Bùi Ngôn Khanh không ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Thiên Trạch, anh mở cửa xe, "Chú, mời."
 
Tô Thiên Trạch nhìn anh từ trên xuống dưới, bất giác cau mày
 
Đối với một người đàn ông, ngoại hình của Bùi Ngôn Khanh là quá đẹp. Nhưng khí chất cực kì tốt, không khiêm tốn cũng không hống hách, lễ phép đến mức không gì có thể trách được.
 
Rất nhiều cảm xúc đọng lại, Tô Thiên Trạch không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, lên xe.
 
Ông ngồi nhích vào bên trong, hy vọng Tô Niệm Niệm đi lên, nhưng cô lại đóng cửa lại, rất tự nhiên ngồi vào ghế phụ, từ trên ghế lấy bữa sáng, cau mày phàn nàn: “Sao lại là sữa nữa? ?"
 
"Em không muốn uống."
 
“Nhất định phải uống chút.” Bùi Ngôn Khanh nhìn cô chằm chằm, sau đó từ trong túi lấy ra một miếng bánh mì nướng khác đưa cho Tô Thiên Trạch.
 
Tô Thiên Trạch dừng một chút, nhưng vẫn cầm: "Cám ơn."
 
"Nên làm mà."
 
Tô Niệm Niệm hỏi anh: "Anh ăn chưa?”
 
Bùi Ngôn Khanh: “ừm.”
 
Tô Niệm Niệm bẻ một nửa chiếc bánh mì nướng, đưa lên môi anh, ra vẻ hung dữ: "Ăn rồi cũng phải ăn nữa.”
 
Bùi Ngôn Khanh hiểu ý cười, sau đó cầm lấy tay cô, hé môi cắn một cái, "Tuân lệnh.”
 
Tô Thiên Trạch ngồi ở phía sau, nhìn hai người thân mật một cách tự nhiên, ánh mắt tối sầm, trong lòng càng thêm tắc nghẽn.

 
Ông đương nhiên đoán được rằng Bùi Ngôn Khanh chưa ăn, nhưng con gái ông cũng biết điều đó.
 
Sau đó, dùng sự chu đáo và hiểu biết thường có của cô để đối xử tốt với người khác.
 
Nhưng Tô Thiên Trạch thực sự không thể tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào ở người đàn ông này. Anh có thể chuẩn bị mọi thứ và đợi ở cửa trong một buổi sáng lạnh giá. Một thiếu gia lạnh lùng như đóa hoa trên núi lại mặt không biến sắc uống chỗ sửa còn lại cho Tô Niệm Niệm.
 
Tô Thiên Trạch thậm chí còn ác đến mức muốn tìm ra vấn đề của anh, như thế ông mới có thể tìm được lí do hợp lí để phản đối.
 
Xe chạy êm ru, Tô Thiên Trạch mệt mỏi xoa xoa giữa hai lông mày.
 
Gần như cả đêm qua ông không ngủ, trên trán nổi gân xanh, đầu óc vốn luôn tràn ngập công việc lại hiện ra cảnh tượng mà ông tưởng chừng đã quên qua chừng ấy năm.
 
Ông và Tống Tử vì cô mà cãi nhau, khi vừa mở cửa ra, cô bé Tô Niệm Niệm đã đứng bên cửa, ánh mắt đầy bất lực.
 
Trong phòng có mấy người hầu, Tô Niệm Niệm kéo áo của Tô Diệm, dùng ánh mắt vô hồn nhìn bọn họ.
 
Trong dịp Tết Nguyên đán và những ngày lễ, người ta hiếm khi thấy Tô Niệm Niệm xuất hiện ở phòng khách luôn náo nhiệt.
 
Tô Thiên Trạch đột nhiên cảm thấy một làn sóng sợ hãi, sau lưng ông như có một luồng khí lạnh.
 
Suốt quãng đường còn lại, không ai nói chuyện, sau khi khiêu vũ xong, có một giáo viên đặc trang điểm và làm tóc, Tô Niệm Niệm vẫy tay rời đi.
 
Khi Tô Niệm Niệm đến phòng thay đồ được chỉ định, chỉ còn năm phút nữa là đến giờ hẹn.
 
Trì Quân thấy cô tiến vào, chỉ chỉ vào vị trí: "Mau đi."
 
“Thư Cấn sao còn chưa tới?” Trì Quân hỏi.

 
Không ai trả lời.
 
Trong năm người, hai người còn lại đều là học sinh cuối cấp, cũng không quen gì Thư Cấn, Sở Ninh nghe đến tên cũng cảm thấy buồn nôn, cuối cùng chỉ có Tô Niệm Niên trả lời: "Không biết ạ."
 
“Điện thoại cũng không gọi được.” Trì Quân hít sâu một hơi, đè nén lửa giận: “Cô thấy cô ấy cũng không nhất thiết phải đến.”
 
Lời vừa dứt, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã.
 
Tô Niệm Niệm quay đầu lại nhìn, ánh mắt hơi dừng lại.
 
Thư Cấn vẫn là Thư Cấn như cũ, nhưng cảm giác rất kỳ lạ, giống như tâm trạng của cô ta có gì đó không ổn.
 
Khuôn mặt cô tái nhợt, dưới mắt xuất hiện quầng thâm, đôi môi nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt, quần áo nhàu nát và đầu tóc bù xù.
 
Trì Quân khoanh tay nhìn cô ta, nhíu mày thật chặt: "Tối hôm qua em làm cái gì? Với tình trạng này, còn chưa lên sân khấu cũng đã biết kết quả rồi.”
 
Thư Cấn nhìn cô chằm chằm, hai mắt đỏ hoe: "Cô ăn nói hồ đồ! Có em ở đây nhất định sẽ giành được vị trí thứ nhất!"
 
Trì Quân lắc đầu cười khẩy.
 
Cô ta sải bước đi vào, Tô Niệm Niệm cau mày nhìn cô ta chằm chằm, nghe thấy Sở Ninh nói bên tai cô: "Cậu không cảm thấy dáng vẻ của cô ta như thế này, hình như đã bị chịu một đả kích gì sao?”
 
“Như thể mới bị ba bệnh viện trả về vậy.” Sở Ninh nhún vai.
 
Mặc dù tính tình Thư Cấn có vẻ rất kiêu ngạo, nhưng kỳ quái là từ khi vào cửa, Thư Cấn không hề nhìn cô lấy một cái, giống như cố ý tránh mặt cô vậy.
 

Thư Cấn ngồi thẳng người, lẩm bẩm một mình: “Tôi nhất định sẽ giành hạng nhất, nhất định sẽ giành hạng nhất, không ai mạnh hơn tôi.”
 
Cô ta cúi đầu, khi nhắm mắt lại, những ký ức kinh hoàng đó lại tràn ngập trong đầu cô ta.
 
Tối hôm qua cô bị nhốt trong phòng bao, đồ ăn trên bàn cũng không dám đụng vào, càng đáng sợ hơn là không biết giây sau sẽ phát sinh chuyện gì, huống chi còn không biết liệu có phải Bùi Ngôn Khanh sẽ nhốt cô mãi, không cho cô đi thi hay không.
 
Vào ban đêm, điện trong phòng bao bị cắt và trời tối đen như mực. Thư Cấn ôm gối trốn vào một góc, toàn thân dâng lên sự cảnh giác.
 
Và vào lúc nửa đêm, khóa cửa bị cạy một cách thô bạo, thỉnh thoảng kèm theo tiếng bước chân nặng nề, như thể một giây sau cửa sắp bị phá, tinh thần của Thư Cấn trở nên suy sụp cả đêm, cô ta dường như sắp sụp đổ ngay lập tức.
 
Vào buổi sáng sớm, trước khi màn đêm cuối mùa thu hoàn toàn tan biến, cánh cửa đột nhiên mở ra, và tiếng giày cao gót vang lên, Thư Cấn nghiến răng và nhìn chằm chằm một lúc với đôi mắt chua chát, mới nhận ra rằng đó là người phục vụ từ hôm qua.
 
Cô vẫn cười hiền từ: "Thư tiểu thư, tối qua cô vui vẻ chứ?"
 
Thư Cấn nhìn cô chằm chằm.
 
“Tối qua khách sạn phải sửa chữa, cho nên có thể đã phát ra một số tiếng động lạ, Thư tiểu thư đừng hiểu lầm.” Người phục vụ nói, “Chúng tôi là khách sạn bình thường.”
 
Người phục vụ mở cửa, làm một động tác mời: "Thư tiểu thư thi đấu thuận buồm xuôi gió nhé.”
 
Thư Cấn đứng dậy với đôi chân tê cứng, cảnh giác nhìn xung quanh và lao ra khỏi cửa sau khi chắc chắn rằng không có chuyện gì.
 
Mối hận dành cho Tô Niệm Niệm đã ăn sâu vào xương tủy, nhưng nghĩ đến cú sốc tối qua, mọi suy nghĩ trong nháy mắt đều biến mất.
 
Cô ta phải chiếm vị trí đầu tiên.
 
Địa điểm diễn ra cuộc thi cấp quốc gia là nhà hát lớn.
 
Tô Niệm Niệm đi theo chiếc xe chuyên dụng của trường vào hậu trường, đồng thời gửi tin nhắn cho Bùi Ngôn Khanh.
 
【 Sao em cứ cảm thấy hôm nay Thư Cấn kỳ quái? Có phải cô ta lại giấu bài gì nữa không. 】
 
Đầu dây bên kia trả lời rất nhẹ nhàng: 【Có lẽ là do tâm lý đã suy sụp. 】Cuối cùng, bổ sung thêm một câu: 【Tố chất tâm lý không đủ tốt. 】

 
Sau đó Tô Niệm Niệm cũng nghe đoạn ghi âm và cô hỏi: 【Có phải vì những bình luận trên Internet đó không? 】
 
Mà cô cũng không biết, Thư Cấn bị đập nát điện thoại nên cũng chưa biết cư dân mạng đã đổi chiều gió.
 
Bùi Ngôn Khanh: 【Có thể. 】
 
Tô Niệm Niệm khẽ tặc lưỡi và nói với Sở Ninh: “Lý Thành Tinh và Thư Cấn đang diễn kịch trên weibo à, chó cắn chó?”
 
Sở Ninh chỉ biết rằng có sự nhúng tay của Bùi Ngôn Khanh trong đó, thở dài và chỉ ra: "Thật đặc sắc mà.”
 
Bùi Ngôn Duyệt đã đặt một lượt cả một hàng vé của cuộc thi toàn quốc, đó cũng là chỗ ngồi có tầm nhìn đẹp nhất ngoại trừ ban giám khảo.
 
Khi Bùi Ngôn Khanh đến, Bùi Ngôn Duyệt liên tục vẫy tay với anh, "Lại đây, lại đây."
 
Anh đứng tại chỗ,  dừng lại.
 
Bởi vì anh phát hiện mười chỗ ngồi của hàng này gần như đã được lấp đầy, và hầu như tất cả các thành viên của Bùi gia đều được huy động đến ngoại trừ Bùi Triết.
 
Lăng Tịnh là người khoa trương nhất, trên cổ đeo một chiếc máy ảnh DSLR, Bùi điềm bên cạnh bà đeo một chiếc băng đô ngôi sao lấp lánh trên đầu, trên đó có bốn chữ: "Thím ơi, cố lên.”
 
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh chậm rãi nhìn xuống cậu bé chừng 10 tuổi bên cạnh Bùi Điềm, cậu bé đeo băng đô giống Bùi Điềm, ​​trên đó có bốn chữ giống nhau: "Chị ơi, cố lên.”
 
Cậu nhóc hai má trắng nõn như ngọc, đôi mắt đan phượng rũ xuống uể oải.
 
Bùi Ngôn Khanh nhìn kỹ hơn, mới phát hiện đó là Lục Thành Hi, thiếu gia của của Lục gia, ngồi bên cạnh anh và hỏi Bùi Điềm: "Ngựa giấy nhỏ đến hết chưa?”
 
Bùi Điềm mỉm cười và vẫy que huỳnh quang trong lòng bàn tay, thản nhiên nói: “ Một mình em không thể đeo hai cái, vừa hay thiếu một cái đầu.”
 
Lục Thành Hi: "..."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play