bùi Triết.
 
Bùi Triết cũng biết mình lỡ lời nên chỉ mím môi im lặng.
 
Cuối cùng, Bùi Ngôn Khanh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, anh chuyển đề tài này sang chủ đề khác, "Con có vài phương án phẫu thuật, ông có thể xem rồi quyết định chọn cái nào."
 
Nói xong, anh gật đầu với Lăng Tịnh rồi chậm rãi bước ra ngoài.
 
Cửa vừa mở ra, một người đàn ông trung niên dáng người thô kệch giơ cao con dao trong tay, trợn to hai mắt hét lớn.
 
Lăng Tịnh vô thức ngước mắt lên, nhìn con dao trong tay người đàn ông trung niên sắp chém xuống.
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Phải để lão già cứng đầu này tỉnh ra.
 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play