Lần này Tô Niệm Niệm ngủ rất yên bình, thậm chí không có một giấc mơ nào.
 
Cô mở mắt ra, thấy rèm cửa sổ bị gió thổi tung bay, vài tia nắng yếu ớt lọt qua kẽ hở, nhất thời cô không phân biệt được là ngày hay đêm.
 
Lại vươn vai, Tô Niệm Niệm chống người lên, uể oải ngước mắt lên, đột nhiên nhìn thấy bên giường có một bóng đen.
 
Tiếng hét nhảy vọt đến cổ họng, rồi lại nuốt xuống. 
 
Thấy người tới, Tô Niệm Niệm ngơ ngác nhìn anh.
 
“Em tỉnh rồi à?” Giọng người đàn ông lạnh lùng.
 
Một lúc sau, Tô Niệm Niệm mới nghẹn ngào nói ra một câu: "Sao anh lại ở đây?"
 
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cạnh giường, cổ áo sơ mi không cài khuy, tư thế có chút buông thả, đôi mắt đen bất động nhìn chằm chằm vào cô, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.
 
Tô Niệm Niệm bị cảnh tượng này làm cho sống lưng phát lạnh, không khỏi ôm chặt chăn: "Anh làm sao vậy?”
 
Bùi Ngôn Khanh không trả lời, anh tiến lên từng bước, dáng người mảnh khảnh mang đến cảm giác áp bách rất lớn, đôi chân dài khom xuống, nhìn chằm chằm cô.
 
Tô Niệm Niệm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn anh bằng đôi mắt ngây thơ.
 
Không biết vì sao, cô cảm thấy Bùi Ngôn Khanh đang tức giận, là loại khó dỗ.
 
Cô nhìn khuôn mặt người đàn ông đang tiến lại gần, đôi môi xinh đẹp nhếch lên, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước lạnh lẽo, mang theo vẻ lạnh lùng chưa từng thấy.
 
“Tô Niệm Niệm.”
 
Tô Niệm Niệm phản ứng nhanh nhạy: “Có.”
 
“Anh là ai?” Đầu ngón tay mảnh khảnh nâng cằm cô lên, nhiệt độ mát lạnh xuyên qua làn da chạm vào đáy lòng cô, mang đến cảm giác áp bách nặng nề.
 
Tô Niệm Niệm bối rối: “Bùi Ngôn Khanh." Cô quan sát hàng lông mày sắc bén của người đàn ông, và ngập ngừng nói thêm: "Bác sĩ."
 
"Thần tiên.”
 
“Mỹ nữ.”
 
"Thiếu gia.”
 
Thấy sắc mặt Bùi Ngôn Khanh càng ngày càng tệ, Tô Niệm Niệm không dám đùa nữa, vòng cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh, giọng ngọt ngào nói: "Vậy anh nói xem anh là ai."
 
Sắc mặt của Bùi Ngôn Khanh rốt cục dao động, ánh mắt chậm rãi dời xuống, chú ý vào đôi môi đỏ mọng của cô gái nhỏ, “Phải nhớ lâu một chút.”
 
Một giây tiếp theo, tất cả lời nói đều bị nuốt chửng giữa môi và răng, Tô Niệm Niệm chỉ kịp ưm lên một tiếng, liền bị anh đè lên giường, cổ tay giống như bèo tấm thanh tao, buông lỏng rơi xuống, đặt lên vai người đàn ông này.
 
Tô Niệm Niệm cảm thấy Bùi Ngôn Khanh có thể đã bị k1ch thích một chút, hoặc có thể ngay từ đầu anh vốn đã quá hiểm.
 
Nụ hôn giống như một cơn mưa bão, bao phủ người ta dày đặc, như thể nó muốn khắc sâu vào linh hồn.
 
Mặt của Tô Niệm Niệm đỏ bừng, nằm ở dưới, ngay cả vị trí cũng vô cùng bất lợi, chỉ có thể bất đắc dĩ mặc cho anh làm càn.
 
Một lúc lâu.
 
Bùi Ngôn Khanh hơi lui về phía sau, đầu ngón tay vuốt v e đôi môi đỏ hồng của cô, ánh mắt thâm thúy: "Anh sẽ nói cho em biết anh là ai."
 
Anh ngắt từng chữ, chậm rãi nói: "Anh là người đàn ông của em."
 
Anh nói gì cũng đúng.
 
Tô Niệm Niệm vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình, và không dám nói gì.
 
"Em đã làm gì tối qua?"
 
Tô Niệm Niệm không dám nhìn anh, hàng mi dài khẽ run, thanh âm càng lúc càng trầm: "Sáng nay anh có ca phẫu thuật, cho nên..."
 

“Vậy thì anh là cái gì trong mắt em?” Giọng Bùi Ngôn Khanh lạnh lùng, tự giễu nhếch khóe miệng: “Mọi chuyện anh đều luôn là người cuối cùng biết.”
 
"Em đối với anh, có mấy phần tin tưởng?”
 
Tim của Tô Niệm Niệm như đập lỡ một nhịp, vội vàng phủ nhận: "Không có."
 
"Em là..." Cô khựng lại. Là gì?
 
Đối mặt với ánh mắt mờ mịt của người đàn ông, Tô Niệm Niệm nhẹ nhàng nói: "Những chuyện này không tốt lắm.”
 
"Em không muốn anh biết, là vì không muốn làm phiền anh.”
 
Lời vừa ra khỏi miệng, Tô Niệm Niệm liền biết có chuyện không ổn, vội vàng ngước mắt nhìn Bùi Ngôn Khanh, chỉ thấy quai hàm thẳng tắp cùng đường cong khóe môi của anh, giống như đang cố gắng kìm nén cảm xúc. 
 
Một lúc lâu sau, Bùi Ngôn Khanh bật cười, dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Tô Niệm Niệm, từ đôi môi mỏng thốt ra hai chữ: "Muộn rồi."
 
“Cả cư dân mạng đều biết em là người của Bùi gia rồi.” Anh tùy ý nói: “Chuyện sau này của em, người đầu tiên biết, cũng chỉ có thể là anh.”
 
Tô Niệm Niệm mở to mắt, lấy điện thoại ra, "Cái gì?"
 
Bùi Ngôn Khanh nhìn cô từ từ mở điện thoại.
 
Tô Niệm Niệm nhìn top 1 hotsearch, đầu ngón tay của cô hơi run lên: "Anh đã làm gì?"
 
Cô lướt qua Weibo của Bùi Huân, "Có người như các anh sao? Nếu em từ chối thì sao?"
 
Bùi Ngôn Khanh không nói lời nào, ánh mắt rơi vào phía dưới bình luận, sắc mặt hơi thay đổi, cầm lấy điện thoại: "Đừng xem."
 
“Chuyện này anh sẽ lo liệu.” Bùi Ngôn Khanh nhìn lướt qua phần bình luận, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, sau đó rất nhanh biến mất.
 
“Em cũng không đồng ý lấy anh.” Tô Niệm Niệm cay đắng nói, “Sao anh có thể như vậy?”
 
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh rơi vào đôi môi đỏ mọng của cô, đột nhiên cười lên, cúi người hôn cô, "Nhưng mà cũng muộn rồi, làm sao bây giờ?"
 
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, giọng nói của dì Vương truyền đến: "Niệm Niệm, dì nghe thấy tiếng của con, con tỉnh rồi sao..." Lời còn chưa dứt, dì Vương đã kêu một tiếng "Á", rồi nhắm mắt lại, đơ người tại chỗ. 
 
Cô trợn mắt ngoác mồm, nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện trong tay mình có một cây chổi lông gà, "Anh to gan nhỉ, vậy mà còn dám tới cửa giở trò lưu manh!”
 
“Không có.” Vẻ mặt Bùi Ngôn Khanh cứng đờ, theo bản năng đứng dậy.
 
Thấy Tô Niệm Niệm đỏ mặt, dì Vương tức giận nói: "Mẹ kiếp, còn dám nói mình không làm gì? Tôi vừa vào, cậu đã sắp..." Bà che mắt: "Tôi không nhìn thấy."
 
Trán của Bùi Ngôn Khanh giật giật, anh xoa xoa mi tâm, "Tô Diệm không phải đã nói cho dì biết quan hệ của con với Niệm Niệm rồi sao?”
 
“Hừ.” Dì Vương hừ một tiếng, “Một mối quan hệ tình cảm bấp bênh không có sự thừa nhận của gia đình chúng tôi.”
 
“Phụt.” Nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh bị quê, Tô Niệm Niệm bật cười, cô gật đầu đồng tình: “Không sai.”
 
Dì Vương đưa cháo bát bảo mới nấu cho Tô Niệm Niệm, "Trời lạnh rồi, Niệm Niệm, ăn chút đi, anh con một lát sẽ về."
 
“Dạ.” Tô Niệm Niệm gật đầu.
 
Bùi Ngôn Khanh thấy tình trạng của cô gái nhỏ không tệ, trầm giọng nói: "Anh đi đây.”
 
Tô Niệm Niệm dừng một chút, hừ một tiếng, "Đi đi.”
 
"Anh sẽ quay lại với ở bên cạnh em sớm thôi."
 
"Ai cần anh ở cùng?"
 
Dì Vương không nỡ nhìn một cô gái xinh đẹp như vậy bị một người đàn ông xấu xa bám riết, đuổi anh ra khỏi nhà: "Đi đi đi.”
 
Bùi Ngôn Khanh: "..."
 
Bát cháo sắp ăn xong thì có người gõ cửa, Tô Niệm Niệm bất giác ngước mắt lên, nhìn thấy Tô Diệm đi vào, liền kinh ngạc cúi đầu.
 
“Tô Niệm Niệm, em thật lợi hại.” Tô Diệm ngồi ở trên cái ghế gỗ mà Bùi Ngôn Khanh vừa ngồi, “Cả thế giới đều tìm em, một mình em chạy về nhà ngủ?”

 
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không tìm anh, một mình chạy về ngủ?"
 
Tô Niệm Niệm thành thật xin lỗi: "Thực xin lỗi, anh."
 
“Hừ.” Tô Diệm tức giận cười một tiếng, móc điện thoại ra: “Em có biết em ngủ mới một giấc mà đã thành con dâu nhà người ta rồi không?”
 
"Tại sao anh sớm không nhận ra, nhà bọn họ không cần mặt mũi đến vậy?”
 
Dì Vương đang lơ mơ nghe, xen vào nói: “Quả thật, người vừa tới vẫn còn giở trò lưu manh, may mà dì bắt được cậu ta.”
 
Trái tim của Tô Niệm Niệm lỡ một nhịp, cô chột dạ nhìn Tô Diệm.
 
Quả nhiên, sắc mặt Tô Diệm rất khó coi, "Hai người đến bước nào rồi?”
 
“Không đến bước nào cả.” Tô Niệm Niệm vội vàng xua tay, “Cái gì cũng không có, chỉ hôn một cái thooi.”
 
“Hôn?!” Tô Diệm cao giọng, “Cái này còn gọi là không có gì sao?”
 
Tô Niệm Niệm không muốn thảo luận về chủ đề này, "Thật ra, em cũng không sao cả, ba cũng giúp em đè nó xuống rồi.”
 
Tô Diệm cười nói: “Ông già nói, lần này người đứng sau tuyệt đối không chỉ là tiểu minh tinh, nếu như sáng sớm Bùi gia không xuống tay, thật sự là khó mà giải quyết được. Cho nên, còn có ai nữa?”
 
"Anh đoán đó là người được gọi là đối tượng liên hôn với Bùi Ngôn Khanh?”
 
“Là cô ta, còn có em họ của cô ta.” Tô Niệm Niệm nói: “Nhưng cô ta không phải đối tượng liên hôn với anh ấy.”
 
Tô Diệm ấn xương cốt, “Anh biết rồi.” Anh đứng lên, “Em ngủ tiếp đi, anh còn có chuyện, đi đây.”
 
Trước khi đi, anh nói với dì Vương: "Sau này người đó lại đến ở riêng với Tô Niệm Niệm, dì nhớ trông chừng một chút.”
 
Dì Vương trịnh trọng gật đầu: "Việc đó nhất định phải làm."
 
Từ trưa đến chiều, nó như chết đi sống lại. Lý Thành Tinh thậm chí còn không biết mình đang sống như thế nào, anh nhìn sự việc xoay như chong chóng trong tích tắc
 
Cho đến khi anh nhận được một cuộc gọi.
 
Giọng nam khàn khàn, nói muốn cùng anh giao dịch.
 
"Buổi chiều bốn giờ, ô 0615 khách sạn Quân Trạch, cậu hẳn là biết ai muốn gặp cậu đúng không?"
 
Trong lòng Lý Thành Tinh đột nhiên trầm xuống, nắm chặt điện thoại: "Xin lỗi, tìm tôi có việc gì?"
 
“Chuyện đó thì tôi không biết.” Đầu bên kia cười nói, “Có đến hay không thì tùy cậu.”
 
Lý Thành Tinh lơ đãng hồi lâu, cuối cùng đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, một mình đến khách sạn Quân Trạch.
 
Anh hiểu tính bắt buộc của bước này.
 
Nếu đi, có thể sẽ có chuyện, nhưng nếu không đi, chắc chắn có chuyện.
 
Trong khi đợi Lý Thành Tinh đến, Tô Diệm khoanh tay dựa vào tường, nhìn Bùi Ngôn Khanh đang ngồi trên ghế sô pha đối diện, nhàn nhạt nói: “Không ngờ Bùi lão đại lại dạy em làm việc xấu.”
 
Bùi Ngôn Khanh khẽ liếc nhìn anh, nhưng không nói gì.
 
Tô Diệm bật cười, đột nhiên cảm thấy Bùi Ngôn Khanh này đặc biệt mới lạ, người rất khó có cảm xúc lại có thể bởi vì một người nào đó bắt đầu có tình cảm và d*c vọng, làm đủ loại chuyện phàm tục.
 
Nhưng nghĩ đến người này là em gái của mình, anh lại thu hồi nụ cười.
 
Có tiếng gõ cửa, Giang Tiến mỉm cười đúng quy chuẩn đưa người vào phòng bao, “Mời.”
 
Lý Thành Tinh hít sâu một hơi, bước vào trong phòng bao, nghe thấy "cạch" một tiếng cửa bị khóa lại, trong lòng dâng lên hoảng sợ, anh ta nhìn chung quanh, cuối cùng chú ý đến người đàn ông ngồi trên sô pha.
 
Phải nói rằng trời cao thật sự thiên vị và gần như đã ban cho anh mọi thứ tốt nhất.

 
Người đàn ông chỉ ngồi yên lặng, nhưng nó mang lại cảm giác áp bức.
 
Lý Thành Tinh gần như không giữ được bình tĩnh, và đang định nói thì bất ngờ bị đá từ phía sau và ngã xuống đất.
 
So với Bùi Ngôn Khanh, Tô Diệm không có sự kiên nhẫn như vậy, anh túm lấy cổ áo của người đàn ông và đấm vào mặt anh ta.
 
Lý Thành Tinh kêu lên một tiếng đau đớn và che mũi.
 
Tô Diệm đá cái tay, "Ông nội cậu còn chưa dùng sức, sao mũi lại méo đi rồi?”
 
“Chật.” Tô Diệm khẽ tặc lưỡi: “Là hàng giả rồi.”
 
“Cái mặt này thật lưu manh.” Anh cười cười, đấm vào bụng anh ta một cái: “Vậy đánh vào đây đi.”
 
Lý Thành Tinh không thể chống trả, nằm trên mặt đất và bị đánh, anh ta vô cùng xấu hổ.
 
Bùi Ngôn Khanh nhìn cảnh này một cách thờ ơ, thậm chí không chớp mắt.
 
“Thật sự rất nhàm chán.” Tô Diệm giễu cợt nói: “Người như cậu, em gái tôi đã có thể đá chết cậu.”
 
“Tôi lớn đến chừng này cũng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy. Em gái tôi dù có mù cũng chẳng nhìn trúng nỗi cậu.”
 
Lý Thành Tinh không trả lời, mà anh ta cũng không dám trả lời, anh ta che mặt, chậm rãi ngồi dậy, nhưng lại ngã xuống: “Mục đích hai người tìm tôi đến cũng chỉ để sỉ nhục tôi?”
 
"Chậc chậc." Tô Diệm nói: "Cái này là sỉ nhục sao? Muốn tôi quay phim lại rồi đăng lên mạng không?”
 
Sắc mặt của Lý Thành Tinh trở nên lạnh lùng, không nói nữa.
 
Anh vô thức liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa mà không nói gì.
 
Ở trên cao, như thể anh ta chỉ là một hạt bụi.
 
"Có từng nghĩ chính mình sẽ rơi vào tình huống này không?" Người đàn ông thấp giọng hỏi.
 
Lý Thành Tinh cảnh giác nhìn anh.
 
Bùi Ngôn Khanh nhẹ giọng nói: "Bị người khác lợi dụng, cảm giác không tốt lắm chứ hả?”
 
"Tôi có thể cho ngươi một cơ hội, làm xong chuyện rồi thì chuyện này cứ như vậy mà trôi qua, còn không làm, tiền vi phạm hợp đồng từ 8 con số có lên thành 9 con số hay không thì không chắc.”
 
Sau khi Thư Cấn cúp máy của Lý Thành Tinh lần thứ năm, thì đến lần thứ sáu cũng đã chịu bắt rất nhanh.
 
Cô ta tức giận nhìn Nguyễn Bạch: "Chị, em phải làm sao bây giờ? Người này luôn quấy rối em."
 
Nguyễn Bạch uống một hớp trà, trầm tư một lát, "Em bắt máy đi, đừng ép chết người ta, biến nó trở thành chó điên quay lại cắn chúng ta không tốt đâu.”
 
Thư Cấn không còn cách nào khác đành phải nghe điện thoại, sốt ruột nói: "Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?"
 
Nhưng trong lúc nhất thời, tay cầm điện thoại của Thư Cấn khẽ run, cô nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ đến."
 
Sau khi cúp điện thoại, Thư Cẩn nhìn Nguyễn Bạch: "Chị, bây giờ anh ta uy hiếp em phải đi gặp anh ta, nếu không đi sẽ tự giết mình, vạch trần chúng ta trên mặt báo."
 
Nguyễn Bạch nhíu mày: "Thật sự là chó điên."
 
"Emđi gặp hắn, xem hắn định làm gì, nếu dùng tiền có thể khiến hắn câm miệng, liền dùng tiền."
 
Địa điểm mà Lý Thành Tinh hẹn thế mà lại là khách sạn Quân Trạch.
 
Khi Thư Cấn đến đây, cô vẫn cảm thấy có chút chột dạ, cô ta vội vàng tiến đến, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc.
 
Lý Thành Tinh đeo khẩu trang và đội mũ, chỉ để lộ một đôi mắt.
 
“Có yêu cầu gì thì mau nói đi.” Thư Cấn lấy ra một tấm chi phiếu, điền số tiền rồi đặt trước mặt Lý Thành Tinh: “Đã nói trước rồi, tôi chỉ đưa số tiền này.”
 
Lý Thành Tinh liếc nhìn tấm séc, cười chế nhạo: "Tiền này mua hoa trồng à?”
 
"Số tiền tôi bỏ ra để mua bài bôi đen Tô Niệm Niệm cũng chẳng nhiều như thế này.”
 
Thư Cấn lạnh lùng nói: "Tôi khuyên anh tốt nhất hãy nhận đi, nhân lúc tôi còn chút kiên nhẫn.”
 
Lý Thành Tinh chậm rãi cầm lấy chi phiếu, nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt Thứ Cấn, đột nhiên hỏi: "Cô có biết tại sao cô mãi mãi không thể múa giỏi bằng Tô Niệm Niệm không?”
 
"Bởi vì đầu óc của cô quá bẩn."
 
Sắc mặt của Thư Cấn tối sầm, "Câm miệng."
 
Lý Thành Tinh nói: "Lần này thi đấu, có cô ấy, nhất định không có cô.”

 
“Không thể nào!” Sắc mặt của Thư Cấn thay đổi, “Tôi làm nhiều chuyện như vậy chính là để cho cô ta không thể chuyển mình.”
 
"Không thể chuyển mình?"
 
Thư Cấn cười đắc ý: “Tin tức tôi tiết lộ đủ để cô ta cảm thấy không còn mặt mũi lên sân khấu, cô ta dựa vào đâu để tranh giành sân khấu với tôi?”
 
Lý Thành Tinh: "Cô ấy thực sự đã cướp vị hôn phu của chị họ cô? Nhưng Bùi gia đã công khai thừa nhận thân phận của cô ấy."
 
Thư Cấn nhún vai: “Là giả, nhưng trong mắt tôi cô ta là tiểu tam, cũng vì cô ta mà việc tiến vào cửa Bùi gia trở nên công cốc.”
 
Ánh mắt của Lý Thành Tinh tối sầm lại: "Cô làm như vậy không sợ bị trừng phạt sao?"
 
“Ha ha.” Thư Cấn thản nhiên nói: “Tôi và những người tầm thường như các người, có thể giống nhau à?”
 
“Các người chẳng qua chỉ là mấy thằng ngu bị dắt mũi mà thôi.”
 
“Rất hay.” Lý Thành Tinh lộ ra một nụ cười tinh tế.
 
Đến bây giờ Thư Cấn vẫn không hiểu tại sao anh ta lại gọi cô ra ngoài, còn tưởng rằng anh chỉ là đòi tiền, cô trợn mắt khinh thường nói: “Tôi đi đây, nói chuyện với anh làm phí thời gian của tôi.”
 
“Cô không cần đi.” Lý Thành Tinh nói: “Người tầm thường như chúng tôi được gặp cô thì làm sao có thể nỡ thả cô đi.”
 
Sắc mặt của Thư Cấn thay đổi: "Ý của anh là sao hả?"
 
Lý Thành Tinh đứng dậy, cướp lấy túi xách của cô ta, rồi quăng nó xuống đất.
 
Anh ta lạnh lùng quay đầu lại: "Cô tự cầu phúc đi.”
 
Lý Thành Tinh đến một phòng bao khác.
 
"Tôi làm xong rồi. Thư Cấn ở bên cạnh, tôi không để cô ta đi." Anh đặt bút ghi âm lên bàn, yên lặng chờ đợi người đàn ông trả lời.
 
Bùi Ngôn Khanh cầm lấy bút ghi âm, nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người vang lên phòng bao yên ắng.
 
Cuối cùng, Tô Diệm cười ha ha, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên, liếc mắt nhìn Bùi Ngôn Khanh: “Anh định làm gì vậy?”
 
“Mời cô ta tới đây làm khách.” Bùi Ngôn Khanh xoay bút, giọng nói không chút độ ấm: “Kiểm tra thử tâm lý của vị khách quý này.”
 
Buổi tối Weibo vẫn cực kì sôi nổi, cách đây không lâu, một đoạn ghi âm đã lọt vào top tìm kiếm trên Weibo, Lý Thành Tinh tự nâng độ hot của sự việc lên, rất nhanh đã có hàng trăm triệu lượt xem.
 
Lý Thành Tinh v: [Ở đây, tôi xin chân thành xin lỗi vì đã bôi nhọ thanh danh của cô Tô Niệm Niệm. Tôi đã làm rất nhiều điều sai trái và cũng đã nhận hình phạt xứng đáng. Cho dù cô ấy có chấp nhận hay không, tôi vẫn muốn nói lời xin lỗi. Ngoài ra, vụ việc này còn do người khác xúi giục, bằng chứng là đoạn ghi âm. 】
 
Lời xin lỗi của anh không nhận được sự đồng cảm từ cư dân mạng.
 
【Cút đi】
 
【Em gái thật là khổ. 】
 
【Chuyện này, nếu đổi lại là một cô gái bình thường, bị lũ fan ngu ngốc của anh tấn công đến mức khổ sở cỡ nào đây? Nói cho cùng lời xin lỗi của anh chẳng qua là vì đụng đến người không thể chọc vào chứ gì 】
 
【Đợi đã, các bạn chưa nghe bản ghi âm chưa? Người phụ nữ trong đoạn ghi âm quả là một con rắn độc. 】
 
【 Nghe, nghe rồi, cười chết tôi rồi, chúng tôi là người tầm thường, vậy cô ta là loại gì? Cảm giác ưu việt này, wtf, nhân viên làm công không có nhân quyền à?】
 
【Tôi thực sự không thể tưởng tượng, đến giờ vẫn có thể gặp phải loại khinh miệt tr@n trụi này, anh chị em cư dân mạng, nhất định phải tìm ra cô ta là ai, phải để cô =ta cảm nhận được sức mạnh của người tầm thường chúng ta. 】
 
【 Cái này dễ tìm, là bạn chung lớp với em gái tôi, ngày mai còn phải tham gia cuộc thi khiêu vũ toàn quốc, để xem vị công chúa này như thế nào. 】
 
Bài viết này rất sôi nổi, nhưng chừng một lúc, cư dân mạng đã tìm ra toàn bộ thông tin của Thư Cấn, bao gồm cả tài khoản Weibo của cô ta.
 
Lần theo manh mối, họ phát hiện ra Thư Cấn dựa vào tập đoàn Nguyễn thị.
 
Trong một thời gian, dưới hai trang web chính thức của công ty đã giới hạn quyền bình luận, điều này hoàn toàn làm dấy lên sự tức giận của cư dân mạng.
 
Nhưng quả dưa này chưa tan, quả dưa khác lại trồi lên.
 
Khi cư dân mạng đang bận chửi bới, dưới Weibo của Bùi Huân đã xuất hiện một bình luận như thế này.
 
Tô Thiên Trạch v: 【Mong Bùi tổng nói rõ, từ khi nào con gái tôi trở thành con dâu của ông vậy? Tôi có đồng ý chưa? 】
 
Tác giả có chuyện muốn nói:
 
Ngày mai công ty quét rác sẽ hoàn thành nên các bạn yêu cứ yên tâm nhé!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play