Thời gian cứ thế trôi qua, một năm sau… Thời gian trôi qua nhanh thật, chơp mắt thôi mà đã một năm rồi. Duy Đăng với Tự Luân vẫn yêu nhau rất sâu đậm, vẫn vui vẻ với nhau. Còn Hoàng Kim Duy với Vũ Hạ Khiêm thì cũng đã ngồi lại nói chuyện với nhau rồi. Tình cảm của hai người họ cũng dần tốt lên, không còn cãi nhau như trước nữa.
Sau một năm, Yên Khắc cũng đã trồng thêm nhiều loại hoa hơn rồi. Những thuộc hạ với người hầu ở Yên Khắc cũng không còn tỏ vẻ khó chịu với Tự Luân nữa. Họ nhận ra Tự Luân còn dễ gần và vui vẻ hơn so với Lưu Ánh Điệp nữa nên bọn họ cũng thích Tự Luân lắm. Ba đứa học trò của Duy Đăng cũng vậy, không tỏ vẻ khó chịu hay ghét bỏ gì Tự Luân nữa hết. Còn rất hay rủ cậu đi tập luyện với họ nữa chứ. Nhất là Âu Tự Kim. Giờ cậu ta rất thân với Tự Luân. Mỗi khi hai người nói chuyện với nhau đều kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ. Hai người tâm sự chuyện tình cảm này kia với nhau đồ đó. Lưu Ánh Điệp nhìn thấy mà tức lắm.
Ở Yên Khắc, Đào Duy Đăng vừa từ chỗ thiên đế trở về. Hắn chưa kịp làm gì, thiên đế đã đáp xuống kế bên hắn. Hắn giật mình, quay sang hỏi thiên đế còn chuyện gì sao. Ông bình thản đi dạo một vòng rồi mới trả lời:
“Ta nghe nói ngươi đang giữ một người ở Yên Khắc đúng không?” Thiên đế nhìn Duy Đăng, mỉm cười hỏi hắn.
“Ngươi nghĩ ta là ai mà lại không biết? Kể từ hơn một năm trước, ngươi tới chỗ ta uống trà nói chuyện mà cứ muốn về sớm là ta đã nghi ngờ rồi. Nhưng mà ta không hỏi ngươi liền tại ta còn bận nhiều việc. Bây giờ ta rảnh rồi nè.” Thiên đế mỉm cười nhìn Duy Đăng.
Đúng lúc này, Tự Luân chạy ra, vui vẻ định ôm lấy Duy Đăng thì nhìn thấy một người lạ mặt. Cậu không biết là ai nhưng thấy những người hầu trong Yên Khắc đều có vẻ sợ người này nên cũng cuối đầu chào người này rồi nhìn ông với ánh mắt e sợ.
“Duy Đăng, ông ấy là ai vậy?” Tự Luân hỏi Duy Đăng, bẽn lẽn núp vào sau lưng hắn.
“Ông ấy chính là thiên đế, người mà ta hay nói với em.” Duy Đăng khẽ xoa đầu Tự Luân.
“Ngươi là Tự Luân nhỉ? Ta không biết ngươi có điểm nào tốt mà lại khiến Duy Đăng yêu say đắm đến vậy. Duy Đăng bỏ qua nữ thần đẹp nhât Thiên Giới là Lưu Ánh Điệp để ở bên ngươi đấy. Lưu Ánh Điệp quen với Duy Đăng biết bao nhiêu lâu, thích Duy Đăng rất nhiều. Thế mà chỉ vì một người hạ giới như ngươi mà từ bỏ Ánh Điệp.” Thiên đế nhìn Tự Luân từ trên xuống dưới rồi mỉm cười nói tiếp: “Ta vẫn luôn thắc mắc ngươi có gì tốt mà khiến Duy Đăng lưu luyến, không muốn xóa bỏ những kí ức về ngươi như vậy. Bây giờ thì ta hiểu rổi. Duy Đăng yêu ngươi lắm đấy. Tốt nhất là đừng có làm gì khiến Duy Đăng đau khổ.”
“Tôi biết rồi! Tôi yêu Duy Đăng lắm! Sẽ không có chuyện tôi làm anh ấy đau khổ đâu! Nhưng mà xin ngài đừng chia cắt bọn tôi được không? Suốt khoảng thời gian anh ấy trở về nơi này, tôi ở thế giới kia rất nhớ anh ấy. Khó khăn lắm tôi mới có thể gặp lại anh ấy nên…” Nói đến đây Tự Luân bỗng dừng lại. Duy Đăng quay qua nhìn cậu, thấy cậu đang rơi nước mắt lã chã. Hắn giật mình, vội ôm cậu vào lòng rồi vỗ về cậu. Cậu vẫn còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng bị Duy Đăng ngăn lại.
Nhìn thấy tiểu bảo bối của Duy Đăng mít ướt như vậy, thiên đế bỗng bật cười rồi nói rằng sẽ không chia cắt hai người. Sao mà ông nỡ chia cắt hai người được. Thiến Giới cũng không có quy định cấm yêu đương nên cứ thoải mái thôi.
Nghe thiên đế nói thế, Tự Luân vui vẻ, cảm ơn thiên đế rồi ôm lấy Duy Đăng. Đột nhiên, Lưu Ánh Điệp xuất hiện, chạy tới kéo Tự Luân ra khỏi người Duy Đăng. Cô ta lên tiếng bảo cậu không được ôm hắn.
“Còn làm gì nữa? Ta đang bảo vệ ngài đấy! Những con người hạ giới bẩn thỉu, sao có thể để họ tùy tiện chạm vào người ngài được.” Lưu Ánh Điệp nói với vẻ mặt đắt ý.
“Ánh Điệp. Thân là một nữ thần của Thiên Giới mà ngươi lại nói chuyện như vậy sao?” Thiên đế nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nhìn Lưu Ánh Điệp.
Lúc này, Lưu Ánh Điệp chợt nhận ra sự hiện diện của thiên đế, vội cúi đầu chào ông. Chào xong, cô ta lập tức nói rằng Duy Đăng không được ở cạnh một người hạ giới như Tự Luân. Những lời cô ta nói là đúng chứ không có sai. Cô ta bảo người mà hắn nên ở cạnh là cô ta chứ không phải cậu. Nghe những lời đó từ miệng của Lưu Ánh Điệp, thiên đế cực kỳ không thích. “Có lẽ nên giáng chức của Lưu Ánh Điệp.” Đó là suy nghĩ trong đầu thiên đế.
Đúng lúc này, Vương Ánh Hoàng, Vương Ngọc Hoán với Âu Tự Kim chạy tới chỗ họ. Bọn họ cúi chào thiên đế trước rồi mới quay qua nhìn Tự Luân với Duy Đăng. Nhìn thấy mắt Tự Luân hơi đỏ, Tự Kim đi tới, vuốt nhẹ khóe mắt cậu rồi hỏi cậu làm sao mà khóc. Tự Luân mỉm cười, bảo không có gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT