Trạng thái của Lý Thành Tinh bây giờ rất giống với một bệnh nhân vừa được bệnh viện thứ ba trả về, và cũng giống như một nhân vật phản diện trong phim truyền hình phải ăn cơm hộp.
 
Tô Niệm Niệm căn bản chẳng để anh ta vào trong mắt, rất nhanh cũng quên bén anh, tập trung vào việc chuẩn bị cho cuộc thi quốc gia sẽ diễn ra hai ngày sau.
 
Đêm hôm đó, khi Tô Niệm Niệm từ phòng khiêu vũ trở về thì đã rất khuya, sau khi trở về thu dọn hành lý chuẩn bị cho cuộc thi, trước khi chuẩn bị đi ngủ mới nhìn thấy tin nhắn dài tràn cả màn hình của Hàn Duệ.
 
Hàn Duệ đã gửi cho cô một số ảnh chụp màn hình, Tô Niệm Niệm bây giờ mới chú ý đến đó là nhóm chat fan của Lý Thành Tinh, nhóm này tràn ngập ngôn ngữ teencode khiến người ta hoa mắt. Từ bảy giờ đến giờ, sự thù địch bên trong nhóm chat ngày càng nặng nề.
 
Lúc đầu, có vẻ như  chỉ ở trong nhóm, nhưng đợi đến khi Tô Niệm Niệm nhìn thấy, những người hâm mộ này đã tự động đăng các bài lên trên Weibo #Xin tư bản hãy buông tha cho Lý Thành Tinh.
 
Hàn Duệ giải thích.
 
“Gần đây tài nguyên của ca ca chị bị tư bản hút máu, mấy người hâm mộ chân chính cũng không ngồi yên được, cùng nhau thành lập studio, phản ứng ở đó chị cảm thấy rất kỳ lạ, em gái, nói như này không phải là em chứ?”
 
Hàn Duệ sợ cô hiểu lầm lập trường của mình, sau đó lại bổ sung: “Đừng sợ em gái, chị nhất định không trách em, hơn nữa em đã có Bùi thần tiên của chúng ta rồi, cũng không cần phải dính lấy ca ca của chị.”
 
Tô Niệm Niệm nhìn chằm chằm hai chữ ‘dính lấy’, nhất thời không biết nên làm biểu cảm gì.
 
Lý Thành Tinh nghĩ mình là keo 502, ai cũng có thể dính chắc.
 
Tô Niệm Niệm còn đang loay hoay xem ngôn ngữ của fan anh ta, giường đột nhiên động đậy, Sở Ninh vén rèm sang một bên, "Niệm Niệm, cậu thấy chưa?"
 
Với vẻ mặt khó coi, cô ấy chỉ vào điện thoại của mình: "Weibo."
 
"Hotsearch luôn rồi? Nhanh như vậy?" Tô Niệm Niệm vừa định bấm Weibo, lại bị Sở Ninh ngăn lại, nắm chặt điện thoại: "Đừng đọc."
 
"Lý Thành Tinh bị bệnh, fan của cậu ta cũng vậy."
 
Tô Niệm Niệm rút tay ra, bình tĩnh nói: "Đừng sợ, để tớ xem chi tiết đã.”
 
Trên Weibo, độ hot của tin này không ngừng tăng lên, thậm chí còn trực tiếp vọt lên vị trí thứ ba trong top tìm kiếm của hotsearch, hiển nhiên là có người bỏ tiền ra mua.
 
Đây là một cuộc tố cáo ồn ào của những người hâm mộ trung thành, suy nghĩ hà khắt, tình cảm đến mức không thể hiểu nỗi, nhắm chuẩn vào hai bên, một bên chỉ trích sự ì ạch của công ty quản lý, một bên thì...?
 
Tô Niệm Niệm đã nhận ra rất lâu, mới ý thức được cái người tuyến 18 ngoài giới giải trí hút máu, bám lấy ca ca nhà người ta, cọ nhiệt không thành quay ra cắn, có vẻ như chính là cô.
 
Trong bài báo, cô biệt danh là cô gái hám tiền họ S, thành phố A, tình nhân của một người đàn ông có máu mặt ở P gia, sau khi muốn bắt Lý thành Tinh cọ nhiệt cp không tình liền lợi dụng người bên cạnh ngấm ngầm phong sát Lý Thành Tinh.
 
Các bình luận bên dưới cũng rất phong phú.
 

Ở những bình luận đầu là những người hâm mộ cuồng nhiệt nhận xét: 【Trên sân khấu, anh là hoàng tử ba lê, một idol toàn năng; dù trong bóng tối anh vẫn là viên ngọc sáng lấp lánh, có ý chí kiên cường. Nhưng bây giờ ngôi sao đó bị kéo xuống vùng bùn, những hành tinh nhỏ sẽ cứu anh lên】
 
【Ngôi sao vốn luôn biết cách tỏa sáng, anh đừng lo lắng, sẽ có các tiểu hành tinh giúp anh vượt qua các chướng ngại vật trên con đường này 】
 
Đây là lần đầu tiên Tô Niệm Niệm chú ý đến những bình luận của người hâm mộ, cô ấy cười đến mức run cả người, cô hỏi Sở Ninh: "Họ đang viết điếu văn sao?"
 
Sở Ninh còn đang lo lắng ủ rũ, lúc này phì cười, chọc chọc trán Tô Niệm Niệm, "Cậu cứ lướt xuống thêm tí nữa mà đọc, toàn là mắng cậu không đấy.”
 
Tô Niệm Niệm ừm một tiếng rồi lướt xuống dưới xem.
 
【Khi có tuyết lở, không có bông tuyết nào là trong sạch cả, nhưng lần này tôi là một bông tuyết chọn mạo hiểm giữa một nơi xa xăm. Cái tên hám tiền họ S mê tiền kia không cần phải giữ thể diện cho cô ta, cô ta tên là Tô Niệm Niệm, là sinh viên năm nhất khoa ba lê, mọi người hãy cùng tấn cống mạng cô ta đi 】
 
【Em trai tôi từ khi ra mắt đến giờ chưa từng dính phải scandal nào, ngoại trừ miếng thạch cao bằng da chó này. Lần trước tôi đã tìm ra manh mối, sau khi tìm hiểu thông tin thì tất cả thông tin đều bị phong tỏa hoàn toàn, nhà tài trợ thực sự là nhân vật có máu mặt mà 】
 
Một người qua đường tỉnh táo xen vào: 【Nếu người ta muốn cọ nhiệt để nổi tiếng, tại sao trên mạng không thể tìm thấy cô ấy chứ? 】
 
【 Lầu trên là thủy quân à? Nếu cô ta vô tội, tại sao cô à lại cố tình để các tay săn ảnh chụp được ảnh? Dựa vào lần ra mắt này để tạo đà cho MV sau, nếu bỏ scandal sang một bên, ai còn nhớ đến cô ta? 】
 
【Woa, Tô Bạch Liên thật là có tâm cơ, muốn nổi tiếng, lại không muốn debut bằng con đường bôi đen mình,  có kim chủ chống lưng,. Tôi chỉ chờ ngày nào đó kim chủ chán cô ta rồi thôi. 】
 
【 Đúng lúc, Tô Bạch Liên sắp có một cuộc thi, vì vậy tốt nhất là khiến tâm lý của cô ta suy sụp. 】
 
【 Nói cách khác, sau lưng  người ta có kim chủ chống lưng, sao cô dám nhảy như thế này? Cô làm như vậy không sợ bị kim chủ động tay động chừng à? 】
 
【 Tôi muốn xem ảnh, các bạn có cái nào không? 】
 
【 Thông tin cá nhân bị khóa, chỉ có hai hình ảnh mờ. 】
 
Sau đó, một số bài bắt đầu xuất hiện, Tô Niệm Niệm tắt điện thoại và không đọc nữa.
 
Cô cẩn thận suy nghĩ một lúc, nhưng trong một thời gian dài, cô không hiểu được những bước ngoặt này.
 
Sở Ninh lo lắng nhìn vẻ mặt của cô, "Cậu không sao chứ?"
 
“Vô cớ bị mắng cũng có chút phiền phức.” Tô Niệm Niệm kéo môi dưới: “Nhưng mà tôi muốn xé xác cái đồ ngu ngốc Lý Thành Tinh kia.”
 
Giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, Sở Ninh nhíu mày, "Tớ thật không nghĩ tới cậu ta lại là người như vậy."
 
"Thế mà còn dám nói với tớ là thích cậu.”
 
“Thật sao?” Tô Niệm Niệm vẫn bình tĩnh như cũ, cười như không cười, “Được cậu ta thích thật là xui xẻo.”

 
"Mà này, cậu ta đã làm cái gì vậy? Cậu nhỏ của tớ muốn đóng băng sự nghiệp của cậu ta sao? Tớ chưa từng thấy cậu nhỏ trút giận với ai như thế này, cho dù bệnh nhân trong bệnh viện có mắng thẳng mặt cậu, cậu cũng chẳng thèm liếc nhìn đến.”
 
Tô Niệm Niệm do dự một lúc, nhưng vẫn kể câu chuyện một cách đại khái, nhưng không kể đoạn bị Trương Lâm mắng.
 
“Mẹ kiếp.” Sở Ninh tức giận, “Cái này cặn bã, đóng băng thôi còn nhẹ chán, phong sát thẳng luôn đi.”
 
Cô cầm điện thoại, "Bây giờ tớ đi nói với cậu nhỏ của tớ.”
 
“Đừng, sáng mai anh ấy phải phẫu thuật, để anh ấy nghỉ ngơi đi.” Tô Niệm Niệm giữ cô lại, cúi đầu vuốt điện thoại, “Đợi đến ngày mai tớ tìm ba tớ.”
 
Tô Niệm Niệm nghĩ rằng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến cô, nhưng đêm đó, cô vẫn bị mất ngủ.
 
Cô thực sự đánh giá quá cao tố chất tâm lí của mình rồi.
 
Không ngủ được, Tô Niệm Niệm bất giác lấy điện thoại ra, mở Weibo lên, nhìn thấy xu hướng tìm kiếm mới nhất, đồng tử co rụt lại.
 
Cô đột nhiên ngồi thẳng dậy, đầu ngón tay run rẩy gõ mục tìm kiếm #Tô Niệm Niệm
 
So với bài viết không có căn cứ của người hâm mộ, bài viết này rõ ràng là do ai đó thao túng, và Lý Thành Tinh chắc chắn không có khả năng đó.
 
Nói cách khác, mục đích thực sự của nó chỉ là lợi dụng sự nổi tiếng của Lý Thành Tinh để thổi phồng chủ đề này.
 
——【【Tin tức mới nhất về cô gái hám tiền họ S đã có rồi, một bạn học cấp hai đã cười nói rằng chỉ số IQ của cô ta còn không bằng đứa 5 tuổi. 】
 
Tiếp theo là một vài ảnh chụp tin nhắn wechat WeChat, ảnh hồ sơ đã được ghép lại.
 
【Tô Niệm Niệm hôm nay là bạn học cấp hai của tôi! 】
 
【 hình ảnh jpg. 】 Tô Niệm Niệm phóng to, hóa ra là ảnh trên thẻ học sinh trung học cơ sở của cô, sau đó là ảnh chụp tập thể lúc đi làm hoạt động.
 
【 Con người cô ta như thế nào? Có thực sự giống như trong hotsearch không? 】
 
【 Tính cách không rõ ràng lắm, dù sao đầu óc có vấn đề, cô có thể tưởng tượng, đã năm hai rồi ngay cả cộng trừ nhân cũng còn không tính được? Không ngờ bây giờ lại dính tin đồn với một ngôi sao lớn. 】
 
【 Còn chuyện này? Vị đại gia họ P này thật sự không kén chọn, thẻ sinh viên cũng không đẹp lắm, chỉ như giá đỗ. 】
 
【 Ai biết? Có thể là sau này đi phẫu thuật rồi. 】
 

Tô Niệm Niệm không đọc bài đăng, chứ đừng nói đến những bình luận, cô chậm rãi rời khỏi giường, mở cửa ban công rất nhẹ nhàng và bước ra ngoài.
 
Cô liếc nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ sáng và độ hot của bài đăng này còn chưa được nhảy lên.
 
Nửa đêm, dường như lạnh thấu xương, sau khi mở cửa, một luồng gió lạnh thổi vào mặt, Tô Niệm Niệm quấn chặt áo ngoài.
 
Cô giơ đầu ngón tay lạnh như băng lên, thở ra một hơi rồi lặng lẽ nhìn vào màn đêm đen kịt. Phải mất mười lăm phút trước khi cô cử động được những đầu ngón tay tê cứng của mình và bấm gọi một cuộc gọi.
 
Chuông reo hồi lâu, đầu dây bên kia mới bắt máy, giọng nói cố nén sự khó chịu khi bị đánh thức: "Alô?"
 
“Ba.” Tô Niệm Niệm nói, “Con xảy ra chút chuyện.”
 
Cô nói mọi thứ một cách bình tĩnh.
 
Có một khoảng lặng dài.
 
“Còn nhớ ba đã nói với con cái gì không?” Giọng nói của Tô Thiên Trạch rất lạnh, “Lần trước ba giúp con xử lý chuyện này rồi, nhưng lần này lại làm mọi thứ rối tung lên như vậy, muốn để mặt mũi của Tô gia ở đâu hả?”
 
Tô Niệm Niệm nắm chặt tay, sự lo lắng trong đôi mắt đen dần dần đông đặc lại, cuối cùng biến mất không chút gợn sóng.
 
Một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh nói: “Ba, con không làm gì sai cả.”
 
"Ba không cần phải giúp con, nhưng cái gọi là thể diện của Tô gia này cũng có thể không cần nữa." Tô Niệm Niệm bĩu môi: "Sau tất cả, mọi người trên khắp cả nước sẽ biết rằng con, Tô Niệm Niệm, người có đầu óc bị khiếm khuyết này, là con gái của ba.”
 
“Tô Niệm Niệm!” Tô Thiên Trạch thấp giọng gọi cô, quở trách: “Con nói chuyện với ba như vậy sao?”
 
"Vậy ba muốn con phải nói chuyện với ba như thế nào?" Tô Niệm Niệm thản nhiên nói: "Chuyện này ba xem thế nào cũng được, dù sao bao năm qua con cũng đã quen, chỉ là ba có quen hay không mà thôi." 
 
Nói xong, Tô Niệm Niệm liền cúp điện thoại..
 
Cô biết rất rõ rằng Tô Thiên Trạch nhất định sẽ chống trả bằng những biện pháp mạnh nhất vì lợi ích của Tô gia.
 
Thủ đoạn làm việc của Tô Thiên Trạch luôn rất đơn giản, Tô Niệm Niệm đã thức cả đêm, theo dõi hotsearch từng chút một giảm xuống, và trước khi mặt trời mọc, tất cả các bài đăng đều biến mất không dấu vết.
 
Để Sở Ninh không nhìn thấy sự mệt mỏi của mình, Tô Niệm Niệm đã về nhà một mình, nằm trên giường trong tình trạng choáng váng.
 
Cô nhìn thấy người hâm mộ càng lúc càng điên cuồng, cứ khăng khăng tin là kim chủ ra tay, nên bắt đầu đăng những hashtag trên diễn đàn lớn #Tô Bạch Liên hãy buông tha cho Lý Thành Tinh đi, một trò chơi kéo co vậy. Sự cứng rắn của Tô Thiên Trạch gây ra tác dụng ngược, khiến quả dưa ngày càng lớn hơn.
 
Cho đến bảy giờ sáng.
 
Cái người gọi là ‘fan chân chính’ hôm qua lại phao tin lần nữa---
 
【Cô gái hám tiền họ S chen chân vào cuộc liên hôn của giới hào môn, thành công từ tiểu tam lên chính thất】
 
Lần này, bên kia rõ ràng đã ra tay tàn nhẫn, trực tiếp mua đứt top 1 hotsearch, số lượt truy cập vào chủ đề này đã vượt quá 100 triệu.
 
Lần này độ nổi tiếng rất khó giảm xuống, Tô Niệm Niệm nhìn độ hot mỗi lần bị kéo giảm xuống được một chút lại tăng mạnh lên lại.
 

Ngay khi hotsearch này xuất hiện, ai đứng đằng sau âm mưu này đã rõ ràng.
 
Hoặc là Thư Cấn hoặc là Nguyễn Bạch, hoặc là hai người bọn họ liên thủ, chọn thời điểm tốt như vậy trước cuộc thi.
 
Xem trò kéo co trên mạng thật mệt mỏi, Tô Niệm Niệm dụi dụi đôi mắt đau nhức và nghĩ về cuộc thị ngày mai, nó quan trọng hơn, và cô sẽ phải đợi cho đến khi cô đè bẹp được Thư Cấn xuống đất rồi nói tiếp.
 
Vì vậy, cô yên tâm tắt điện thoại di động, nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi trong chăn.
 
Cô không biết rằng bầu trời bên ngoài sắp đảo lộn.
 
Mười giờ sáng.
 
Sau khi trở lại văn phòng sau hơn hai giờ phẫu thuật, Bùi Ngôn Khanh cầm điện thoại lên và thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ trên đó.
 
Hầu hết trong số đó là của Bùi Điềm và Sở Ninh, sau đó còn có cả Tăng Tịnh và Bùi Ngôn Duyệt, và thậm chí Bùi Huân cũng gọi mấy cuộc.
 
Đang lúc sững sờ thì Sở Ninh gọi lại.
 
Vừa kết nối, đầu bên kia liền truyền đến một tiếng khóc nức nở: “Cậu nhỏ, rốt cuộc cậu cũng nghe điện thoại rồi.”
 
“Sao vậy?” Bùi Ngôn Khanh cau mày.
 
“Tô nha đầu đi rồi.” Sở Ninh sắp phát điên, “Cô ấy đi cùng cậu à?”
 
“Cậu ở bệnh viện.” Mí mắt của Bùi Ngôn Khanh giật một cái, xoa xoa đầu ngón tay: “Làm sao vậy?”
 
“Đến giờ này rồi mà cậu vẫn chưa biết cái gì hết hả?” Sở Ninh giật mình, “Cô ấy vẫn không có liên lạc với cậu?”
 
"Nói rõ ràng ra xem nào.”
 
Sở Ninh giải thích mọi thứ rõ ràng với tốc độ nói nhanh nhất.
 
Nghe đầu dây bên kia càng lúc càng im lặng, cô như bị áp lực tiêu tan, bất giác thở nhẹ một hơi.
 
"Đây là những lời nhẹ nhất. Con không ngờ rằng đám người Thứ Cấn và Nguyễn Bạch có thể đáng khinh như vậy, bắt nạt người khác. Con không biết tối qua một mình cậu ấy đã làm thế nào để trải qua. Bây giờ mọi người trên mạng đang mắng cô cậu ấy, Tô nha đầu cũng không tìm thấy, cũng không biết cậu ấy rời đi lúc nào." Sở Ninh nghẹn lời, nuốt nước bọt, "Con sợ cậu ấy một mình sẽ suy sụp, không đi được.”
 
“Cậu nhỏ, tối qua Tô nha đầu sợ ảnh hưởng đến cậu làm phẫu thuật nên không cho con đi tìm cậu.” Sở Ninh sụt sùi: “Nhưng sao cậu có thể không biết gì hết, nếu cậu ấy không ở bên cậu thì chắc chắn sẽ không có nhiều chuyện rắc rối như vậy rồi.”
 
Sở Ninh trong lúc kích động nói rất nhiều, đến mức chính mình cũng không biết đã nói gì. Mãi cho đến khi nói xong cô mới nhận ra những câu nói này làm tổn thương người đến cỡ nào, cô ấp úng: “Xin, xin lỗi, cậu nhỏ.”
 
Một lúc lâu, bên kia không lên tiếng, Sở Ninh thậm chí còn tưởng điện thoại đã tắt rồi.
 
Ngay sau đó, một giọng nói cực kỳ khó nghe đột nhiên từ đầu bên kia truyền đến, giống như bị nhét một cục bông gòn vào, mang theo sự tự trách chưa từng có.
 
“Con nói đúng, là cậu vô dụng.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play