Bùi Ngôn Khanh nghe giọng của Tô Diệm, lại nhìn cô gái nhỏ đang vùi đầu trước ngực giả làm đà điểu, lập tức hiểu ra
 
Anh mím môi, suýt nữa thì tức chết.
 
Quen biết anh là chuyện mất mặt lắm hay sao mà phải làm ba cái chuyện trốn Tô Diệm này.
 
Bùi Ngôn Khanh nâng cằm Tô Niệm Niệm lên, nói nhỏ bên tai cô: “Trốn cái gì?”
 
Sắc mặt anh rất thản nhiên, chứng tỏ cô đang rất có vấn đề.
 
Nhưng tại sao anh có thể bình tĩnh như vậy! Tô Niệm Niệm có hơi bực bội, nghiêng đầu không thèm nói chuyện.
 
“Thế đứng đây chờ tôi đi.” Bùi Ngôn Khanh cười khẽ lắc đầu, vuốt đầu cô.
 
Tô Niệm Niệm nhét vé cho anh, vội vàng dặn dò: “Em không đợi anh nữa, anh mau đuổi anh trai em đi đi.”
 
Nói xong, cô lại di chuyển đến giữa cây cột, hồi hộp hít vào một hơi.
 
Bùi Ngôn Khanh: “…..”
 
Tô Diệm cho Tô Niệm Niệm một phút tự kiểm điểm, quyết định nếu sau một phút cô quay lại thì sẽ tha thứ cho cô.
 
Anh nhìn vào đồng hồ thầm đếm giờ, điện thoại không có bất kì động tĩnh nào.
 
Được lắm.
 
Tô Diệm không chút cảm xúc, thế anh lại gọi thêm lần nữa.
 
Vừa mới bấm gọi thì trên đỉnh đầu lại hiện lên một cái bóng.
 
“Tô Diệm.” Một giọng nam quen thuộc vang lên, tay Tô Diệm hơi run, điện thoại suýt rơi xuống.
 
Tô Diệm ngẩng đầu lên, ánh mắt như nhìn thấy quỷ vì Bùi Ngôn Khanh đột nhiên từ đâu chui ra.
 
Anh thấy kì quặc nhìn ngó bốn bên, nụ cười đơ ra: “Trùng hợp quá, Bùi lão đại.”
 
“Ừm, rất trùng hợp.”
 
“Anh….cũng đến xem biểu diễn?”
 

“Ừm.”
 
“Ồ.”
 
Bầu không khí lạnh lẽo.
 
Trong lòng Tô Diệm như có vạn con ngựa bùn phi nước đại, không hiểu sao lại có cảm giác ra ngoài bị sư phụ bắt được.

 
Đầu anh nhảy số một cách nhanh chóng, đang nghĩ làm sao mau chóng đi ra ngoài, liền nghe thấy Bùi Ngôn Khanh, bình thường quý chữ như vàng, không bao giờ nói nhảm với anh, bây giờ đang nhàn nhạt nói: "Chúng ta cùng đi vào đi?"
 
Tô Diệm: ?
 
Sắc mặt anh hơi khựng lại, miễn cưỡng gật đầu: “Được thôi.”
 
Trước lúc gần đi vào, Tô Diệm vẫn quay đầu nhìn về chỗ cái cột.
 
Bóng dáng cái váy đỏ sớm đã không thấy tăm hơi.
 
Bùi Ngôn Khanh cũng nhìn theo anh, sắc mặt bình tĩnh: “Sao vậy?”
 
“Không sao cả.” Tô Diệm có hơi muộn phiền vuốt tóc, lắc đầu.
 
Tô Diệm ngồi theo vị trí ghi trên vé, phát hiện mình vậy mà lại ngồi phía sau chéo góc với Bùi Ngôn Khanh.
 
Mười phút trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, anh lật điện thoại và nhìn thấy tin nhắn Tô Niệm Niệm vừa gửi, sự tức giận trong lòng anh giảm đi một chút.
 
“Anh anh anh, xin lỗi nha qaq, sẽ không dám cúp điện thoại anh nữa đâu.”
 
“Anh đang làm gì vậy?”
 
Bên đó một lúc lâu mới có phản hồi.
 
“Đang nói chuyện với thầy giáo.”
 
Cơn tức của Tô Diệm đang vơi đi hơn nửa, “Được rồi, tha thứ cho em đấy,”
 
 Trong khán phòng, Tô Diệm lật qua danh sách chương trình trên ghế, thấy tiết mục của Tô Niệm Niệm ở giữa, sau đó liếc nhìn sân khấu với vẻ không hứng thú, và quyết định chơi ván game.
 
Trò chơi vừa mới bắt đầu, một bóng người đột nhiên đứng ở hàng trước, đột nhiên ánh đèn bị chặn lại, Tô Diệm không vui nhíu mày, vừa ngước mắt lên liền sững sờ.
 
Người phụ nữ mặc một chiếc váy đỏ, trang điểm tươm tất, nhìn Bùi Ngôn Khanh bên cạnh với nụ cười trên môi.

 
Tô Diệm nhướng mày, liền nghe thấy cô gái kêu: “Anh ba.”
 
Chả trách, tất cả đều đã được giải thích.
 
Đây coi là gì? Kim ốc tàng kiều?
 
Tô Diệm đưa tay lên che ý cười, lại giả vờ chụp mấy tấm trên sân khấu rồi gửi cho Lục Huyền.
 
Kèm theo nội dung: “Tự tìm điểm sáng.”
 
Nguyễn Bạch quả thật không ngờ hôm nay Bùi Ngôn Khanh cũng đến xem.
 
Nhưng nghĩ đến Sở Ninh đã sinh viên cùng khoa với Thư cấn, cô đã nhận thức được điều gì xảy ra.
 
Như thế cũng coi như là ngoài ý nhưng được lộc.
 
Nguyễn Bạch cố gắng tìm đề tài để nói, vừa vặn đã đến giờ phát sóng tiết mục tiếp theo, cô nhìn chương trình một cái, cười nói: "Đây là tiết mục của Thư Cấn nhà chúng em.”
 
Bùi Ngôn Khanh ngồi rất nghiêm chỉnh, đôi mắt không chút dao động nhìn lên sân khấu, anh chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừm.”
 
Nguyễn Bạch không nói nhiều nữa, thầm nói trong bụng Bùi Ngôn Khanh quan tâm nhiều đến cô cháu gái Sở Ninh, vừa mới nghiêng đầu đã nhìn thấy bên phải của Bùi Ngôn Khanh đột nhiên có người ngồi xuống.
 
Sở Ninh thở gấp: “Mệt chết con rồi, cuối cùng cũng kịp.”
 
“Nếu không phải có tiết mục của Tô nha đầu thì con cũng lười đến xem.”
 
Bùi Ngôn Khanh lạnh lùng liếc nhìn cô, ánh mắt lại nhìn về phía sân khấu.
 
Nguyễn Bạch cụp mắt, ngón tay ghim vào lòng bàn tay, che giấu đi sự u ám trong đôi mắt.
 
Chả trách, hóa ra anh chỉ là đến xem Tô Niệm Niệm.
 
Lúc này, trong khán phòng ánh đèn đột nhiên tối đi, trên sân khấu chỉ còn lại có ánh sáng cùng bóng tối chập chờn, ấm áp màu vàng cam ánh sáng từ trên cao chiếu xuống.
 
Âm nhạc bên tai nhẹ nhàng, như một khu rừng yên tĩnh.
 
Cô gái nhảy xung quanh, từng bước, nhịp nhàng, bước vào giữa sân khấu như bước trên một chiếc lông vũ.
 

Váy múa đỏ rực xoay tròn, nhảy nhót nhấp nhô theo mũi chân, cô gái quay đầu lại, khuôn mặt hồng đào, so với đóa hoa hồng bên tai còn lộng lẫy hơn vài phần.
 
Mỗi một động tác đều rất uyển chuyển, lại mang theo sức mạnh không nhẹ, lưng trắng nõn, có một đường cong duyên dáng, ngay cả khi nhảy lên, mu bàn chân săn chắc nối liền với bắp chân thon dài thẳng tắp.
 
Những động tác hình thể căn bản không thể hoàn thành được dưới cơ thể đẹp kinh người của cô gái đã trở nên dễ dàng hơn.
 
Nguyễn Bạch thừa nhận, Tô Niệm Niệm thế này quả thật khiến người ta điên đảo thần hồn.
 
Cô bất giác nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình, nhịp tim đập mạnh hơn.
 
Hóa ra, đôi mắt không nhuốm bụi trần, lạnh lùng hiên ngang vậy mà lại nhuốm pháo hoa đỏ rực thuộc về người khác.
 
Mê muội.
 
Trong đầu Nguyễn Bạch đột nhiên nhảy ra từ này.
 
Không phải ảo tưởng, là sự thật như thế.
 
Đó là một điệu nhảy độc diễn, nhưng theo tiết tấu của âm nhạc, "Hoàng tử" Lý Thành Tinh xuất hiện trên sân khấu và các vũ công theo sau tràn vào.
 
Nhưng sau màn mở đầu gây choáng như vậy, tất cả những người ở hàng sau, kể cả "Hoàng tử", như trở thành vật điểm cho cô gái.
 
Hai người thực hiện những động tác múa thân mật, bao gồm cả những cái ôm và thậm chí cả những tiếp xúc da thịt.
 
Cảm giác được xung quanh nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, Nguyễn Bạch liếc mắt nhìn, thấy người đàn ông vừa rồi nhìn chằm chằm sân khấu không chớp mắt, đột nhiên lại cúi đầu, đôi mắt lạnh đi, không nhìn lên sân khấu nữa.
 
Ngược lại Sở Ninh thì không ngừng kéo tay áo của Bùi Ngôn Khanh, “Nhìn kìa, mau nhìn kia, nha đầu nhảy đẹp lắm này, cậu không nhìn là sao vậy?”
 
Sở Ninh lạnh lùng kháng nghị: “Cậu không tập trung!”
 
Bùi Ngôn Khanh ngước lên, người con gái trên sân khấu ngã vào trong vòng tay của người thiếu niên, tay của người thiếu niên lại nhẹ nhàng đặt sau lưng cô, má hai người gần như không tách rời.
 
Anh híp mắt, hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy ngột ngạt không tài nào vơi đi được.
 
Không đến một giây, anh lại cúi đầu, hàm căng chặt, tay gõ gõ lên tay vịn của ghế.
 
“Được rồi.” Sở Ninh nhún vai, “Cậu không xem, bây giờ kết thúc rồi.”
 
Bùi Ngôn Khanh ngẩng mặt lên, 
Cô gái mặc váy đỏ trên sân khấu hơi khuỵu gối, cúi người duyên dáng, chiếc cổ mảnh khảnh uốn cong nhuần nhuyễn.
 
Ánh mắt anh di chuyển theo cô gái, một lúc sau mới lên tiếng: “Nửa đoạn trước đẹp hơn.”
 
Sở Ninh: “Nửa đoạn sau cũng đâu có lỗi gì đâu? Bước nhảy đó của Tô nha đầu tiêu chuẩn biết là bao.”
 
Sau đó cô nghe thấy Bùi Ngôn Khanh nói: “Cả tiết mục cô ấy đều nhảy rất đẹp.”
 
Sở Ninh: ? Đây là kiểu bình luận gì vậy?

 
Cái gì mà gọi là nửa đoạn trước rất tốt, nửa đoạn sau không hay, cả đoạn đều rất tốt?
 
Cô ngẫm nghĩ câu nói này, sao mà nghe nó cứ kì kì vậy.
 
Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, nhưng vào lúc này đèn đã được bật sáng.
 
Khuôn mặt của tất cả mọi người đều hiện lên một cách rõ ràng,
 
Sở Ninh nghe thấy hàng ghế sau truyền đến giọng nói của người đàn ông không chắc chắn, mang theo chút uể oải: “Sở Ninh?”
 
Ánh mắt của Tô Diệm dừng lại trên cái tay Sở Ninh đang đặt trên ống tay áo của Bùi Ngôn Khanh, nó tràn đầy sự nghi hoặc.
 
Sở Ninh thản nhiên vẫy vẫy tay với anh, rồi giới thiệu: “Đừng hiểu lầm, đây là cậu nhỏ của em, tên là Bùi Ngôn Khanh.”
 
Lại kéo kéo ống tay áo của Bùi Ngôn Khanh, “Đây là Tô Diệm, có lẽ cậu chưa từng gặp, là anh trai của Tô Niệm Niệm.”
 
Sở Ninh nhiệt tình giới thiệu, phát hiện ra ngoại trừ cô thì hai người đều trông rất thâm trầm một cách kì lạ.
 
Cô nhìn sang Tô Diệm, thấy sắc mặt anh kì lạ, ngơ ngác một lúc rồi anh lại phun ra hai chữ: “Cậu á?”
 
Ánh mắt Tô Diệm liếc nhìn sang vị trí chỗ ngồi của Bùi Ngôn Khanh, li3m răng dưới, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
 
“Tô Diệm là học sinh của cậu.” Bùi Ngôn Khanh nhàn nhạt nói.
 
Sở Ninh ‘hả’ một tiếng, thầm tán thưởng vỗ tay cho Tô Niệm Niệm, theo đuổi người này còn giấu này giấu kia?
 
Trực giác nói cho cô biết mình bị úp sọt rồi, không dám nhìn sắc mặt đang còn nghi ngờ sự đời của Tô Diệm nữa, cô quay đầu lại.
 
Đằng sau, Tô Diệm đang nhìn chằm chằm cái ót của ‘kẻ man rợ’, ngón tay vuốt điện thoại, bên tai vang lên tiếng ong ong.
 
Anh lạnh lẽo li3m khóe môi, dùng sức gõ vào màn hình: “Tiểu quỷ, ngày mai về nhà cho anh.”
 
Sau cánh gà trong phòng nghỉ, Tô Niệm Niệm đang điều chỉnh lại nhịp thở, uể oải dựa lên ghế.
 
Lý Thành Tinh đứng trước mặt cô, anh giơ ngón tay cái: “Niệm Niệm, mãi mãi là thiên thần.”
 
Tô Niệm Niệm chắp tay cười nói: “Quá khen quá khen.”
 
Một lúc sau, cô đứng dậy, “Thế tớ đi trước nhé?”
 
“Được.” Giọng nói của Lý Thành Tinh hơi khàn, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn theo bóng lưng của cô.
 
Tô Niệm Niệm xách túi lên, cầm điện thoại, cô xem từng tin nhắn một, nhìn thấy khung chat của Bùi Ngôn Khanh khiến trái tim cô ngứa ngáy.
 
Cô còn muốn gặp lại anh.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play